Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vốn dĩ, đêm nay là đêm tân hôn của cặp vợ chồng trẻ nhưng Nam Phong Dương cực kỳ ngoan ngoãn, không động đến Quỳnh Giao một chút nào. Quỳnh Giao tắm xong nằm trên giường tám chuyện với Miêu tỉ

Tiểu Miêu là người mong muốn Quỳnh Giao được hạnh phúc nhất nên cô cũng phần nào yên tâm giao Quỳnh Giao cho Nam Phong Dương, cô biết Quỳnh Giao sẽ không bao giờ để mình bị ủy khuất

– Trễ rồi, đi ngủ mau
Nam Phong Dương từ ngoài cửa đi vào, hai người quyết định quay trở lại căn hộ của anh để sống, còn bên biệt thự của Nam gia chỉ khi nào có tiệc thì mới ở lại

Quỳnh Giao đung đưa chân, đá qua đá lại, cô đang nằm sấp nên bộ dáng này làm Nam Phong Dương khó mà kiềm chế nhưng vì đại cuộc anh phải suy nghĩ thấu đáo

– Miêu tỉ, đã trễ rồi cậu nghỉ ngơi đi, mình cũng ngủ đây, lần sau chúng ta nói chuyện tiếp

– Được, tạm biệt
Tiểu Miêu tắt máy, Quỳnh Giao để điện thoại sang một bên

Nam Phong Dương lúc này đã ngồi yên ổn trên giường, tay kéo Quỳnh Giao ôm trong lòng, cô thấy khó hiểu. Một người như anh hẳn bây giờ nên đè cô ra ăn tươi nuốt sống rồi chứ. Quỳnh Giao thử lấy tay xoa lên ngực anh do thám

Tay cô lơ đãng xoa xuống phía dưới thì bị bàn tay của anh bắt lại

– Em muốn làm gì?
Anh nhìn khuôn mặt giả bộ ngây thơ của cô hỏi

Cô cười hì hì, trong đầu suy nghĩ đêm nay anh không có động dục, mình sẽ được nghỉ ngơi
– Không có, em chỉ đang giúp anh massage thôi

Anh híp mắt nghi ngờ
– Thật? Anh cảm thấy em hình như đang rất hụt hẫng, hay là em đang muốn động phòng

Cô vội lấy tay chặn miệng anh lại
– Em không có, chúng ta nên đi ngủ

Quỳnh Giao vội nằm ngay ngắn trên giường, anh cũng không làm khó cô nữa, tắt đèn rồi ôm cô hun hít vài cái sau đó chìm vào giấc ngủ

------

Hôm sau, Quỳnh Giao vào bệnh viện chăm sóc cho Nghi Đình, còn anh vẫn đi làm bình thường
Cô ở lại với em dâu đến tận chiều mới về, mà cũng lạ cả ngày hôm nay Nam Phong Dương một cuộc điện thoại cũng không gọi cho cô. Anh là đang chơi trò trốn tìm với cô sao

Quỳnh Giao vừa về đến căn hộ còn chưa kịp định thần đã bị bàn tay to lớn che đi hai mắt, trong không khí vương vấn mùi thơm nam tính của Nam Phong Dương

– Là anh, ngoan đi theo anh

Cô để cho anh dẫn đường, sau khi đã nhìn thấy trở lại, cô thật ngạc nhiên. Phòng ngủ được trang trí đầy ánh nến, trên giường rải đầy cánh hoa hồng. Mặc dù bên chỉ 6 giờ chiều nhưng bên ngoài mưa lớn, bầu trời đã tối sầm

Phía sau Nam Phong Dương ôm một bó hoa hồng lớn đi đến trước mặt cô, trên người anh chỉ quấn một tấm khăn che đi phần bên dưới, chắc là mới tắm. Ngực và cổ còn động lại vào giọt nước
– Tặng em, bà xã

Anh cúi đầu hôn lên môi cô, Quỳnh Giao rất phối hợp há miệng để anh dễ dàng tiến vào, lưỡi anh quấn quýt mãi cũng không muốn rời

Cô ôm bó hóa, mắt hơi đỏ
– Anh cần gì phải làm thế, đáng ghét

– Khóc cái gì? Đợi lát nữa anh làm em khóc thật lớn nhé. Em đi tắm đi
Cô lườm anh, không bao giờ nói lời đứng đắn nhưng vẫn hơi khó hiểu, chưa hỏi lại được câu nào đã bị anh đẩy vào phòng tắm

Cô tích cực tắm rửa, lau người xong tìm kiếm xung quanh, áo choàng tắm không có, ngay cả khăn tắm lớn cũng biến mất. Chỉ thấy trên chỗ để đồ, treo một bộ quần áo vô cùng xấu hổ, là đồ tình thú

Cô than thầm một tiếng, hóa ra con sói già Nam Phong Dương đêm qua nhẫn nhịn chỉ để hôm nay dụ cô mặc bộ nội y như thế nào, Quỳnh Giao khóc một dòng sông. Sói già không thể nào hóa thành tiểu sói được

Thấy cô lâu quá không ra, anh đi lại cửa mở miệng dò hỏi
– Quỳnh Giao, em đã xong chưa?

– Anh gạt em, đồ khốn
Cô đã mặc bộ nội y, áo lót chỉ có hai miếng vải ren mỏng manh che nụ hoa, bên dưới cũng như thế còn là lọt khe. Tức chết cô!

– Anh cho em ba giây, lập tức bước ra ngay ... 1 ... 2 ... 3 ...
Thấy cô cứng đầu như vậy, anh đành hết cách

– Trần Quỳnh Giao, là do em tự chuốc lấy

– Anh vừa lòng chưa

Anh vừa định mở cửa thì người bên trong đã đứng trước mặt. Chảy máy mũi mất thôi. Lúc đầu khi anh đặt mua, cũng không nghĩ là khi Quỳnh Giao mặc vào, nó lại nóng bỏng đến vậy. Nó còn hơn anh tưởng tượng. Tốn một số tiền không ít quả nhiên rất đáng

Nam Phong Dương không chịu nổi, đè cô lên vách tường kế bên hôn tới tấp, môi anh nút lấy môi cô hôn ngấu nghiến, lưỡi tiến vào mút chặt lưỡi Quỳnh Giao. Cô khó thở, chỉ ư ... ư ... vài tiếng. Chưa kịp định thần đã bị anh bế lại ngay cửa sổ chỗ ban công, lớp cửa kiếng này trong suốt, từ tòa nhà bên kia có thể thấy được, bên ngoài nước mưa tạt thật mạnh vào tấm kính

– Không, không được. Anh che rèm lại đi

Cô giãy giụa, vẻ mặt kiên định nhưng sẽ không lay chuyển được anh đâu

Nam Phong Dương ép cô vào vách kiếng, làm cô lạnh cả sống lưng. Anh hôn lên cổ, rồi dời xuống ngực. Tấm ren mỏng xuyên thấu, lúc ẩn lúc hiện là nhũ hoa hồng hồng. Anh kéo tấm ren sang một bên, há miệng ngậm nó vào. Lưỡi anh liên tục liếm mút, hết bên này đến bên khác

– Đừng, đừng mút nữa, đau .... đau em

Anh thỏa mãn nhả nó ra, nhìn nụ hoa bị mút đến cương cứng, ẩm ướt và đỏ một mảng. Anh nở nụ cười ma mị, bàn tay lần mò xuống bên dưới đặt lên nơi bí ẩn của cô

Anh khẽ xoa nhẹ, rồi ấn lên hạt đậu nhỏ, bên dưới đã có nước, tiểu bảo bối anh hiểu cô hơn ai hết

– Sướng rồi sao? Hửm

– Không có, anh đừng có quá đáng
Cô nhất định cãi lại, nhìn bàn tay đang làm chuyện xấu hổ kia

Nam Phong Dương mặc kệ cô thế nào, anh ngồi xuống, xé mảnh vải nhỏ đang che chắn nơi đó, rất nhanh đã úp mặt vào trong, hơi thở lạnh lẽo bỗng nhiên phả vào làm Quỳnh Giao rùng mình

– A ... không cần ... không cần như vậy ... ư ... Nam Phong Dương ... trách ra

Cô bị anh liếm đến thần trí điên đảo, mật ngọt cũng bị anh nuốt vào bụng. Hai ngon tay len lỏi chen vào tiểu huyệt ẩm ướt mà ra sức

– Thật nhiều mật ngọt, anh sẽ giúp em

– ư ... ư ... anh ... không cần liếm nữa ... ô ... em không chịu nổi ... em ra mất ... A

Bị anh làm cho đến cao trào, tiểu huyệt siết chặt tay anh, hai bên đùi cũng ghì chặt đầu Nam Phong Dương. Quỳnh Giao đứng không vững, khuôn mặt đỏ như ráng chiều

– Chỉ một ngày không làm, nhìn xem ướt hết cả tay anh
Nam Phong Dương lui ra, kéo đầu cô hôn một lần nữa. Anh ôm cô nằm trên giường, để Quỳnh Giao nằm trên. Anh kéo chiếc khăn tắm vướng víu ra, cự long thô to được phóng thích, đang ngẩng cao đầu nhìn Quỳnh Giao

– Tới lượt em, bé con

Chưa kịp suy nghĩ, môi cô đã chạm vào nó, nóng như lửa đốt. Quỳnh Giao được anh chỉ dạy nên rất rành, cô liếm xung quanh côn thịt, há miệng ngậm nó vào trong. Chỗ nào còn dư  bàn tay tiếp sức vuốt ve nó, rất nhanh nó đã cứng như đá, cô hoảng sợ nhìn mặt anh đang nằm thỏa mãn

Cô đương nhiên không để anh ức hiếp mình như vậy, hôn từ từ lên trên, đến khi chạm đến ngực người đàn ông. Quỳnh Giao ra sức liếm vài cái, đợi anh trong cơn u mê cô lấy tay nhéo vào đỉnh ngực của anh thật mạnh, Nam Phong Dương đau đớn la lên

– Em đúng là càng ngày càng lớn gan, nhanh tự mình ngồi lên nó đi, như lần đầu tiên em đã câu dẫn anh ấy

Cô xấu hổ
– Không được nhắc đến chuyện đó

– Vậy em nói cho anh biết, em đã nhận bao nhiêu tiền để ngủ với anh?
Anh vuốt mặt cô, ánh mắt có vẻ đáng sợ. Anh thật ra muốn biết chuyện này từ lâu. Quỳnh Giao e dè không trả lời, việc này có liên quan gì đến việc đang làm

– Nói ra anh sẽ không tức giận?
Anh gật đầu đồng ý

Quỳnh Giao thấp giọng đáp
– 5 tỉ

Nam Phong Dương kích động
– Cái gì? Vậy nếu không phải là anh mà là mấy tên già bụng bự thì sao hả?

– Lúc đó em làm gì có thời gian mà nghĩ nhiều vậy chứ, số tiền lớn như vậy xem như là thử vận may

Nam Phong Dương nhìn cô, gương mặt lãnh đạm
– Em đúng là vừa mê sắc dục vừa mê tiền, Nam Phong Dương anh mà chỉ đáng giá 5 tỉ? Bây giờ anh sẽ cho em biết thế nào là sắc dục thật sự

Cô còn chưa kịp giải thích bên dưới đã bị thúc vào một cú thật mạnh, anh đẩy hông từ bên dưới đi lên, Quỳnh Giao hét chói tai tiếp theo chỉ còn lại tiếng rên rỉ

– ư ... thật sâu ... a ... anh ... sướng ... em .... ư ...

– không cần ... mạnh quá .... a ... nhẹ ... nhẹ ...

-----

Anh dừng lại, bên dưới vẫn không rút ra
– Em thật khó chiều đấy, tự mình động đi

Cô đỏ mặt, thở ra nhìn liếc nhìn thử chỗ đang giao hợp, a xấu hổ quá. Nhưng không động thì lại càng ngứa ngáy. Quỳnh Giao ôm eo anh, nhấc hông đung đưa

– a ... thoải mái ... bảo bối ... em muốn siết chết anh ... thật nóng ...
Nam Phong Dương không ngừng buông ra những lời nói phóng túng, không như thái độ nghiêm chỉnh thường ngày
Quỳnh Giao nhấp mấy cái đã không còn sức, cô nằm xụi lơ trên ngực anh

Anh ôm éo cô thúc mạnh vào, tiếng va chạm phát ra âm thanh chói tai

– ô ... ư ... sướng quá ... anh .... a .... thật sâu ... to ... to quá ....

– ... em chết ... chết mất .... a ... đừng lớn nữa ...

– Cắn anh chặt như vậy, thì làm sao nhỏ được hửm

Anh ngăn tiếng kêu của cô bằng nụ hôn đầy táo bạo, bên dưới từng cú như vũ bão

– a .... a ... em ra ... em ... A

Nam Phong Dương bắn hết vào trong bụng Quỳnh Giao, anh rút côn thịt vẫn còn đang trướng to ra ngoài. Xoay người Quỳnh Giao để cô đặt hai chân lên vai tiếp tục luân động, chỉ mới là lần thứ hai Quỳnh Giao đã không chịu nổi, cô như sắp chết, sắp chết

Lần thưa ba đã là hơn 10 giờ tối, cô la không nổi nữa, nước mắt hòa với mồ hôi, liên tục khóc

– xin anh .... dừng lại .... cầu xin anh ... Phong Dương ... huhu ...

Anh vẫn đắm chìm trong dục vọng, ánh mắt đục ngầu
– Em gọi bẳng gì?

Cô lắc đầu
– Ông xã ... xin anh ... em không chịu nổi nữa .... ô ... ư .... ông xã ... tha ... tha em ...

Anh chạy nước rút, như một con sói đang vồ lấy con mồi, khuôn mặt căng ra đáng sợ. Cuối cùng anh gầm lên, phóng hết tinh dịch vào trong tử cung. Cả hai thỏa mãn kêu lên lớn tiếng

Anh lau mồ hôi cho Quỳnh Giao, gương mặt yêu nghiệt một lần nữa dụ dỗ cô

– Anh làm cho em thích không? Nó có làm em hài lòng không?

Cô không trả lời, có hay không cũng chỉ có một con đường là tiếp tục, bên dưới nó đã bắt đầu rục rịch trở lại. Cô khóc, khóc, khóc thét. Từ trên giường đến sô pha, ra đến phòng sách, quay trở lại phòng tắm

Quỳnh Giao như con cá chết, nằm bất động mặc kệ anh tắm cho mình thế nào, hai người nằm trong bồn tắm lớn có chứa thảo mộc giúp giảm đau cho cơ thể. Cô hừ nhẹ, giống kiểu vừa đánh vừa xoa. Cô không bị đánh nhưng cơ thể vẫn bầm dập

– Sao vậy?
Anh cưng chiều hỏi, vẻ mặt dịu dàng không giống như cầm thú khi nãy
Ngoài trời, mưa lất phất. Dự báo thời tiết nói đang có bão, với thời tiết se lạnh như thế này rất thích hợp để nằm trên giường lăn qua lăn lại

– Ngày mai xem ra không thể đến chơi với Tiểu Phong được rồi

Nam Phong Dương nhéo má cô, bảo bối vẫn còn thời gian mà nghĩ đến việc đó
– Tiểu Phong có rất nhiều người chăm, thiếu em cũng chẳng sao. Anh mới là người cần em chăm sóc đây

Những lời vô sỉ như thế mà anh cũng nói được, tay anh kéo tay cô nắm lấy cự long. Quỳnh Giao đẩy anh ra, lùi về phía còn lại của bồn tắm. Nam Phong Dương vì vận động quá nhiều, sức lực giảm đáng kể, bị đẩy một cái văng vào thành bồn

– Ngâm mình trong thảo mộc xem ra em đã khỏe hơn nhiều, vậy chúng ta bắt đầu đi

– Anh làm nhiều như vậy không sợ bị liệt dương hả?

– Anh không lo, em lo cái gì? Bé con đến đây

– Không, anh đừng có mà .... A

-------

Quỳnh Giao mơ màng tỉnh dậy, trời đã sáng rồi, cô dám chắc đêm qua Nam Phong Dương đã uống cả chục than thuốc bổ thận tráng dương, làm cô muốn chết đi sống lại. Từ hoàng hôn đến bình minh. Hai chân Quỳnh Giao muốn khép lại cũng không được

Nam Phong Dương lúc này quần áo đã chỉnh tề, nhưng vẫn để lộ trên ngực vài vết tích mà Quỳnh Giao ban cho anh vào đêm qua. Anh lau người cho cô, bàn tay nhẹ nhàng rất thuần phục

– Ngoan, ngủ đi

– Anh không đi làm sao?
Quỳnh Giao nũng nịu, cô đương nhiên không muốn xa anh chút nào

– Không, hôm nay nghỉ ở nhà với em
Nói rồi, anh đem dẹp khăn lau với chậu nước. Rất nhanh đi ra leo lên giường. Quỳnh Giao nghiêng người ôm anh, thật ấm áp

– Có việc này em muốn hỏi anh?

– Hửm?
Anh nhẹ hôn lên chóp mũi cô

– Anh có tin, em là định mệnh không?
Quỳnh Giao hỏi xong cũng rất muốn ngủ, cô mệt đến mức chỉ còn nửa cái mạng

– Có, trước khi gặp em anh không biết thế nào là định mệnh, gặp được em rồi anh mới biết hai chữ định mệnh là như thế nào
Anh ôn tồn nói, vừa nói vừa vuốt tóc cô. Quỳnh Giao mỉm cười hạnh phúc, đời này chỉ cần như thế cô cũng đủ mãn nguyện rồi
Thấy cô không đáp, anh cúi đầu nhìn xem, cô gái nhỏ đã ngủ mất rồi, gương mặt thanh thản đến vô cùng

Nam Phong Dương hôn lên trán cô, ôm cô thật chặt, mọi cuộc gặp gỡ đều là do duyên số. Nắm bắt được hay không còn phải phụ thuộc vào định mệnh của từng người

– Tiểu tâm can, ngủ ngon, hy vọng anh sẽ được gặp em trong tất cả giấc mơ của đời mình!

.Hoàn.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net