Chương 32: Hôn đủ rồi sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiệc đóng máy của Yến Thanh Duyệt được tổ chức ở nhà hàng gần đó.

Nhậm Thâm về phòng nghỉ thay quần áo, thời điểm chuẩn bị ra bãi đỗ xe, vừa vặn ở phim trường đụng phải Tông Văn.

“Thầy Tông.” Nhậm Thâm hô một tiếng.

Tông Văn nhìn thoáng qua Nhậm Thâm, nói: “Đi đâu?”

“Đến tiệc đóng máy của chị Yến.” Nhậm Thâm ngoan ngoãn trả lời, lại hỏi: “Thầy Tông có đi không?”

“Ừ.” Tông Văn tùy ý lên tiếng, thấy trợ lý của mình đã mở cửa xe bảo mẫu rồi, nói với Nhậm Thâm: “Đi chung xe tôi nhé?”

Nhậm Thâm gật gật đầu, cùng Tông Văn lên xe.

Tông Văn ngồi ở hàng cuối, Nhậm Thâm cũng quy quy củ củ ngồi bên cạnh Tông Văn, nhưng hai người cách nhau một khoảng cách nhất định, không có dựa gần.

Nhậm Thâm lấy điện thoại ra báo với người đại diện trước, xong rồi lướt Weibo.

Đang lướt, Nhậm Thâm đột nhiên nhận thấy được bên cạnh có người tới gần.

Nhậm Thâm ngẩng đầu vừa thấy, liền phát hiện là Tông Văn nhích lại gần.

Tông Văn một tay chống ở bên cạnh Nhậm Thâm, nghiêng người tới gần, dán ở bên tai Nhậm Thâm, hạ giọng nói: “Tôi ngửi nhé?”

Nhậm Thâm theo bản năng nhìn chỗ ngồi hàng phía trước, rụt rụt thân mình, nhỏ giọng nhắc nhở nói: “Thầy Tông, ở đây còn có người……”

Tông Văn ngẩng nhìn mấy trợ lý ngồi trước một cái, rất nhanh thu hồi tầm mắt, trấn an nói: “Họ nhìn không thấy đâu.”

Nói xong, Tông Văn nhấn một nút nào đó bên cạnh ghế, phía trước liền dâng lên một cái bản chắn, đem hàng phía sau cùng phía trước ngăn ra.

Tông Văn lại lần nữa nhìn Nhậm Thâm, thấp giọng nói: “Ngửi nhé?”

Nhậm Thâm nhìn có bản chắn che khuất, liền thoáng yên tâm, dịu ngoan cúi đầu lộ ra cổ, nhưng vẫn là dặn dò nói: “Thầy Tông, không thể cắn.”

“Ừ, không cắn.” Tông Văn gật đầu, liền vươn tay ra Nhậm Thâm, thuận tay đem người ôm vào trong lòng ngực, cúi đầu gối lên cổ cọ.

Nhậm Thâm thập phần nghe lời dựa vào trong lòng ngực Tông Văn, cũng không nhúc nhích.

Xe tiếp tục chạy, thẳng đến khi xe đã tới nhà hàng ngừng lại, Tông Văn vẫn không có buông tay ra.

Nhậm Thâm nhìn Tông Văn còn ngửi, liền ra tiếng nhắc nhở nói: “Thầy Tông, đã tới rồi.”

Tông Văn vùi ở cổ cọ, một bên ngửi mùi thảo dược, không chút để ý nói: “Lại ngửi chút.”

Nhậm Thâm đành phải tiếp tục làm cái gối ôm, qua một hồi lâu, lại lần nữa nhắc nhở nói: “Thầy Tông, nên xuống xe nhé?”

Tông Văn không ra tiếng, chỉ dán ở bên cổ lại cọ một hồi, lúc này mới buông tay ra.

Nhậm Thâm vội vàng sửa sang lại cổ áo một chút, liền xuống xe trước.

Thời điểm Nhậm Thâm xuống xe, nhìn thấy Cao Ngọc Hi chờ ở bên ngoài, chột dạ, vội vàng lên tiếng: “Chào chị Cao.”

Cao Ngọc Hi nhìn Nhậm Thâm gật đầu, lại nhìn Tông Văn phía sau Nhậm Thâm, tức khắc nhíu mày nói: “Tất cả mọi người đang đợi cậu, mau vào đi.”

“Ừ.” Tông Văn tùy tiện đáp, liền mang theo Nhậm Thâm vào bàn.

Nhậm Thâm đi vào phòng, thấy bên trong đã ngồi đầy người, mà bên cạnh đạo diễn để lại hai cái ghế trống.

Tông Văn ngồi bên cạnh đạo diễn, để Nhậm Thâm ngồi vào bên cạnh mình.

Giang đạo thấy mọi người đều đến đủ, liền nói: “Mọi người đến rồi! Khai tiệc thôi!”

Nhậm Thâm cầm lấy chiếc đũa, nhìn trên bàn có không ít thịt, liền chuyên tâm ăn cơm.

Trên bàn cơm có nhiều người tán gẫu, không khí nhanh chóng sôi nổi lên.

Đạo diễn uống một chút rượu, lôi kéo Yến Thanh Duyệt bên phải nói chuyện, lại quay đầu nhìn về phía Tông Văn bên trái, đưa ly rượu, hỏi: “Tông Văn, uống một ly chứ?”

Tông Văn không có động đũa, chỉ bưng ly, cười như không cười nói: “Giang đạo, tửu lượng tôi không tốt lắm.”

“Không sao không sao!” Giang đạo vẫy vẫy tay, lấy qua bình rượu rót cho Tông Văn.

Tông Văn nhận ly rượu, cùng cụng ly với Giang đạo, liền một ngụm uống xong.

Nhậm Thâm vốn đang ăn cơm, chú ý tới động tác Tông Văn uống rượu nhìn qua, thấy trong chén Tông Văn trống rỗng, cảm giác bụng rỗng uống rượu không tốt lắm, liền nhích lại gần nhỏ giọng nói: “Thầy Tông không ăn gì sao?”

Tông Văn nhìn thoáng qua đồ ăn trên bàn, thấp giọng nói: “Không muốn ăn.”

Mà Giang đạo còn lại đi qua muốn kéo Tông Văn uống rượu, đưa cho anh ly rượu đầy, thúc giục nói: “Tới tới tới! Uống rượu uống rượu!”

Tông Văn bưng ly rượu lên, tiếp tục uống.

Giang đạo lôi kéo Tông Văn uống mấy chén liền buông tha Tông Văn, lại đứng dậy đi qua một bên, lôi kéo người khác cùng nhau uống rượu.

Tông Văn thấy Giang đạo không tìm mình uống rượu, liền buông ly rượu chuẩn bị nghỉ ngơi, đột nhiên nhìn thấy một cái chén chứa đầy đồ ăn để trước mặt mình.

Nhậm Thâm thật cẩn thận nói: “Tôi lấy chén mới, là sạch sẽ, thầy Tông có muốn ăn chút không?”

Tông Văn nhìn nhìn Nhậm Thâm, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Ừ.”

Tông Văn đem chén nhận lấy, tùy tiện ăn một chút, rồi bỏ đũa xuống.

Giang đạo đã về chỗ ngồi, hướng Tông Văn nói: “Tới tới tới! Tiếp tục uống rượu đi!”

Giang đạo lại lôi kéo Tông Văn uống rượu, Tông Văn liền tiếp tục bồi.

Chờ đến thời điểm cuối cùng ăn xong một bữa cơm, Giang đạo đã uống đến mặt đỏ bừng tựa lưng vào ghế ngồi, nói chuyện cũng có chút mơ màng hồ đồ, tựa hồ là đã uống say.

Tông Văn cũng uống không ít, tuy rằng trên mặt bộ dáng bình tĩnh như cũ, chẳng qua nếu dựa gần, vẫn có thể ngửi được trên người Tông Văn mang theo mùi rượu nồng đậm.

Mọi người cũng bắt đầu rời đi, trợ lý Tông Văn cũng chạy lại.

“Thầy Tông, tôi giúp ngài.” Trợ lý đi tới, chuẩn bị đỡ Tông Văn trở về.

Tông Văn xoa xoa giữa mày, không chút để ý nói: “Không cần.”

Nhậm Thâm còn ngồi ở bên cạnh Tông Văn, rót một chén nước đưa cho Tông Văn, hỏi: “Thầy Tông, uống nước nha?”

Tông Văn nhìn thoáng qua cái ly không có nhận lấy, ngay sau đó lại vươn tay hướng Nhậm Thâm, thuận thế ôm lấy Nhậm Thâm, cúi đầu gối lên trên vai, “Đưa tôi trở về nhé?”

Nhậm Thâm vội vàng buông cái ly, thật cẩn thận nâng Tông Văn dậy.

Cũng may Tông Văn say rượu nhưng vẫn có thể đi đường bình thường, nhưng Nhậm Thâm vẫn không yên tâm đỡ Tông Văn, một đường đi vào bãi đỗ xe.

Cao Ngọc Hi đợi ở ngoài bãi đỗ xe, thấy Tông Văn ra, liền nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy?”

“Thầy Tông uống say ạ.” Nhậm Thâm giải thích nói.

“Uống say?” Cao Ngọc Hi tức khắc càng mày nhăn hơn, nhìn nhìn Tông Văn, cuối cùng vẫn không nói gì thêm, chỉ trầm mặc mà ngồi trên ghế phụ điều khiển.

Nhậm Thâm đem Tông Văn đỡ đến ghế sau, liền ngồi xuống bên cạnh Tông Văn.

Nhưng Nhậm Thâm vừa mới ngồi xuống không bao lâu, Tông Văn bên cạnh nghiêng người qua.

Tông Văn nhích lại gần, đôi tay ôm vào trên eo Nhậm Thâm, thấp giọng nói: “Tôi ngửi nhé?”

Nói xong, Tông Văn liền vùi vào cổ, ngửi ngửi.

Nhậm Thâm tiếp tục làm gối ôm, khi ở trên đường, đột nhiên nhận được điện thoại người đại diện.

“Bên cậu tan tiệc chưa? Tôi qua đón cậu?” Người đại diện hỏi.

Nhậm Thâm trả lời: “Đã về rồi ạ, em đưa thầy Tông trở về trước.”

“Đưa hắn trở về? Hắn làm sao vậy?” Người đại diện vội vàng hỏi.

Nhậm Thâm giải thích: “Thầy Tông uống say, em đưa ảnh về xong em về liền.”

Dù gì thì cậu với Tông Văn cũng ở chung khách sạn, hơn nữa Tông Văn ở trên cậu một tầng, đưa Tông Văn đi trở về lại xuống lầu, cũng được.

Nhậm Thâm cúp điện thoại, mà bảo mẫu xe cũng đã ngừng ở khách sạn.

Nhậm Thâm lại đỡ Tông Văn xuống xe, một bên trợ lý cũng đi theo bên cạnh, cùng nhau lên lầu. Ba người một đường đi tới trước phòng, trợ lý cũng lấy ra thẻ phòng mở cửa.

Tiểu trợ lý đem chìa khóa để lên trên bàn sau rồi rời đi, trong phòng cũng chỉ còn lại Nhậm Thâm cùng Tông Văn.

Nhậm Thâm đỡ Tông Văn đi vào phòng ngủ, hỏi: “Thầy Tông có muốn tắm rửa trước không?”

Tông Văn không ra tiếng, chỉ đứng ở mép giường, tùy ý cởi áo khoác.

Nhậm Thâm nhanh chóng đi lên nhận áo khoác, đem áo khoác để lên trên sô pha, khi xoay người lại, liền nhìn thấy Tông Văn đã nhắm hai mắt nằm ở trên giường.

Nhậm Thâm đi qua, vội vàng kêu vài tiếng: “Thầy Tông? Thầy Tông ơi?”

Chỉ là người trên giường vẫn là không có đáp lại, tựa hồ là đã ngủ rồi.

Nhậm Thâm ngồi ở mép giường một hồi, thử thăm dò hỏi: “Thầy Tông, tôi đi về nha?”

Nhậm Thâm lại đợi một hồi, thấy Tông Văn vẫn là nhắm hai mắt, coi như là Tông Văn đã ngủ rồi.

Nhậm Thâm không có lập tức rời đi, lại tiếp tục ở bên cạnh trông thêm mười mấy phút, nhìn thấy Tông Văn vẫn luôn nhắm hai mắt, hẳn là ngủ say, lúc này mới đứng dậy đi ra ngoài.

Chỉ là Nhậm Thâm mới vừa đi đến phòng khách, đột nhiên nghe được trong đầu vang lên âm thanh hệ thống——

【nhiệm vụ phụ: Hôn mục tiêu trong vòng một giờ, duy trì trong năm phút. 】

【 nhiệm vụ khen thưởng: hai phần đất dinh dưỡng. 】

Bước chân Nhậm Thâm tức khắc ngừng lại.

Nhiệm vụ lần này khen thưởng cư nhiên là hai phần đất dinh dưỡng! Đát dinh dưỡng có thể mọc ra lá cây!

Nhậm Thâm vội vàng xoay người quay lại phòng ngủ, đi đến mép giường.

Nhậm Thâm nhìn Tông Văn ngủ say trên giường, hơi có chút do dự.

Thầy Tông đã ngủ rồi, vậy mình lén hôn một cái, chắc là không bị phát hiện đâu ha?

Nhậm Thâm rối rắm một hồi, vẫn thật cẩn thận tiến đến, đôi tay chống ở mép giường, lại thoáng cúi người, cúi đầu hôn trên môi Tông Văn.

Nhưng cũng chỉ là môi chạm môi, Nhậm Thâm chạm môi lên, lại yên lặng ở trong lòng đếm thời gian.

Đây là Nhậm Thâm là lần đầu tiên cùng người khác hôn môi, trên môi hơi ấm áp, hơi nóng thở ra cũng cuốn theo, loại cảm giác này rất kỳ lạ.

Nhậm Thâm có chút khẩn trương, không dám cử động, sợ đánh thức Tông Văn, nhưng cũng may Tông Văn đã ngủ, hoàn toàn không có động tĩnh gì.

【hôn môi năm phút, nhiệm vụ phụ hoàn thành, khen thưởng hai phần đất dinh dưỡng. 】

Nhậm Thâm nghe được âm thanh nhiệm vụ hoàn thành, liền thoáng đứng dậy, kết thúc hôn môi.

Chỉ là khi Nhậm Thâm ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy hai con người tối đen——

Tông Văn không biết khi nào đã tỉnh lại, đang nhìn mình.

Nhậm Thâm tức khắc cả kinh, hôn lén bị phát hiện!

Nhậm Thâm hoảng loạn lên, theo bản năng muốn trốn đi.

Tông Văn không nhanh không chậm đứng dậy, thuận thế bắt lấy Nhậm Thâm, không cho đối phương có cơ hội rời đi.

Tầm mắt Tông Văn lại dừng ở trên đôi môi hồng hào của Nhậm Thâm, lại duỗi tay ra đặt ở trên eo Nhậm Thâm, khàn khàn chậm rãi nói: “Hôn đủ rồi sao?”

-------------*---------------

Hôm qua học tới 10h tối nên không đăng chương mới được. T.T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net