2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chap nó nhắn quá nên tui dồn chap nha

2

Anh mắng.

Lại giống như không mắng.

3.

Bổn cung không vui rồi đấy nhé.

Nhưng dưới sự hòa giải của chú công an, tôi vẫn đưa JungKook về nhà để anh nhận lại con mèo mình nhặt được ở công viên.

JungKook và tôi ngồi ở phía sau taxi, nửa khuôn mặt của anh chìm trong bóng tối, khuôn mặt đẹp trai được phân ra thành nửa tối nửa sáng càng quyến rũ dụ dỗ người khác hơn.

Đột nhiên anh gọi tên tôi: ''Lisa.''

''Hửm?''

''Năm nay tôi là nghệ sĩ có giá trị thương mại cao nhất, tháng bảy nhận giải ảnh đế, mười mấy nhãn hiệu nổi tiếng quốc tế cũng tìm tôi làm người đại diện.''

''Ồ."

''Weibo của tôi có hơn trăm triệu fan hâm mộ, mỗi một trạng thái đều có mấy vạn lượt chia sẻ, rất nhiều người thích khuôn mặt này của tôi.''

Tôi không hiểu lắm: ''Cho nên?''


Khuôn mặt này của anh được người yêu thích không phải là chuyện bình thường sao?

Có cái gì hay ho mà khoe khoang chứ?

JungKook quay mặt sang phía khác, lông mi hơi run, hàm dưới như căng lên: ''Cô không có cơ hội quay lại với tôi đâu.''

''???''

Không phải chứ anh trai, tôi có nói muốn quay lại với anh sao?

4.

Tôi nói thẳng với anh.

Nhà tôi không phải bãi rác, tôi cũng không có quy trình tái chế sử dụng lại đồ cũ.

Cũng không có ý định dây dưa với anh.

Kết quả anh không những không bỏ qua hiềm khích lúc trước với tôi mà còn quay mặt đi chỗ khác, không quan tâm đến việc tôi sẽ có phản ứng gì, đầu ngón tay anh đè lên nút hạ cửa sổ, dùng sức nhiều đến mức khớp nối cũng trắng bệch.

Tôi không hiểu.

Nhưng cũng không quan trọng, sau khi đưa mèo cho anh, anh và tôi cũng không gặp nhau nữa.

5.

Nhưng tôi không ngờ trả lại mèo cho JungKook thôi cũng xảy ra chuyện.

Điều khiến tôi đau đầu không phải JungKook.

Mà là mèo.

''JungKook, con mèo này là của anh thật à?''

Một cục bông giữ lấy gấu váy tôi, bộ lông trắng như tuyết cọ chân tôi, đôi mắt xanh thẳm nhìn tôi vô cùng đáng thương.

Bé mèo mềm mại ''meo~'' một tiếng cầu xin, tim tôi cũng tan ra đến nơi rồi.

Ai có thể từ chối một bé mèo như thú bông nũng nịu thế này chứ?

Dù sao tôi cũng không thể.

Tôi ôm nó lên, lời lẽ rõ ràng nói với JungKook:

''Anh nhìn đi, nó căn bản không muốn đi với anh.''

''JungChi, bố khuyên con nên tự giác một chút.'' Tay trái JungKook nắm lấy cổ bé mèo, giọng nói vẫn bình tĩnh như thường, nhưng dựa vào hiểu biết của tôi với anh, lúc anh càng tức giận thì biểu hiện càng bình tĩnh: ''Bố đếm đến ba.''

Không phải chứ, anh tức giận đến mức đó sao?

Lại còn đi uy hiếp một con mèo nữa?

Ngón trỏ tay phải của JungKook nâng lên, bắt đầu đếm:

''Một.''

''Hai.''

''Ba.''

Tôi còn chưa kịp buông lời cười nhạo thì bé mèo trong ngực tôi đã dần cứng người lại, ánh mắt thể hiện cảm giác ''đời mèo không còn gì hối tiếc'' rất rõ ràng.

''Meo~''

Nó nhảy từ trong lòng tôi xuống rồi lại nhảy lên ngực JungKook.

Vừa nhảy lên đã bắt đầu lè đầu lưỡi hồng nhỏ nhắn ra lấy lòng.

Tôi: ''...''

Cái này cũng được à?

Không có giống bình thường chút nào cả!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net