Anh đào xứ lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Myoui xinh đẹp, Myoui của mùa xuân Osaka, Myoui xinh đẹp.

.

Myoui Mina đẹp như một đóa anh đào.

Thơ ấu nàng sống ở Kobe, nàng đến Yokohama và rồi đến Osaka. Năm mười tám, nàng tới Tokyo học đại học, lần gần nhất nàng thay đổi chỗ ở là khi nàng sang Seoul.

Myoui hai mươi tròn trịa, nàng đẹp như một đóa anh đào, đóa anh đào lạc nơi xứ người.

Gió cuốn, nàng trôi.

Jihyo thường hay nói với Wheein, Myoui mang theo Nhật Bản trong hơi thở nàng. Ánh mắt nàng lạnh lẽo và trong vắt như nước suối thiêng đền Kiyomizu cuối thu, giọng nói nàng mỏng nhẹ tựa tiếng furin* từ thời Edo xưa cổ.

Jihyo yêu nàng biết bao, yêu nàng biết bao! Anh đào của ả nở rộ mỗi sớm. Anh đào của ả siết lấy trái tim ả mỗi khi nàng rạng rỡ cười. Anh đào của ả dịu dàng hoang dại.

Myoui có một chiếc nhẫn bằng bạc, một ngôi sao trên bầu trời đêm mà ả hái xuống tặng nàng, cái cách mà Jihyo âm thầm gọi nó. Một ngày nắng hạ, ả còn nhớ cái lành lạnh xuyên vào mạch máu nóng mỗi khi nàng siết cổ tay ả. Jihyo nhớ những nụ hôn nồng nàn và bàn tay nàng thì ôm lấy bên má ả.

Nàng ôm lấy vai Jihyo và hôn lên sau đầu ả như một ngọn gió thổi bồng mái tóc. Nàng nói, "Ta không yêu nhau."

"Cũng may là như thế." Ả bảo, nhưng tim ả nghẹn lại như thể chẳng còn thiết sống. Ả yêu.

Kẻ yêu là kẻ dại.

Những lần mà ả cùng nàng điên cuồng, mỗi khi áo váy bị vứt lại trên sàn. Ả đau.

Nàng thô bạo đẩy ả lên giường, phóng túng chính bản thân nàng, và gọi tên người khác, khi mà nàng đi sâu vào linh hồn ả.

Vỡ nát.

Mưa Osaka của nàng, mưa trên đất Nhật, nàng nhớ Osaka.

Ả lẩm bẩm, tay vuốt ve mái tóc nàng ngủ say. Ả yêu.

Kẻ yêu là kẻ dại.

Ả hôn lên trán nàng. Và nàng thì thầm nói, nàng không ngủ. "Jihyo, ta không yêu nhau."

Không, Myoui của em, anh đào của em, chỉ có người không yêu em. Chỉ có người. Jihyo cười, và tự bản thân ả rời đi như chưa từng có việc gì trước đó, sau khi trả lời nàng. "Đương nhiên rồi, ta không yêu nhau."

.

Nàng bảo rằng, nàng nhớ Osaka nhất, nàng nhớ giọng kansai đặc sệt của tình đầu thời cấp ba. Nàng nhớ người ta ngượng ngùng khoác tay nàng và hôn lên khoé môi nàng lén lút.

Nàng nhớ thanh xuân đã vụt mất khi nàng còn quanh quẩn trong bối rối.

Nàng hay ngẩn ngơ, cả những lúc ả ở đó, ở dưới thân nàng, nàng ngẩn ngơ. Vì lòng nàng đã có ả bao giờ?

Nàng nhẹ cong ngón tay mình, cười dối trá. Ả vẫn yêu.

Kẻ yêu là kẻ dại.

Trời hửng sáng.

Ả ngồi tựa lưng vào gối mềm. Nàng vẫn ngủ. Trong cơn mê, ả vẫn nghe tiếng nàng gọi tên kẻ đó. Jihyo châm điếu thuốc, mùi cay lấp đầy khứu giác ả. Ả chẳng buồn mặc lấy một cái áo. Cái mùi thuốc nồng khiến ả say.

Trăng dưới nước là trăng trên trời.*

Ả dụi tắt đầu lọc, tàn đóm đỏ chỉ còn lại làn khói.

.

Myoui đi rồi.

Nàng đi rồi.

Nàng trở về Nhật, trở về Osaka, trở về với yêu thương của nàng, nhung nhớ của nàng. Myoui đi rồi.

Nàng bỏ lại Jihyo bên kia biển, mang đi yêu thương của ả, nhung nhớ của ả. Myoui đi rồi.

Nàng đã nói, "Ta không yêu nhau."

Đêm đó, ả ngồi co chân, chôn mặt sau đầu gối, rồi khóc. Myoui không cần ả nữa.

Chiếc nhẫn bạc nằm lặng thinh trên bàn. Nàng không lấy, nàng không giữ. Nàng không yêu.

Kẻ yêu là kẻ dại.

Nàng quên rồi.

Và nàng đi rồi.

Mọi thứ đã rồi.

Jihyo tiến đến, lồng chiếc nhẫn lên đốt ngón tay đầu tiên của ngón trỏ. Ả hôn lên nó, nhẹ nhàng, như hôn lên một vì sao xa trên trời.

Ả không nói với nàng, rằng ả yêu nàng, dù ả có. Ả cần tự tôn, thứ tự tôn trát đằng sau lớp phấn. Ả cần nàng.

Ả có yêu nàng.

Jihyo bỏ thuốc lá. Ả còn nhớ nàng ghét thuốc lá, và ả cố tình khiến nàng ghét ả. Nhưng nàng đi rồi.

Wheein nhìn ả lơ đễnh. Điếu thuốc trên tay chị ta đã cháy quá nửa, tàn rơi dần xuống nền gạch,vết son đỏ trên đầu lọc dây vào tay. Ả trông sang, cười trừ.

"Cứ cô đơn mãi cũng chẳng được đâu." Chị ta trả điếu thuốc lại cho tình nhân, khẽ cáu gắt mấy câu.

"Em quen rồi." Đôi mắt ả sẫm đen như trời đêm không một vì sao.

Ả uống hết ly rượu màu hổ phách, rời khỏi quán bar, không để cho Wheein và nhân tình của chị ta có thêm một giây phút để cố gắng khiến ả quên nàng đi.

Kể cả có chết trong cô độc, thì dáng hình nàng vẫn ở đó, không mờ đi nổi. Kể cả khi ả cố trốn chạy.

Sợi dây trên cổ đứt đoạn, cái vòng bạc nhỏ xíu lăn xuống lòng đường, nằm chơi vơi.

Ả sợ hãi đuổi theo, kí ức của ả, tình yêu của ả. Jihyo nghe tiếng còi xe ầm ĩ bên tai.

Myoui của ả.

Jihyo còn nhớ, nàng từng bảo, "Nếu tôi gặp cậu sớm hơn, chắc tôi yêu cậu rồi."

Ả nắm chặt chiếc nhẫn bạc trong lòng bàn tay, lạnh ngắt.

Tình ả đỏ. Tuyết đêm nay cũng nhuốm màu đỏ thắm.

Kẻ yêu là kẻ dại.

Jihyo là kẻ dại, Myoui thì không.

End.

*furin: chuông gió Nhật Bản.

*Trăng dưới nước là trăng trên trời: trích từ truyện Anh không thích thế giới này, anh chỉ thích em - Kiều Nhất. Nguyên văn: "Trăng dưới nước là trăng trên trời, người trước mặt là người trong tim."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net