Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào ngày giỗ cha, Dương Hoàng đem An Thanh về nhà họ Nam cùng dùng cơm. Bàn ăn toàn món ngon và xa xỉ. Mọi người cười nói ăn cơm vui vẻ. Chỉ có Quỳnh Giao gượng gạo vì bị Nam Phong Dương sờ mó lung tung.

Ăn cơm xong, mọi người cùng nhau ra phòng khách trò chuyện ăn trái cây. Nghi Đình chỉ còn vài ngày nữa là sinh nên có vẻ mệt mỏi được Nam Phong Việt đưa lên phòng nghỉ trước.

– Quỳnh Giao, đêm nay con với Phong Dương ngủ ở lại đây đi, trời cũng không còn sớm nữa
Bạch Lan phu nhân vừa nói vừa nhìn về phía hai người

Cô nghe xong nhìn sang Nam Phong Dương, anh ta bày ra vẻ mặt lạnh nhạt này để làm gì chứ
Cô định trả lời nhưng anh nhanh hơn một bước
– Mẹ hỏi cô ấy đi, dù sao đêm nay trời cũng không đẹp lắm?
Đương nhiên bên ngoài đang mưa xối xả. Cuối mùa thu, dường như là ngày trời trút nước
Quỳnh Giao suy nghĩ không biết nên làm thế nào. Trên lầu Nam Phong Việt đi xuống anh ta còn vui vẻ nói

– Chị dâu, đêm nay ở lại đây đi. Thời tiết bây giờ cũng không tốt ra về cũng khá nguy hiểm. Với lại chị yên tâm tất cả phòng trong biệt thự này đều được cách âm cực kỳ tốt

Cô đỏ chín mặt, ngước lên lườm Nam Phong Việt, tại sao lại nói đến loại chuyện đó trước mặt nhiều người vậy chứ

Nam Phong Dương lộ nụ cười tán thưởng dành cho Nam Phong Việt, xem ra đứa em trai này cũng giúp được việc đấy

– Dạ, phu nhân vậy đêm nay con nghỉ ở lại đây một đêm

Phong Việt lấy nĩa xiên một trái dâu đưa lên miệng
– Chị dâu, chị ở lại đây cả đời cũng được, huống gì một ngày

Tròng lòng Quỳnh Giao như bùng nổ, Nam Phong Việt tên đáng ghét. Cô đành giẫm lên chân Nam Phong Dương tỏ rõ sự phẫn nộ vì anh không giúp cô giải vây

Bị cô bất ngờ đánh lén như vậy, anh đương nhiên không kịp trở tay, mặt tỏ rõ vẻ đau nhói
Cô hất mặt nhìn anh

Bạch Lan phu nhân cười lớn, xem ra con dâu tương lai da mặt thật sự rất mỏng
– Được rồi, Phong Việt con đừng trêu Quỳnh Giao nữa, dù gì con bé cũng là khách của chúng ta

Ngồi nói chuyện phiếm một chút cũng gần 10 giờ đêm, mọi người cùng nhau về phòng chỉ có cô đứng ở đó mãi. Không ai nói cho cô biết, đêm nay cô sẽ ngủ ở đâu?

Thấy cô đứng mãi một chỗ, anh nhìn cô khó hiểu

– Muốn đứng ở đây ngủ?

Cô lạnh mặt nhìn anh: " Phòng của tôi ở đâu? "

Phong Dương điềm nhiên trả lời
– Em chung phòng với tôi

– Tại sao? Tôi không muốn
Cô khó hiểu, đã đến được đây còn phải ngủ chung phòng với anh ta làm cái gì? Huống hồ, cả lâu đài này rộng đến như vậy, chắc chắn sẽ còn rất nhiều phòng trống

– Không muốn thì đêm nay em ngủ ở đó đi
Anh lạnh lùng quăng ra một câu rồi bỏ đi lên lầu, để cô bơ vơ giữa không gian yên tĩnh. Quỳnh Giao giậm chân tức giận, hận không thể ngay bây giờ đánh anh
Ngủ ở đây sao! Được, để xem đêm nay ai mới là người không ngủ được?

Quỳnh Giao chán nản ngồi trên sô pha, cô ghét phải ngồi im nên đứng dậy, bước chân rón rén đi khắp cả căn biệt thự xa hoa
Bên ngoài bao phủ là những thảm cỏ xanh mướt và những trụ đèn neon sáng rực.

Cô đi không biết bao nhiêu phòng cuối cùng dừng lại trước một căn phòng. Nơi đây tối om nhưng nhờ có đèn bên ngoài chiếu vào nên chỉ có một chút ánh sáng len lỏi

Rất nhiều hình ảnh của gia đình họ Nam được treo trên tường. Nam Phong Dương thừa hưởng vẻ đẹp của Nam lão gia y như đúc. Bạch Lan phu nhân dạo trước đúng là đẹp một cách sắc sảo

Đột nhiên đèn trong phòng được bật sáng đột ngột, cô sợ đến tên hết cả chân. Không phải là có ma đấy chứ!

– Quỳnh Giao con thấy Phong Dương là người như thế nào?
Phía sau Bạch Lan phu nhân cất giọng nhỏ nhẹ hỏi, bà không tức giận với hành động tự tiện này của cô

Cô xoay đầu cúi người
– Phu nhân, con xin lỗi đáng lẽ con không nên vào đây

Bà đi tới dắt tay cô ngồi ở bàn trà chính giữa căn phòng
– Ta không trách con. Câu hỏi của ta con cũng nên trả lời một chút được không?

– Con ... Phong Dương rất kiêu ngạo, rất lạnh lùng, rất tàn nhẫn nhưng khi ở cạnh anh ấy con có một cảm giác rất an toàn

Bà nghe xong nở nụ cười mãn nguyện
– Quỳnh Giao, thật ra lúc đầu ta tìm đến con tất cả đều có dụng ý. Phong Dương cuối cùng cũng tìm được một người thật lòng với nó rồi. Chỉ là, đứa con trai này của ta là người rất ít nói

Quỳnh Giao thật sự mới chính là người phải cảm ơn bà, vì bà mà cô mới có thể yêu lại một người. Cô lấy trong túi xách tấm chi phiếu lúc trước, đưa lại cho bà
– Phu nhân, số tiền này con thật sư không cần nữa, con trả lại cho người. Vì phu nhân đã tặng cho con một thứ đáng giá hơn cả tờ chi phiếu này

– Quỳnh Giao, ta thật sự hy vọng con sẽ trở thành con dâu của ta. Ta chắc chắn, trong lòng Phong Dương cũng có con

Cô ngạc nhiên vì lời nói của bà, một mình cô đơn phương anh dù anh không yêu cô, tất cả đều do cô tự nguyện

– Không còn sớm nữa, con mau đi nghỉ đi. Mấy người trẻ các con thức khuya không tốt đâu. Đây, ta tặng cho con món quà này

Bà đi lại tủ kính chứa đầy hình, rút ra một tấm đưa cho Quỳnh Giao. Cô há hốc nhìn tấm hình trước mặt, kìm nén tiếng cười. Tay hơi run nhận tấm ảnh

– Cảm ơn phu nhân, để con đưa người về phòng ngủ

Bà cũng cô ra khỏi phòng ảnh, thật ra phòng bà ở ngay cạnh căn phòng này. Đợi bà an ổn nằm trên giường cô đi về phía cửa rồi tắt đèn

Ra khỏi phòng rồi mới nhớ, cô đã quên mất hỏi phòng của mình ở đâu. Số phận là đêm nay phải ngủ ở sô pha rồi

Nam Phong Dương tắm xong đi ra ngoài, nghĩ nghĩ việc gì đó rồi chạy xuống lầu, không nhìn thấy cô đâu thì sốt ruột. Cái con người khó bảo

Quỳnh Giao vừa đi vừa cười nhìn vào tấm ảnh, không để ý đến ánh mắt giết người của Nam Phong Dương đang nhìn mình

– Em đi đâu?

– Ối! Giật cả mình, anh là ma hả?
Cô bị hù đến khiếp sợ, anh ta ở đây khi nào vậy? Cô nhìn vào tấm ảnh rồi nhìn ngồi trước mặt, nhỏ giọng châm biếm: " Hồi nhỏ sao mà anh vừa nhỏ mà vừa ngắn như vậy chứ " 

Vừa nói xong đã bị anh nắm chặt tay lôi đi lên lầu, giựt mất tấm hình của cô. Phong Dương liếc sơ qua một cái, nhíu mày mẹ anh đúng thật là! Trong ảnh là hình Nam Phong Dương lúc 1 tuổi đang nằm khỏa thân chơi đùa

Anh lôi cô vào phòng, không kiêng nễ đóng của thật lớn. Cô cũng không hiểu, anh đã lên cơn gì?
Căn phòng này rộng thật đấy, nhưng cô làm gì có thời gian mà nhìn ngắm nó

– Trả lại đồ cho tôi

Cô đưa tay ra trước mặt anh, thái độ ngang ngạnh
Anh hừ lạnh: " Chủ nhân của nó là tôi, chưa được sự cho phép của tôi nên em không thể có nó "

Cô nở nụ cười khó hiểu, nhìn tên đàn ông nói chuyện không biết lí lẽ
– Đồ ngang ngược vừa nhỏ lại vừa ngắn
Câu nói được thốt ra rất lớn, Nam Phong Dương nghe xong thì đen mặt, biểu hiện cho thấy phong ba sắp đến còn dữ tợn hơn cơn bão ngoài kia

Anh chậm rãi nhìn vào tấm ảnh, mở miệng trầm thấp: " Em vừa mới nói gì? "

Đang trong cơn tức giận, đương nhiên cô không nể nang mà một lần nữa hét lớn
– Tôi nói anh là đồ ngang ngược vừa NHỎ lại vừa NGẮN

Nói xong, Quỳnh Giao mới ý thức được lời nói của mình đã chọc đến ác ma. Cô hoảng hốt lui về sau cách xa chỗ anh đang đứng. Trời không phụ người, cô đứng trước của nhà tắm nên không một lời mở cửa trốn vào bên trong

Quỳnh Giao thở phào nhẹ nhõm, cô đặt tai lên cửa khám thính tình hình bên ngoài. Không một tiếng động làm cô có cảm giác không mấy an toàn.

Cả một ngày mệt mỏi như vậy, làm gì còn thời gian mà suy nghĩ vu vơ. Cô trút đồ ngăm mình trong bồn tắm lớn. Nơi đây cực kì xa hoa, 30 phút sau, Quỳnh Giao quấn khăn tắm đứng trước gương. Cô quên mất mình đã quên đem theo áo ngủ. Trong cái nhà tắm này, cũng không còn cái áo choàng tắm nào

Suy đi nghĩ lại, cuối cùng cô đành lấy cái áo sơ mi đen treo ở trên giá mặc vào, bình thường cô vẫn mặc như vậy trước mặt Nam Phong Dương. Nhưng hôm nay lại có cảm giác hơi ớn lạnh

Quỳnh Giao nhẹ nhàng mở cửa phòng tắm, nhìn thấy Nam Phong Dương đang ngồi đối diện ở bên ngoài, trên tay anh ta đang cầm rượu vang đỏ chói, vẻ mặt bình thản như nước
Cô lấy tay đỡ trán, hít một hơi thật sâu. Bỏ qua ánh mắt của anh mà đi thẳng lại giường, chui vào trong chăn trùm kín mít hết cả người

Một lúc sau, Nam Phong Dương nằm kế bên. Anh tắt hết cả đèn trong phòng, anh cũng không ôm cô như mọi khi. Suy nghĩ mông lung từng việc, từng việc.
Quỳnh Giao vẫn cảm thấy với thời khắc này nên tỏ tình thì tốt nhất. Nếu anh đã ngủ coi như cô sẽ không mất mặt, dù gì nói ra hết những điều trong lòng vẫn sẽ nhẹ nhàng hơn

Trong căn phòng tĩnh lặng, ngoài tiếng mưa đang đập mạnh vào cửa sổ, chỉ có trong chăn truyền ra một tiếng nói rất khẽ
– Nam Phong Dương, tôi không biết từ giây phút nào mà khi ở cạnh anh, tôi đã yêu anh. Anh rất tốt, tôi rất ngưỡng mộ cô gái nào sau này sẽ được anh yêu. Anh không thể cứ mãi giữ tôi bên anh hoài thế được, anh cũng nên có hạnh phúc riêng của mình. Nhưng mà, trước khi có hạnh phúc của mình, anh nên cho tôi rời khỏi đây trước đã. Anh nên nói những lời làm tổn thương đến tôi, thậm chí là mắng tôi để tôi cảm thấy ghét anh và không yêu anh nữa. Nam Phong Dương, em không biết là anh đang ngủ hay vẫn thức. Em yêu anh!

Không gian vẫn im lặng như vậy, im lặng đến mức mà mọi vật đều cảm thấy đau lòng. Tỏ tình thất bại, Trần Quỳnh Giao mày ngốc lắm!
Cô biết anh vẫn còn đang thức, chỉ là cố dối lòng rằng anh đang ngủ để giảm bớt nỗi đau này
Ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay để ngăn không cho từng tiếng thút thít của mình truyền ra bên ngoài

Cái chăn che đi cả cơ thể đột nhiên bị giật mạnh và ném xuống đất, cả căn phòng được bật đèn sáng trưng, khuôn mắt đầm đìa nước mắt cũng không thể giấu đi đâu được nữa.

– Tỏ tình xong chưa nghe câu trả lời, mà đã khóc rồi sao?
Nam Phong Dương nhìn cô, tay anh lau đi nước ngay khóe mắt. Quỳnh Giao cuối mặt không đáp. Cô rất muốn nghe câu trả lời, mặc dù đã biết trước đáp án

– Em không cần phải ngưỡng mộ bất cứ cô gái nào mà anh yêu, vì chắc chắn sẽ không có chuyện đó. Bởi vì, người con gái đó đã là em

Quỳnh Giao nghe xong, nước mắt càng rơi ra nhiều hơn, đây là mơ, vì hiện thực sẽ không bao giờ tốt đẹp như vậy cả. Nếu là mơ cô không muốn khi tỉnh giấc nó kết thúc như vậy.

Quỳnh Giao nhào tới, hai tay quàng lên cổ anh hôn tới tấp. Nam Phong Dương siết chặt eo cô, mở miệng nghênh đón nụ hôn mãnh liệt. Vị của rượu thoang thoảng, vị của nước mắt mặn chát. Làm Quỳnh Giao tỉnh lại, cô mở mắt đẩy anh ra. Dường như anh đã biết trước, nên vẫn giữ eo cô thật chặt

– Chúng ta kết hôn đi, anh yêu em Quỳnh Giao
Nam Phong Dương nhìn thật sâu trong mắt cô, cất giọng lãnh đạm

– Phong Dương ...
Chưa nói được lời nào đã bị nụ hôn cuồng nhiệt của anh chặn lại

Haizz. Dự định ban đầu của mình là 10 chương sẽ kết thúc truyện nhưng bây giờ đến chương 7 vẫn chưa đâu vào đâu 😢
Xin lỗi các nàng lâu rồi mình mới quay trở lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net