Chương 47: Nhậm Thâm đóng máy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày Nhậm Thâm đóng máy, là một ngày nắng.

Tiểu Ách Ba từ toà án ra, nhìn đám người cảnh sát đối diện, trên mặt lần đầu tiên nở nụ cười, ngay sau đó chạy về phía cảnh sát vùi trong lòng ngực, ôm chặt đối phương.

“Qua!” Giang đạo nhìn màn hình điều khiển, vừa lòng gật đầu.

Nhậm Thâm còn ở trong lòng ngực Tông Văn, ngẩng đầu nhìn Tông Văn cười cười, lúc này mới buông tay ra, có chút hưng phấn nói: “Thầy Tông, tôi đóng máy rồi.”

Tông Văn sửa sang lại tay áo, trên mặt có chút lãnh đạm như cũ, tùy ý lên tiếng: “Ừ.”

Giang đạo đi tới, cười vỗ bả vai Nhậm Thâm, “Chúc mừng nha! Đóng máy rồi!”

“Cảm ơn Giang đạo!”

Giang đạo lại hỏi: “Chuẩn bị khi nào trở về?”

Nhậm Thâm trả lời: “Buổi chiều liền về ạ.”

Tông Văn ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện, một câu cũng không nói, trên mặt cũng nhìn không ra cảm xúc nào.

Giang đạo còn cùng Nhậm Thâm trò chuyện, ngay cả những người khác trong đoàn phim cũng sôi nổi lại đây chúc mừng Nhậm Thâm đóng máy.

Đã là thời gian nghỉ ngơi, Tông Văn nhìn Nhậm Thâm bị đám người vây quanh ở chính giữa, rất nhanh thu hồi tầm mắt, trực tiếp xoay người trở về phòng nghỉ.

Cao Ngọc Hi đi theo bên cạnh, có chút ngoài ý muốn liếc Tông Văn một cái, hỏi: “Cậu không lại nói chuyện với cậu ta sao?”

“Không cần.” Tông Văn không lạnh không đạm đáp.

Tông Văn đẩy cửa phòng ra, tùy tay cởi bỏ nút thắt áo khoác cảnh phục, tùy ý dựa vào trên sô pha ngồi xuống.

Cao Ngọc Hi ngồi ở một bên, chậm rãi nói: “Tôi phải nhắc nhở cậu, ba tháng tiếp rất bận, không thể bỏ bê công việc.”

Tông Văn làm như không nghe, không có phản ứng, chỉ nhắm hai mắt lại dựa vào trên sô pha.

Cao Ngọc Hi tiếp tục nói: “Nếu cậu có cái gì muốn nói với người ta, thì nhanh nhanh chạy đi đi, sau này lại không có cơ hội gặp mặt.”

Tông Văn vẫn nhắm hai mắt, không lên tiếng.

Cao Ngọc Hi cũng không nhắc lại việc này, ở phòng nghỉ một hồi, rồi đứng dậy rời đi, để phòng lại cho Tông Văn nghỉ ngơi.

Mà cách phòng nghỉ diễn viên chính đó không xa, Nhậm Thâm đã đổi quần áo xong, chào hỏi những người khác trong đoàn phim.

Người trong đoàn phim cũng biết Nhậm Thâm hôm nay đóng máy, lôi kéo Nhậm Thâm chụp ảnh gì đó, nhân viên công tác tổ hậu cần còn mua một bó hoa lớn tặng Nhậm Thâm.

Tuy rằng nói là đóng máy, nhưng dù sao cậu cũng chỉ là nam phụ, nên không có tiệc đóng máy, chào hỏi mọi người trong đoàn xong liền có thể rời đi.

Nhậm Thâm đem hoa đi đến bãi đỗ xe, chỉ là tầm mắt thường xuyên quay đầu nhìn lại phía phòng nghỉ diễn viên chính, biểu tình cũng có chút do dự. Ngụy Lâm đi ở bên cạnh, chú ý tới động tác Nhậm Thâm, nghĩ nghĩ, vẫn là lên tiếng nói: “Nếu cậu muốn tìm anh ta thì đi đi.”

Nhậm Thâm nháy mắt hiểu ý tứ của Ngụy Lâm, thật cẩn thận nói: “Có thể chứ?”

“Tông Văn rất bận, cậu đóng máy xong rồi, có thể sau này rất khó có cơ hội gặp nhau nữa.” Ngụy Lâm khó có lần đồng ý cho Nhậm Thâm chủ động đi tìm Tông Văn.

Nhậm Thâm lại nhìn thời gian, hỏi: “Anh Ngụy, chúng ta muộn nhất có thể khi nào trở về?”

Ngụy Lâm: “Muộn nhất là trước ba giờ.”

Nhậm Thâm tức khắc sáng mắt lên, đem bó hoa trong tay nhét vào trong lòng ngực Ngụy Lâm, “Vậy em đi tìm thầy Tông đây!”

Nói xong, Nhậm Thâm liền xoay người lại chạy về đoàn phim, hướng tới phòng nghỉ diễn viên chính đi đến.

Nhậm Thâm đi đến phòng nghỉ đứng bên ngoài gõ cửa, hỏi: “Thầy Tông có đây không?”

Nhậm Thâm đứng ở bên ngoài, nhìn thấy cửa phòng từ bên trong mở ra, liền đi vào.

Tông Văn nhìn Nhậm Thâm tiến vào, đóng lại cửa phòng, khóa lại.

Nhậm Thâm thật cẩn thận nhìn Tông Văn, nhìn khuôn mặt lãnh đạm của Tông Văn, mày hơi hơi nhăn, tựa hồ tâm tình không tốt lắm. Nhậm Thâm cảm thấy mình đến không đúng lúc rồi, có chút câu nệ đứng ở một bên, nhỏ giọng nói: “Thầy Tông, hôm nay tôi phải về rồi.”

“Ừ.” Phản ứng của Tông Văn có chút lãnh đạm, ngồi ở trên sô pha, lại nhìn Nhậm Thâm vươn tay, “Ôm?”

Nhậm Thâm thật thà đi lại, chui vào trong lòng ngực Tông Văn, tự giác ôm eo anh.

Tông Văn cúi đầu gối lên trên vai Nhậm Thâm, ngửi hơi thở trên người Nhậm Thâm, một tay để ở sau lưng Nhậm Thâm khẽ vuốt ve.

Tông Văn yên lặng ôm người trong lòng ngực, một lát sau, lại thoáng ngẩng đầu, rồi cúi đầu xuống, môi chạm vào môi Nhậm Thâm, thấp giọng nói: “Vươn lưỡi ra?”

Nhậm Thâm theo bản năng nhìn Tông Văn, tầm mắt nhịn không được dừng ở trên môi Tông Văn.

Đây là ngày cuối cậu ở bên Tông Văn, về sau rất khó có cơ hội gặp lại nữa.

Nghĩ như vậy, Nhậm Thâm chủ động cúi người, hôn lên môi anh.

Môi Tông Văn cảm xúc rất ấm áp, Nhậm Thâm chạm vào môi anh nhẹ nhàng cọ, lại duỗi đầu lưỡi dò xét đi vào.

Đây là lần đầu tiên Nhậm Thâm hoàn toàn khống chế quyền chủ đạo, động tác rất ngây ngô, thậm chí còn có chút vụng về.

Nhưng Tông Văn rất có kiên nhẫn, theo động tác Nhậm Thâm, chậm rãi dẫn đường cho đối phương.

Sau khi kết thúc nụ hôn, Nhậm Thâm dựa vào ngực Tông Văn thở phì phò, nghe bên tai tiếng tim đập mạnh mẽ, cảm giác thân mình có chút nóng lên.

Tông Văn nhẹ nhàng vỗ lưng Nhậm Thâm, lại hỏi: “Khi nào em đi?”

Nhậm Thâm trả lời: “Anh Ngụy nói muộn nhất là ba giờ xuất phát.”

Nghe được lời này, Tông Văn theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, hiện tại là trưa 12 giờ rưỡi.

Còn có hai tiếng rưỡi.

Nghĩ vậy, Tông Văn thoáng cúi đầu, một tay nâng mặt Nhậm Thâm, thấp giọng nói: “Lại hôn một hồi nhé?”

Nhậm Thâm mở to hai mắt, nhẹ nhàng lên tiếng: “Dạ.”

Tông Văn nhận được câu trả lởi, chạm môi cậu, đầu lưỡi cũng vươn ra chen vào giữa môi.

Vừa mới bắt đầu, động tác Tông Văn còn nhẹ, nhưng lúc sau, liền có chút mất khống chế.

Tông Văn hơi thô bạo cắn xé môi Nhậm Thâm, bên tai còn nghe âm thanh đè nén trong cổ họng, con ngươi dần dần tối sầm xuống, một bàn tay cũng bất tri bất giác thò vào trong áo của Nhậm Thâm.

Nhậm Thâm bị hôn đến choáng váng, thậm chí cũng chưa có thể chú ý tới động tác của Tông Văn.

Chờ đến khi Nhậm Thâm phản ứng lại, chính mình đã nằm thẳng ở trên sô pha, mà Tông Văn còn lại là đè ở trên người mình.

Tông Văn chống tay ở bên cạnh người Nhậm Thâm, tiếng hít thở cũng càng ngày càng nặng, nhìn chằm chằm người trước mặt không lên tiếng.

Trên mặt Nhậm Thâm đã hiện lên một tầng màu đỏ, môi thì sưng đỏ, bộ dáng thoạt nhìn rất đáng thương.

Tông Văn vươn tay, lòng bàn tay dán nhẹ nhàng cọ trên mặt Nhậm Thâm, theo sườn mặt sờ đến khóe miệng, lại từ khóe miệng sờ đến cằm, dần dần sờ xuống dưới, cuối cùng dừng ở trên yết hầu.

Đầu ngón tay ấm áp dán trên hầu kết nhẹ nhàng cọ xát, Tông Văn nhìn chằm chằm cổ Nhậm Thâm, lại cúi người xuống, dán ở bên tai Nhậm Thâm, môi khẽ nhúc nhích, nhẹ giọng nói một câu gì đó.

Chờ đến khi Nhậm Thâm nghe rõ giọng người đàn ông đang nói gì, nhất thời sửng sốt.

Tông Văn đợi một hồi, nhìn thấy Nhậm Thâm không trả lời, kiên nhẫn lặp lại một lần ở bên tai Nhậm Thâm, môi như có như không dán ở vành tai nhẹ nhàng cọ qua.

Nhậm Thâm cảm giác lỗ tai nóng lên, vội vàng nghiêng đầu, theo bản năng gọi một tiếng: “Thầy Tông......”

Tông Văn rất có kiên nhẫn, cúi người chạm môi Nhậm Thâm hôn hôn, dụ dỗ: “Cũng chỉ là lưu lại dấu, có thể không em?”

Nhậm Thâm nhắm mắt lại không trả lời, chỉ là tiếng tim đập bất tri bất giác càng ngày càng nhanh hơn, ngay cả thân mình cũng trở nên càng ngày càng nóng, sắp mất khống chế.

Tông Văn rũ mắt, lại hỏi một lần: “Có thể không em?”

Tông Văn lại lần nữa cúi người tiến đến bên tai Nhậm Thâm, thấp giọng nói: “Hôm nay là ngày cuối cùng rồi.”

Nhậm Thâm mở mắt ra, qua hồi lâu mới có phản ứng, hơi nâng tay lên, đầu ngón tay sờ đến cổ áo sơmi, đem nút áo cởi bỏ.

“Có thể... ’

Âm thanh Nhậm Thâm hơi run rẩy.

Tông Văn yên lặng nằm ở trên người Nhậm Thâm, cứ như vậy gắt gao nhìn chằm chằm động tác của Nhậm Thâm.

Nhậm Thâm bị Tông Văn nhìn chằm chằm đến cả người đều không được tự nhiên, giống như dã thú đang nhìn con mồi của mình, có chút hoảng loạn, cũng có chút không bất an.

Chỉ là cậu đã bước vào lãnh địa của dã thú, hối hận muốn thoát đi, cũng không kịp.

Nhậm Thâm từng nút từng nút áo cởi ra, lộ ra xương quai xanh, lại dần dần lộ ra ngực.

Thẳng đến Nhậm Thâm đem áo hoàn toàn cởi bỏ, Tông Văn tức khắc cúi người, hôn lấy môi cậu.

Âm thanh rên rỉ biến mất trong môi và răng, Tông Văn hôn môi, lại dần dần di chuyển đến cằm, lại di chuyển đến cổ.

Nhậm Thâm nằm ngửa ở trên sô pha, ôm chặt lấy bả vai người đàn ông, tiếng hít thở cũng càng ngày càng trầm trọng, tùy ý nam nhân ở trên người mình lưu lại dấu vết. Tông Văn hoàn toàn không có khống chế, ngậm mút ở trên cổ, để lại dấu hôn trên đó.

Da của Nhậm Thâm rất trắng, Tông Văn thậm chí không cần dùng sức, là có thể nhẹ nhàng để lại dấu vết ở trên đó.

Dã thú đem con mồi của hắn ôm trong ngực, đánh dấu lên con mồi của mình, lưu lại hơi thở của mình.

Chờ đến khi Nhậm Thâm từ phòng nghỉ của Tông Văn đi ra, đã là hai giờ sau.

Nhậm Thâm mang khẩu trang, trên người lại mặc một cái áo khoác lớn, đem cổ che kín mít, hướng tới bãi đỗ xe đi đến.

Ngụy Lâm chờ ở trong xe bảo mẫu, ở trên xe ngủ một giấc tỉnh lại, nhàm chán dựa vào trên chỗ ngồi chơi di động, thời điểm nhìn thấy Nhậm Thâm trở về, nhất thời không nhận ra.

“Trời nắng nóng như này mà cậu mặc nhiều vậy?” Ngụy Lâm nhìn chằm chằm áo khoác trên người Nhậm Thâm, cẩn thận nhìn một hồi, sau đó mới thấy cái gì đó không ổn.

Cái này áo khoác rõ ràng số đo lớn hơn một chút, hơn nữa trong ấn tượng của hắn cũng không thấy Nhậm Thâm mặc qua cái áo này, liền hỏi nói: “Áo này từ đâu ra?”

“Thầy Tông đưa ạ.” Nhậm Thâm ngồi ở trên ghế sau.

Trên ghế điều khiển Ngụy Lâm quay đầu lại nhìn thoáng qua Nhậm Thâm, nhìn thấy Nhậm Thâm còn ăn mặc áo khoác, nhịn không được hỏi: “Không nóng sao? Cởi áo ra đi?”

“Không nóng.” Nhậm Thâm vội vàng lắc đầu, nhịn không được đem áo khoác lại kéo cao một chút, che đi dấu hôn trên cổ.

Kỳ thật không chỉ là cổ, ngay cả xương quai xanh cùng trên ngực cũng tất cả đều là dấu hôn, cũng không biết khi nào mới có thể phai đi.

Nhậm Thâm có chút phiền muộn, yên lặng dùng áo khoác che lại, tưởng tượng đến trên người mình tất cả đều là dấu vết, có chút ảo não, lúc ấy mình như thế nào lại đồng ý lưu dấu vết vậy trời.

Quên đi, dù sao cũng là lần cuối rồi.

===
Tác giả có chuyện nói

Sau đó thầy Tông cùng tiểu nhân sâm cứ như vậy tách ra, toàn văn hoàn ( không phải X)

Lột da rất zui nha _(:3” Z)_

-------------*---------------

Ăn mừng thi 9.2 qua môn nên post chương mới nè. :>>    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net