Chương 11: Cặp vợ chồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô gượng mặt, vội vàng thay đồ, bước ra khỏi phòng thấy hắn đang đứng ở ngoài cửa. Hai người nhìn nhau lại đỏ mặt.
- Um.... ah anh vào kiếm tôi có chuyện gì không.- - Ngọc Noãn nhìn anh ngượng ngùng rồi lại gục đầu xuống.
Hắn cũng quay mặt sang chỗ khác nói: Ah tôi muốn hỏi là cô có cần thêm gì không để mai tôi mua.
Hai người khuôn mặt đỏ lên không ngừng như mới vừa ăn ớt.
-Ah.... không cần đâu, ở đây rất đủ. Tôi vào phòng đây. - Ngọc Noãn vội lẫn trốn
- Uh được rồi.- Đại Tiểu Phong nói rồi vội quay đi
Hai người nói chuyện mà không dám nhìn nhau nữa kìa.
Cô bước vào phòng, nằm trên cái giường to lớn ấy, cô ôm chiếc gối lăn qua lăn lại trên giường cảm giác thỏa mãn. Nhìn cô lúc này cứ như đứa trẻ con.
Còn anh thì bước về phòng của mình, hắn đi tắm. Hắn vừa tắm mà hắn cứ cười tủm tỉm khi nhìn thấy cô lúc nãy.
Hắn bắt đầu nghĩ- Cô đúng là một tiểu yêu tinh nhìn thì không có gì đặc biệt nhưng thật ra cô là một người rất thú vị. Đúng là một tiểu loli mà.
Sau một hồi tắm xong, hắn bước ra ngồi trên ghế, rót một ly rượu vang thượng hạng, hắn nhìn ra cửa sổ là một chùm bóng đền sáng của cả thành phố. Hắn vừa nhìn khung cảnh, vừa uống rượu lại vừa cười mủm mỉm. Thực tế thì trong đầu hắn đang nghĩ tới tiểu loli vừa hồn nhiên vừa trong sáng của cô.
---------- Sáng hôm sau ------------
Cô đã dậy từ rất sớm để nấu cơm cho hắn ăn. Còn anh ta thì mới mở mắt thức dậy, đôi mắt của anh ta bị thâm quầng vì tối qua cứ nghĩ đến cô lại ngủ không được.

Anh bước xuống lầu, nghe thấy mùi thơm của thức ăn, khi anh bước xuống thì đã thấy cô bày sẵn thức ăn nóng hỏi trên bàn. Nhìn thật hấp dẫn, anh nuốt nước bọt .
- Anh lại đây ăn đi.- Ngọc Noãn nhìn thấy anh ta đứng ngây ra kia nhìn thức ăn.
Anh đi tới bàn ăn và ngồi xuống.
Anh vội cầm chén đũa lên và ăn. Cô nhìn vậy ngây ra mỉm cười nhìn anh vì sự đáng yêu của anh.
- Sao cô không ăn đi.- Đại Tiểu Phong thấy cô nhìn mình, khuôn mặt đỏ lên
- Lúc nãy tôi ăn rồi.- Ngọc Noãn không ngần ngại đáp trả
Anh nghe thế vẫn cứ tiếp tục ăn.
Cô nhìn xung quanh căn nhà cũng không thấy một bóng dáng của người hầu liền hỏi: Bộ anh không mướn người giúp việc hay sao.
- Ah có, nhưng vì tôi cho họ nghỉ vài ngày, lát nữa họ sẽ tới đấy.- Đại Tiểu Phong ăn rất ngon miệng, háo ăn dễ sợ. Nhìn như đứa trẻ vậy khiến cô đỏ mặt mỉm cười.
Bỗng nhiên một tiếng chuông vang lên, cô ra mở cửa. Vừa mới mở cửa cô ngạc nhiên, bọn họ chào cô: Xin chào tiểu thư.
- Các người là người giúp việc. - Ngọc Noãn nói
- Phải. Tôi là Hàn quản gia, cũng là vú nuôi của thiếu gia.- Bà quản gia từ tốn, lễ phép nói
Bọn họ bước vào nhà, cô cũng lại bàn ăn ngồi nhìn anh. Những người giúp việc đứng xung quanh nhìn hai người mỉm cười nói thầm với nhau: Nhìn họ cứ như cặp vợ chồng vậy.
Hàn quản gia nghe vậy cũng mỉm cười theo và nói: Thiếu gia, tiểu thư. Tôi nhìn hai người cứ như một cặp vợ chồng đang ngồi ăn cơm vậy đấy.
Hắn đang ăn, vừa nghe thấy, gương mặt liền đỏ lên. Cô vội kiếm cớ trốn lên lầu: Tôi lên lầu đây.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net