Chương 38: Bị thương ngoài ý muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhậm Thâm theo bản năng rụt đầu lưỡi, muốn đem cái vật mềm kia đuổi ra.

Nhưng Tông Văn cũng không có thâm nhập lâu, thời điểm tách đôi môi ra, lại thuận thế ở trên môi Nhậm Thâm liếm liếm, lúc này mới đứng dậy.

Tông Văn nằm ở trên người Nhậm Thâm, một tay sờ đến sườn mặt Nhậm Thâm nhẹ nhàng xoa, trầm giọng nói: “Không phải em nói với tôi là đã ngủ rồi sao?”

Nhậm Thâm tức khắc nhắm mắt lại lên tiếng nói: “Ngủ rồi.”

Tông Văn cũng không có vạch trần, chỉ nằm xuống bên cạnh Nhậm Thâm, đem người kéo vào trong lòng ngực ôm, một bên nói: “Lần sau mà có hôn lén tôi, nhớ tìm lý do khác.”

“Thầy Tông, tôi đã nói là tôi không có hôn trộm mà.” âm thanh Nhậm Thâm có chút rầu rĩ.

Tông Văn trả lời theo ý Nhậm Thâm: “Ừm, không hôn trộm, là do tôi đang nằm mơ được chưa.”

Nhậm Thâm càng chột dạ, nhỏ giọng oán giận nói: “Thầy Tông lần nào cũng giả vờ ngủ hết......”

“Lần sau phối hợp với em.” Tông Văn cố nén ý cười.

Nhậm Thâm vừa nghe, nhanh chóng nói: “Không có lần sau.”

Nhậm Thâm yên lặng từ trong lòng ngực Tông Văn chui ra, lại xê dịch thân mình, cách xa Tông Văn một chút, trùm chăn ngủ.

Cũng may Tông Văn cũng không tiếp tục nói chuyện này nữa, Nhậm Thâm thu mình ở trong góc, nhắm mắt lại ngủ.

Thời điểm ngủ, Nhậm Thâm mơ mơ màng màng nhận thấy có gì ấm áp đáng tiến gần mình, giống như cái túi chườm nóng khổng lồ.

Lại bởi vì sợ lạnh, Nhậm Thâm dựa qua bên kia, ôm cái “Túi chườm nóng” kia cùng nhau ngủ.

Buổi sáng hôm sau, Nhậm Thâm cùng Tông Văn tới đoàn phim.

Nhậm Thâm đi phòng nghỉ trước, người đại diện mua bữa sáng trở về, đưa cho Nhậm Thâm một ly sữa đậu nành, cả giận: “Tôi phải nên phát hiện sớm hai người không thích hợp mà!” “Nói cái gì phải đối diễn! Kết quả là qua đêm cùng nhau!” Người đại diện càng nghĩ càng giận, “Về sau đừng có kiếm cớ nữa, chi cho mệt, qua bên đó ngủ với Tông Văn luôn đi!” “Giữa trưa cũng ngủ bên Tông Văn, buổi tối cũng ngủ bên Tông Văn! Lần nào cũng gạt tôi là phải đối diễn. Ha!”

Nhậm Thâm nhìn người đại diện tức giận, cũng không dám nói tiếp, ngoan ngoãn ngồi trên sô pha ăn bữa sáng.

Nhậm Thâm lại nghỉ ngơi một hồi, liền đi đóng phim.

Buổi sáng Nhậm Thâm cùng Tông Văn diễn phối hợp một cảnh, mà buổi sáng Tông Văn cũng chỉ có cảnh này, chờ quay xong cảnh này, Tông Văn liền rời đoàn phim, đi làm chuyện khác.

Cảnh sau đều là Tiểu Ách Ba diễn cùng vai phụ khác một ít cảnh, Nhậm Thâm quay rất thuận lợi, chỉ là thời điểm giữa trưa, ra một chút chút ngoài ý muốn.

Nhậm Thâm quay chính là trong nhà diễn, đa số cảnh đều là ở trong nhà, mà trong nhà Tiểu Ách Ba rất nghèo, rất nhiều thứ chất lung tung, trên kệ sách cũng bày tùm lum đồ đạt.

Tình cờ khi Nhậm Thâm kết thúc công việc giữa trưa, thời điểm đi ngang qua kệ sách, kệ sách vô tình rớt xuống, đập vào người Nhậm Thâm.

Nhậm Thâm phản ứng nhanh, vội vàng nghiêng mình né, nhưng sau lưng vẫn bị đập trúng, truyền đến một trận đau đớn.

Nhậm Thâm đau đến nhăn hết cả mặt.

“Nhậm Thâm!” Người đại diện vội vàng xông tới, nhân viên công tác bên cạnh cũng chạy lại đỡ kệ sách ra.

Đạo diễn cách đó không xa cũng chạy qua, hỏi: “Đụng vào đâu? Có bị thương hay không?”

Nhậm Thâm được người đại diện đỡ lên, nhăn mặt nói: “Phía sau lưng hơi đau, anh Ngụy giúp em coi sau lưng có bị gì không.”

Người đại diện nghe xong, vội vàng vạch áo sau lưng Nhậm Thâm lên, liền thấy sau lưng đã bầm tím (◦˙▽˙◦) mảng lớn.

Đạo diễn cũng thấy được phía sau lưng Nhậm Thâm, nói: “Trước đi khám bác sĩ đã, hôm nay cậu phải nghỉ ngơi đi.”

Nhậm Thâm gật gật đầu, hiện tại phía sau lưng cậu vô cùng đau đớn, hôm nay cũng vô pháp đóng phim.

Người đại diện mang theo Nhậm Thâm đi khám bác sĩ, cũng may không cóvấn đề lớn.

“Mấy ngày nay chú ý, eo đừng dùng sức.” Bác sĩ cầm một hộp thuốc mỡ lại, “Sáng tối bôi hai lần.”

Người đại diện cầm thuốc, liền mang theo Nhậm Thâm về khách sạn.

Bởi vì là bị thương ở sau lưng, một mình Nhậm Thâm cũng không thể nào bôi thuốc được, người đại diện kêu Nhậm Thâm nằm sấp, giúp Nhậm Thâm bôi thuốc.

Người đại diện bôi thuốc xong, lại nhắc nhở Nhậm Thâm nghỉ ngơi cho tốt, liền về phòng kế bên.

Nhậm Thâm cầm cái gối đầu lót ở dưới bụng, ghé vào trên sô pha nhàm chán phát ngốc.

Không một hồi, Nhậm Thâm liền nghe được có người gõ cửa.

Nhậm Thâm còn tưởng rằng là người đại diện trở lại, có chút gian nan từ trên sô pha đứng dậy, đi qua đi mở cửa liền thấy, Tông Văn lại đây. Nhậm Thâm có chút ngoài ý muốn, vội vàng né cho Tông Văn tiên tiến tới, hỏi: “Thầy Tông sao lại qua đây? Chuyện bên công ty xử lý xong rồi ạ?”

Nhậm Thâm còn nhớ rõ buổi sáng Tông Văn rời đi, là bởi vì công ty bên kia có chuyện.

“Công ty xong rồi.” Tông Văn trả lời, lại hỏi: “Giang đạo nói em bị thương ở lưng, có nghiêm trọng không?”

“Không sao ạ.” Nhậm Thâm lắc lắc đầu, “Bác sĩ nói bôi thuốc là được rồi.”

Nói xong, Nhậm Thâm liền ngồi ở trên sô pha, chỉ là ngồi xuống không cẩn thận đụng tới sau lưng, Nhậm Thâm tức khắc nhăn mặt.

Tông Văn chú ý tới biểu tình trên mặt Nhậm Thâm, lên tiếng nói: “Tôi nhìn xem?”

Nhậm Thâm gật gật đầu, liền vén vạt áo lên, cho Tông Văn nhìn phía sau lưng mình.

Da Nhậm Thâm rất trắng, chỉ là hiện tại phía sau lưng đã bầm tím một mảng lớn, thoạt nhìn có chút khủng bố.

Tông Văn nhìn chằm chằm vết bầm trên da, tức khắc nhíu nhíu mày, lại hỏi: “Đau không em?”

Nhậm Thâm trả lời: “Tôi nằm sấp không có sao hết.”

Tông Văn lại duỗi tay ra, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa lưng Nhậm Thâm.

Nhưng Tông Văn mới vừa chạm vào một chút, Nhậm Thâm liền lắc mình qua bên cạnh trốn đi, lại giải thích nói: “Thầy Tông, chạm vào hơi đau á.”

“Bôi thuốc chưa?”

Nhậm Thâm gật gật đầu: “Mới vừa bôi ạ.”

Hai người nhất thời không nói gì, Nhậm Thâm lại nghe được trong túi Tông Văn truyền đến âm thanh chấn động, biết là có người tìm Tông Văn, liền nói: “Nếu anh có việc bận thì đi trước đi, tôi không sao đâu.”

Tông Văn cũng không tiếp tục ở lại, liền rời đi.

Mèo con ở trong phòng ngủ nhìn thấy bên ngoài không có người, lúc này mới từ trong phòng chạy ra, bò đến trên sô pha, hỏi: “Sao lại thương thương vậy?”

“Nãy đóng phim, tôi không cẩn thận đụng đến kệ sách.” Nhậm Thâm thở dài một tiếng, ở trên sô pha tìm cái tư thế thoải mái nằm xuống.

“Không có việc gì không có việc gì, rất nhanh là hết à.” Mèo Ragdoll an ủi.

“Buổi tối không thể giúp cậu lấy cơm hộp.” Nhậm Thâm có chút phiền muộn, sau lưng cậu như vậy đau, lên lầu xuống lầu đều quá phiền toái.

“Không có việc gì không có việc gì, trong phòng cũng có rất nhiều đồ ăn vặt, tôi có thể tự ăn được.” Mèo Ragdoll thập phần ngoan ngoãn.

Nhậm Thâm tiếp tục nằm sấp, nhưng giữ nguyên một tư thế cũng hơi mệt, Nhậm Thâm dứt khoát đứng dậy đi qua ban công bên kia, cầm chậu hoa, lại biến thành nguyên hình bò vào.

Chậu hoa còn thừa một ít đất dinh dưỡng, tiểu nhân sâm vội vàng cắm rễ ở trong đất, hấp thu dinh dưỡng trong đất, thân mình cũng dần dần thả lỏng ra.

Bảo trì nguyên hình, cảm giác thân thể nhẹ nhàng không ít, tuy rằng vẫn là có chút đau, nhưng so với hình người thì tốt hơn rất nhiều.

Tiểu nhân sâm cắm rễ ở chậu hoa một buổi trưa, thời điểm buổi tối nhìn thấy đất dinh dưỡng bị mình hấp thu xong rồi, đành phải từ chậu hoa biến trở về người hình.

Mèo Ragdoll đã ở trong phòng ngủ rồi, Nhậm Thâm liền từ hệ thống trong không gian đổi ra đất dinh dưỡng.

Lần này Nhậm Thâm lấy ra chính là đất dinh dưỡng trung cấp, cậu tưởng công dụng cũng giống đất dinh dưỡng bình thường nuôi dưỡng mọc ra lá cây, vừa vặn đất dinh dưỡng bình thường cậu cũng dùng xong rồi, vì thế liền đem đất dinh dưỡng trung cấp cho vào chậu hoa.

Đất dinh dưỡng trung cấp hơi ít, Nhậm Thâm luyến tiếc dùng hết một lần, chỉ đổ một nửa ở bên trong.

Nhậm Thâm khôi phục nguyên hình, lại ở chậu hoa ngủ một giấc, tới buổi sáng ngày hôm sau, vươn vai ra, kinh ngạc phát hiện mình không còn đau như ngày hôm qua nữa.

Tiểu nhân sâm lại vội vàng khôi phục hình người, đi vào trong phòng tắm soi gương phía sau lưng, liền nhìn thấy vết bầm sau lưng cũng giảm kha khá, hơn nữa hoàn toàn không đau.

Nhậm Thâm nghĩ nghĩ, chắc là công hiệu đất dinh dưỡng trung cấp ngày hôm qua, liền lười bôi thuốc luôn.

Nhậm Thâm thu thập một chút, rồi đi tìm người đại diện.

Thời điểm người đại diện nhìn thấy Nhậm Thâm còn sửng sốt, hỏi: “Sau lưng cậu không sao hả? Muốn hôm nay đến đoàn phim?”

“Đã không có việc gì.” Nhậm Thâm gật gật đầu.

Người đại diện không yên tâm, lại đem phía sau lưng Nhậm Thâm kéo qua tới nhìn nhìn, phát hiện phía sau lưng xác thật không có nghiêm trọng như ngày hôm qua, lúc này mới đồng ý cho Nhậm Thâm đi đoàn phim. Bất quá thời điểm Nhậm Thâm đi đến đoàn phim, ở bãi đỗ xe đụng phải Tông Văn.

Tông Văn nhìn thấy Nhậm Thâm tới đoàn phim, hơi hơi nhíu nhíu mày, hỏi: “Không phải phía sau lưng em bị thương sao? Sao lại không chịu nghỉ ngơi cho tốt.”

“Tôi ngủ một giấc liền khỏe rồi!” Nhậm Thâm trả lời.

Tông Văn vẫn cau mày, một đường trầm mặc không nói hướng đoàn phim đi đến.

Chỉ là khi Tông Văn về phòng nghỉ diễn viên chính, thuận tay kéo Nhậm Thâm mang vào phòng nghỉ, ngay sau đó đóng lại cửa phòng, không cho người đại diện tiến vào, cũng không cho trợ lý tiến vào.

Ngụy Lâm trơ mắt nhìn Nhậm Thâm bị Tông Văn lôi đi, hơn nữa vẫn là ban ngày ban mặt đơn độc ở chung một phòng, đầy mặt khiếp sợ.

Cao Ngọc Hi bên cạnh bình tĩnh hơn, hướng Ngụy Lâm nói: “Không có việc gì, bọn họ cũng chỉ là giao lưu kịch bản.”

Ngụy Lâm vừa nghe, tức khắc tâm tình càng thêm phức tạp.

Mà ở phòng nghỉ, Tông Văn hỏi Nhậm Thâm: “Em xác định là em có thể đóng phim?”

Nhậm Thâm gật gật đầu, “Có thể.”

Tông Văn cau mày như cũ, lại đến gần Nhậm Thâm, nhẹ nhàng chạm chạm phía sau lưng Nhậm Thâm, hỏi: “Em đau không?”

Nhậm Thâm theo bản năng rụt rụt thân mình, nhưng phía sau lưng cũng không đau, liền lắc đầu nói: “Không đau.”

Tông Văn không yên tâm, đến gần hơn, tiếp tục ở phía sau lưng Nhậm Thâm nhẹ nhàng chạm chạm thêm vài cái, cậu đều trả lời là không đau.

Tông Văn lại hỏi: “Bôi thuốc chưa?”

Nhậm Thâm đột nhiên có chút chột dạ, bất quá vẫn là trả lời: “Bôi rồi ạ.”

Tông Văn sát vào một chút, ngửi thấy mùi thảo dược trên người Nhậm Thâm, lại không có ngửi được mùi thuốc mỡ, liền lại hỏi: “Bồi rồi?”

“Rồi ạ.” Nhậm Thâm mặt không đổi sắc gật gật đầu.

Tông Văn dứt khoát chôn ở cổ Nhậm Thâm, tỉ mỉ ngửi một chút, xác định chỉ có hương thảo dược chứ không có mùi hương khác.

Tông Văn khẽ nhíu mày, lại nói: “Vén áo lên, tôi kiểm tra lại?”

-------------*---------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net