Chương 16: Đêm khuya đối diễn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trợ lý mở cửa phòng đi ra, nói với Tông Văn: “Thầy Tông, em đi trước ạ.”

Kết quả trợ lý vừa đi ra, liền thấy Nhậm Thâm đang đứng ngoài cửa.

Nhậm Thâm tình cở đứng trứng phòng Tông Văn, vì thế trợ lý hỏi: “Anh Nhậm, có chuyện gì ạ?”

Nhậm Thâm đành phải nói: “Tôi muốn nhờ thầy Tông giúp đối diễn.”

Trợ lý nghe xong, uyển chuyển khuyên nhủ: “Thầy Tông hiện tại có chút bận rồi.”

Nhậm Thâm gật gật đầu, tính toán để lần sau tìm Tông Văn.

Nhưng Nhậm Thâm vừa mới xoay người, trong phòng truyền đến tiếng bước chân.

Tông Văn từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn trợ lý cùng Nhậm Thâm đứng trước cửa, lên tiếng hỏi: “Làm sao vậy?”

“Thầy Tông, tôi muốn nhờ anh giúp đối diễn cùng ạ.” Nhậm Thâm giải thích.

Tông Văn nhìn kịch bản trong tay Nhậm Thâm, nói với trợ lý: “Cậu về trước đi.”

“Vâng.” Trợ lý gật đầu, liền quay về phòng bên cạch.

Nhậm Thâm còn đứng ở ngoài cửa, nói thêm: “Nếu thầy Tông bận thì em xin phép không quấy rầy ạ.”

“Không sao.” Tông Văn tùy ý đáp, xoay người đi vào trong.

Nhậm Thâm không biết Tông Văn có ý gì, nhìn thấy Tông Văn không có đóng cửa phòng, cẩn thận nói: “Thầy Tông, tôi vào được không?”

Tông Văn lên tiếng, lúc này Nhậm Thâm mới đi vào trong phòng, đóng cửa phòng lại.

Tông Văn ngồi vào trên sô pha, hỏi: “Cảnh nào?”

Nhậm Thâm quy quy củ củ ngồi bên cạnh Tông Văn, đem kịch bản mở ra một trang, nói: “Cảnh khóc này ạ.”

Tông Văn nhìn thoáng qua kịch bản, là cảnh Tiểu Ách Ba khóc trước mặt cảnh sát, vì thế nói: “Đọc kịch bản một lần trước.”

“Vâng.” Nhậm Thâm gật đầu, cầm kịch bản đọc lên.

Tông Văn nhìn kịch bản, khi Nhậm Thâm đọc thoại, tầm mắt của anh dừng trên người Nhậm Thâm.

Khoảng cách hai người tương đối gần, Tông Văn có thể ngửi được mùi hương trên người của Nhậm Thâm, còn có thể ngửi được mùi sữa tắm nhàn nhạt, tựa hồ là mới vừa tắm rửa xong.

Tông Văn cúi người gần hơn, tay chống ở trên sô pha, nghiêng người về phía Nhậm Thâm, hơi thở tỏa ra trên cổ cậu.

Âm thanh Nhậm Thâm dừng lại, lên tiếng: “Thầy Tông?”

Tông Văn tiếp tục ngửi mùi thảo dược, híp híp mắt, không chút để ý hỏi: “Mới tắm hả?”

“Ừm.” Nhậm Thâm lên tiếng.

“Tôi ngửi thử.” Tông Văn nói, tiếp tục ngửi mùi thảo dược.

Do tư thế không thuận tiện, Tông Văn dứt khoát vươn tay, đặt tay lên eo Nhậm Thâm, trực tiếp cúi đầu gối lên bả vai Nhậm Thâm, hít một hơi thật sâu.

Nhậm Thâm đành phải ngồi im, không đọc kịch bản nữa.

Tông Văn lên tiếng, nói: “Tiếp tục đi.”

Vì thế Nhậm Thâm tiếp tục đọc kịch bản, nhưng Tông Văn không nói đọc ở đâu, vì thế đành phải tiếp tục đọc cho đến khi hết cảnh này.

Nhậm Thâm nói: “Thầy Tông, tôi đọc xong rồi.”

Tông Văn không ngẩng đầu, còn dựa vào vai Nhậm Thâm, thấp giọng nói: “Đọc tiếp đi.”

Nhậm Thâm không có biện pháp, cũng đành đọc tiếp cảnh khác.

Giọng của Nhậm Thâm rất nhẹ nhàng, tốc độ đọc cũng rất vừa phải, Tông Văn nghe giống như là đang kể chuyện xưa vậy.

Tông Văn nhắm mắt lại, ở bên cạnh nghe Nhậm Thâm đọc, lại ngửi mùi thảo dược trên người Nhậm Thâm, có chút buồn ngủ.

Tông Văn vùi vào cổ Nhậm Thâm, chóp mũi dán trên cổ nhẹ nhàng cọ cọ.

Nhậm Thâm có chút không được tự nhiên rụt rụt mình lại, nhỏ giọng nói: “Thầy Tông, nhột quá à……”

Tông Văn không lên tiếng, tiếp tục vào vai Nhậm Thâm, không cọ nữa.

Nhậm Thâm nhìn Tông Văn còn ngửi, đành phải nhắc nhở nói: “Thầy Tông, còn đối diễn……”

Tông Văn lúc này mới ngẩng đầu, lên tiếng, nói: “Ngày mai tôi dạy cho cậu.”

Nhậm Thâm gật gật đầu, hỏi: “Vậy tôi về trước nha?”

Tông Văn dùng một bàn tay ôm em Nhậm Thâm lại, không nhanh không chậm nói: “Tôi ngửi một chút nữa.”

Nói xong, Tông Văn lại vùi vào cổ Nhậm Thâm tiếp tục ngửi.

Nhậm Thâm không còn cách nào, tiếp tục biến thành cái gối hình người, nhàm chán lấy điện thoại ra lướt Weibo.

Khi Nhậm Thâm lướt Weibo xong cũng đã 12 giờ, nhưng Tông Văn vẫn còn ngửi, không dừng lại.

Nhậm Thâm lại lên tiếng nhắc nhở nói: “Thầy Tông, muộn lắm rồi, tôi phải về phòng đây.”

Nghe Nhậm Thâm Nói xong, lúc này Tông Văn mới buông ra tay, lấy điện thoại ra coi giờ.

Nhậm Thâm đứng dậy, hướng Tông Văn nói: “Thầy Tông, tôi về đây.”

Nói xong, Nhậm Thâm đi về phía cửa.

Nhưng Nhậm Thâm còn chưa kịp mở cửa, liền nghe được giọng nói sau lưng mình——

“Bây giờ đã 12 giờ khuya rồi, cậu tính như vậy đi về?”

Nhậm Thâm dừng chân lại, có chút không hiểu ý tứ của Tông Văn.

Tông Văn dựa vào trên sô pha, chậm rãi nói: “Nếu bây giờ cậu đi ra ngoài thì sẽ bị paparazzi chụp được.”

Nhậm Thâm nghĩ nghĩ, thấy chuyện này không tốt lắm.

Nhưng giờ Nhậm Thâm cũng không biết làm sao hết, liền hỏi: “Thầy Tông, vậy giờ sao tôi về được?”

Tông Văn lúc này mới nói: “Ở lại đây ngủ đêm nay đi. Sáng mai trở về.”

“Ngày mai có bị chụp được không?” Nhậm Thâm hỏi.

Tông Văn: “Mai họ sẽ chụp không được.”

Nhậm Thâm nghe Tông Văn nói không bị chụp, vì thế yên tâm, chuẩn bị ở lại một đêm, chờ sáng mai trở về phòng.

Nhậm Thâm biết Tông Văn có thói quen ở sạch, chắc là không đồng ý cho cậu ngủ chung một giường đâu, vì thế chủ động nói: “Vậy tôi nằm ở sô pha vậy.”

Tông Văn nhìn sô pha, nhíu mày nói: “Ngủ trên giường.”

Nhậm Thâm theo bản năng hỏi: “Phòng thầy Tông có hai cái giường sao?”

Tông Văn đứng dậy, đi đến phòng ngủ, nói: “Một giường.”

Nhậm Thâm đi theo Tông Văn vào phòng ngủ, thấy giường đôi bên trong, lại hỏi: “Thầy Tông, anh cũng ngủ trên giường hả?”

“Bằng không thì ngủ đâu?” Tông Văn nhìn Nhậm Thâm một cái, nhướng mày nói: “Cậu có thói ở sạch?”

“Không có không có.” Nhậm Thâm vội vàng lắc đầu, cậu ngủ ở đâu cũng được, ngủ chung giường cũng không sao, Tông Văn không ngại là được.

Nói xong, Nhậm Thâm cởi áo khoát, bò lên giường.

Tông Văn đứng ở bên cạnh, nhìn quần áo của Nhậm Thâm, nhíu mày, vẫn từ tủ quần áo lấy ra bộ đồ ngủ dưa cho cậu.

“Thay đồ ngủ.” Tông Văn đem đồ ngủ đưa cho Nhậm Thâm.

Nhậm Thâm nhận lấy, đi thay đồ ngủ.

Đồ ngủ chắc là của Tông Văn, Nhậm Thâm mặc vào có chút rộng, đành phải đem tay áo cuốn lên.

Nhậm Thâm thay xong đồ ngủ liền trở về phòng ngủ, nhìn thấy Tông Văn cũng thay đồ ngủ xong rồi, đang nằm ở trên giường.

Tông Văn nằm bên trong, vì thế Nhậm Thâm rất tự giác nằm ở phía ngoài.

Giường rất lớn, Nhậm Thâm nằm xuống đắp chăn ngay ngắn, rồi nói: “Thầy Tông, tôi tắt đèn nhé.”

“Ừ.” Tông Văn lên tiếng.

Nhậm Thâm tắt đèn, liền nằm xuống, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.

-------------*---------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net