Chương 12: Cảm nặng hơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi Nhậm Thâm trở lại khách sạn, bị người đại diện thúc giục uống thuốc.

Người đại diện rót ly nước ấm đưa qua, thúc giục nói: “Uống thuốc nhanh.”

Nhậm Thâm đành phải nhận ly nước uống thuốc, do thuốc quá đắng, mặt cậu nhăn tít lại.

Người đại diện bên cạnh dặn dò: “Lát nữa đoàn phim sẽ đăng Weibo, cậu nhớ lên chia sẻ.”

“Được.” Nhậm Thâm gật đầu.

Chờ đến người đại diện rời đi, Nhậm Thâm theo thói quen đi tắm trước, tắm xong thì biến về nguyên hình chơi điện thoại.

Tiểu nhân sâm đắp chăn đàng hoàng, hai cái rễ chọt chọt lên màn hình điện điện thoại, vào Weibo, liền thấy được đoàn phim tag tên mình.

【Đoàn làm phim The Silent chính thức: Ảnh tạo hình mới ra lò đây! Hoan nghênh em trai Tiểu Ách Ba! @ Nhậm Thâm 】

Tiểu nhân sâm chia sẻ Weibo xong, không xem điện thoại nữa, ném điện thoại qua một bên, lại duỗi một đoạn rễ ra lấy cái gương, soi mình.

Đầu tiểu nhân sâm vẫn trụi lủi như cũ, ba cái lá đáng thương trên đỉnh đầu, trong đó có hai cái lá thì nhìn còn tốt, còn cái lá thứ ba kia thì lung lay sắp rụng rồi.

Tiểu nhân sâm buồn phiền, lại nâng rễ lên sờ sờ mấy cái lá.

Nhưng ngay khi tiểu nhân sâm bỏ rễ xuống, thì cái lá đáng thương kia rơi xuống.

Tiểu nhân sâm hốt hoảng bật dậy, quay người nhìn, thấy chiếc lá kia nằm lẻ loi trên giường.

Tiểu nhân sâm cả kinh, cậu lại trọc!

Tiểu nhân sâm thất thần, ngồi ngốc ở trên giường, qua một lúc lâu sau mới tỉnh lại, ủy khuất nhặt cái lá đó lên, cẩn thận đi cất.

Hiện tại cậu chỉ có có hai chiếc lá thôi!

Tiểu nhân sâm buồn ơi là buồng, mãi đến sán hôm sau tỉnh dậy cũng không có tinh thần.

Nhậm Thâm đi vào phim trường, như cũ đắm chìm trong bi thương mình bị hói.

Thực vật thành yêu thì lá cây khó mọc ra lắm, hiện tại cậu lại bị rụng lá, không biết bao lâu mới có thể mọc ra lá mới.

Nhậm Thâm càng nghĩ càng buồn, ôm túi chườm nóng ngồi ghế gần phim trường nghỉ chân, rầu rĩ không vui.

Do Nhậm Thâm tới khá sớm, cảnh của cậu chưa bắt đầu, vì thế liền tựa lưng vào ghế ngồi nhìn chằm chằm nơi xa phát ngốc.

Đột nhiên, trong đầu Nhậm Thâm vang lên tiếng âm thanh của hệ thống.

【mục tiêu xuất hiện, mời ký chủ hoàn thành nhiệm vụ. 】

【 nhiệm vụ thứ hai: cùng mục tiêu tiếp xúc tứ chi trong vòng hai phút. 】

Nhậm Thâm sửng sốt, cảm thấy có chút kỳ quái.

Ngày hôm qua cậu cùng Tông Văn diễn chung một buổi chiều, tiếp xúc tay chân của nhiều, tầm năm phút luôn mà.

Vì thế Nhậm Thâm hỏi hệ thống: “Hệ thống, ngày hôm qua tôi có nắm tay Tông Văn rồi mà?”

【 tiếp xúc không cách quần áo. 】

Nhậm Thâm lúc này mới hiểu ý tứ của hệ thống, cậu phải tiếp xúc Tông Văn không cách qua lớp vải vóc gì hết, mà ngày hôm qua đóng phim, Tông Văn đóng vai cảnh sát có mang bao tay.

Nhậm Thâm nhìn qua phòng nghỉ chuyên dụng cho diễn viên chính ở bên kia, của phòng còn đóng chặt lại.

Nhậm Thâm từ xa nhìn vào phòng chờ, thính lực của yêu tinh rất tốt, Nhậm Thâm có thể nghe được âm thanh của mấy diễn viên trò chuyện ở phòng nghỉ bên kia, nghe được mâ thanh đạo diễn chỉ huy nhân viên, cũng có thể nghe được âm thanh cải nhau trong phòng nghỉ kia——

“Tông Văn! Rốt cuộc thì cậu không hài lòng chổ nào!”

“Chị Cao, lúc trước tôi đã nói không muốn tham gia, là do chị tự đồng ý.”

“Vậy cậu cũng nói lý do gì tại sao không tham gia?

“Không có lý do gì.”

“Tông Văn! Cậu bao lớn rồi, có thôi tùy hứng kiểu vậy được không!”

Một lúc sau, Nhậm Thâm thấy cửa phòng nghỉ mở ra, Tông Văn đi ra, theo sau còn có người đại diện.

Sắc mặt Cao Ngọc Hi không tốt, xoay người rời khỏi phim trường, Tông Văn mặt lạnh đi đến phim trường.

Đột nhiên, Tông Văn nhìn thấy cái gì, ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy đối diện là Nhậm Thâm.

Nhậm Thâm cuống quít dời mắt, tiếp tục ôm túi chườm nóng nhìn trời, giả bộ mình đang ngẩng người.

Tông Văn đi thẳng tới chổ Nhậm Thâm, ngồi cạnh cậu.

Nhậm Thâm không có biện pháp, đành phải căng da đầu chào hỏi anh, “Chào thầy Tông.”

Tông Văn chống tay lên ghế, nghiêng người ra sau cổ Nhậm Thâm, “Cho tôi ngửi xíu.”

Nhậm Thâm lập tức không nhúc nhích, ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế.

Tông Văn tiến lại gần, ngửi hương vị trên người cậu, nói: “Sao vẫn còn cái mùi này?”

Nhậm Thâm nhỏ giọng nói: “Thầy Tông, tôi có tắm mà.”

“Khó ngửi.” Tông Văn cau mày, nhưng vẫn tiếp tục ngửi mùi của cậu.

Cổ Nhậm Thâm nhàn nhạt hương thảo dược, có chút vị đắng, cũng có chút hương vị bùn đất sau cơn mưa.

Tông Văn nhắm mắt lại, ngửi mùi đằng này, tâm trạng có chút khó chịu dần dần bình tĩnh lại.

Tông Văn tiếp tục ngửi mùi thảo dược thì đột nhiên bị Nhậm Thâm đẩy ra.

Nhậm Thâm đẩy Tông Văn ra, lại vội vàng nghiêng mình, liên tiếp hắt hơi vài cái.

Hắt hơi xong, Nhậm Thâm lúc này mới quay đầu lại nhìn Tông Văn nói: “Rất xin lỗi, thầy Tông……”

Tông Văn nhìn đối phương, nhíu mày nói: “Còn cảm sao?”

“Không có……” Nhậm Thâm lắc lắc đầu.

Tông Văn nhíu nhíu mày, cũng không nói cái gì nữa, trực tiếp đứng dậy rời đi.

Nhậm Thâm tiếp tục ngồi ở đó, thẳng đến khi túi chườm nóng trong ngực lạnh đi, mới đi về phòng của mình sạc diện.

Khi ở trên đường về phòng nghỉ Nhậm Thâm lại hắt hơi thêm vài lần nữa.

Chờ khi Nhậm Thâm trở lại phòng nghỉ, cái mũi của cậu hồng hồng lên, ngay cả đôi mắt cũng có chút đỏ.

Tiểu An còn ở phòng nghỉ, nhìn thấy mắt Nhậm Thâm hồng lên, vội hỏi: “Làm sao vậy làm sao vậy?”

“Bị cảm.” Nhậm Thâm dựa vào trên sô pha, thuận tay đem túi chườm nóng đưa qua, “Túi chườm nóng lạnh.”

Tiểu An nhận túi chườm nóng cầm đi nạp điện, lại đem túi của mình nhét vào người Nhậm Thâm, hỏi: “Ngày hôm qua anh Ngụy mua thuốc rồi mà? Anh không uống hả?”

“Có uống.” Nhậm Thâm cũng có chút buồn bực, “Chắc thuốc không có tác dụng.”

Tiểu An ở bên cạnh nhìn trạng thái của Nhậm Thâm, lo lắng nói: “Hay là đi xin đạo diễn nghỉ? Đi khám bác sĩ nha anh?”

Nhậm Thâm không muốn đi khám bác sĩ, trả lời: “Tôi nghỉ một chút.”

Nhậm Thâm lại nghỉ ngơi một hồi, nhưng thân thể lại không tốt lên, hắt hơi thêm mất cái.

Nhậm Thâm đi ra ngoài phim trường gặp đạo diễn thử hỏi coi có thể xin nghỉ gì gì đó không.

Chỉ là khi Nhậm Thâm đến, vừa vặn thấy Tông Văn mắng Tiểu Hoa Đán kia.

“Cô một tháng thì xin nghỉ mấy lần! Lần nào đoàn phim cũng phải sửa thời gian vì cô!”

“Lần trước là dạ dầy không thoải mái, lần kia là đau đầu, lần này lại là cảm mạo, lần sau còn muốn dùng lý do gì nữa!”

“Vì bị cảm lạnh, cô liền có thể không học thuộc được lời thoại hả!”

Nhậm Thâm ở ngoài phim trường nghe, đột nhiên hoảng hốt.

Chết rồi, làm sao đây! Cậu cũng cảm lạnh đó!

-------------*---------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net