Chương 16: Tìm anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến khi quay xong chương trình và về biệt thự, Giang Quân không chạm mặt Viên Soái. Mười giờ tối, anh cũng không tới gõ cửa phòng cô như trước đây.

Khi Giang Quân ra vào phòng hay đi ngang qua hành lang, đều nhìn cửa phòng đóng chặt đối diện vài lần. Phòng Viên Soái hình như cả đêm không sáng đèn, bên trong cũng không có động tĩnh, có vẻ như không có ai ở trong phòng.

Tám giờ tối hôm sau, tổ sản xuất tổ chức party đóng máy, các khách mời lần lượt xuất hiện. Trừ Viên Soái, tất cả mọi người đều có mặt.

Giang Quân nhìn chỗ trống duy nhất ở phía đối diện, ngây người vài giây, Viên Soái thật sự biến mất một ngày một đêm. Liệu có phải anh buồn bã mượn rượu tiêu sầu ở nơi nào đó vì bị cô từ chối không.

Chẳng lẽ anh thật sự thích cô?

Tám giờ năm phút, cửa phòng bao bị đẩy ra, Viên Soái mặc tây trang đi giày da, quần áo sạch sẽ như thường lệ, khí chất nổi bật đi đến, làm gì có dáng vẻ sa sút như cô tưởng tượng.

Anh đi vào phòng, rót đầy ly rượu, mời đạo diễn: “Xin lỗi, hôm qua tôi đã thất lễ, hy vọng đạo diễn Quách bao dung. Đến trễ buổi tiệc mừng công đêm nay cũng là tôi không đúng, xin tự phạt ba ly.”

Nói xong, anh không chút do dự uống cạn ba ly rượu.

Đạo diễn Quách cũng không dám trách tội anh thật, nói vài ba câu khách sáo, việc này cứ thế cho qua.

Viên Soái lấy cớ có việc, hàn huyên vài câu với đạo diễn rồi đứng dậy rời đi.

Lúc đi ngang qua Giang Quân, anh không liếc mắt nhìn cô lấy một cái, vội vã đẩy cửa đi ra ngoài.

Giang Quân nhìn bóng dáng anh rời đi, trong lòng thoáng hụt hẫng Anh còn dám nói thích cô, rõ ràng chẳng thèm liếc nhìn cô một cái, đúng là đồ lừa gạt.

Cô buồn bực, cầm ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch, trong suốt bữa tiệc cũng uống thêm vài ly nữa.

Đến khi tàn tiệc, hai má cô hơi ửng hồng, nhưng ánh mắt vẫn còn tỉnh táo, bước đi cũng không lộn xộn. Chu Hách cùng cô đi lên lầu, nhìn cô vào phòng, mới yên tâm vể phòng mình.

Giang Quân nhắm mắt lại, nằm trên sô pha vài phút, sau đó đột nhiên mở to mắt, đứng dậy, đi ra ngoài cửa.

Rượu này tác dụng chậm, hiện tại bước chân của cô bắt đầu liêu xiêu, ánh mắt cũng hơi mơ màng.

“Cốc cốc cốc”, Viên Soái đang ở trong phòng thu dọn hành lý. Nghe thấy tiếng gõ cửa, anh buông quần áo trong tay xuống, đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, Giang Quân bổ nhào vào trong lòng anh. Cô cọ mặt vào ngực anh, nỉ non: “Đêm nay muộn vậy rồi mà anh còn không tới tìm em, trước kia anh đến rất sớm mà.”

Tìm cô? Không phải cô bảo anh không được đến quấy rầy cô nữa sao?

Viên Soái nâng mặt Giang Quân lên, để cô đối diện với mình: “Em biết anh là ai không?”

Giang Quân nhìn anh vài giây mới trả lời: “Biết, anh là bạn trai của em, Viên Soái.”

Viên Soái cúi đầu ngửi thấy mùi rượu, không khỏi cười khổ, cô lại bắt đầu mượn rượu giả điên rồi. Mỗi lần uống say, cô đều sẽ ăn nói linh tinh, tỉnh lại là quên sạch, còn đẩy anh ra thật xa.

“Không phải. Hôm qua chính em nói không thừa nhận anh là bạn trai cơ mà.”

Anh gỡ đôi tay đang ôm lấy eo mình, đẩy Giang Quân ra, xoay người muốn đóng cửa.

Giang Quân ôm chặt lấy eo Viên Soái, áp sát vào lưng anh, nghẹn ngào nói: “Lần trước không phải anh nói không được đổi ý, muốn làm một đôi tình nhân trong mộng sao? Sao anh có thể hối hận?”

“Trong mộng?” Viên Soái cảm thấy buồn cười. Có phải người phụ nữ này vẫn luôn cho rằng chuyện xảy ra giữa hai người sau khi cô say là mơ? Sao cô có thể không phân rõ giữa mơ và thực như thế.

Hôm nay anh phải cho cô nàng này biết tất cả không phải là mơ.

Viên Soái xoay người bế Giang Quân lên, đóng cửa, đi vào phòng tắm.

Anh mở vòi sen, để nước xối thẳng xuống đầu cô. Nước lạnh cóng, vừa chạm vào người, Giang Quân lạnh đến phát run.

Tóc cô ướt đẫm, một giọt nước đọng trên má rồi tiếp tục nhỏ xuống cằm. Váy trên người cũng sũng nước, dán sát vào cơ thể cô.

Nước lạnh thấm qua làn váy mỏng manh, ngấm vào từng lỗ chân lông, khiến Giang Quân nổi da gà. Cô run run, ánh mắt dần khôi phục sự tỉnh táo.

Viên Soái cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ của cô, cắn mạnh một cái như trừng phạt.

“Tê… Ô, đau.” Giang Quân kêu khẽ, nức nở, dùng tay đẩy ngực anh.

Khi vị rỉ sắt lan trong khoang miệng, Viên Soái mới buông cô ra, dùng lòng bàn tay thô ráp vuốt ve cánh môi nhỏ máu của cô. “Đau là được rồi, bây giờ em còn cảm thấy mình đang nằm mơ không?”

Giang Quân lắc lắc đầu: “Không phải.”

Hàm dưới đang banh ra của Giang Quân dần thả lỏng. Anh nâng mặt Giang Quân lên, nhìn vào đôi mắt đen ướt át của cô, nói từng câu từng chữ: “Lần trước em uống say, anh thật sự đã nói thích em, muốn em là bạn gái của anh ở hiện thực chứ không phải trong mộng. Em cảm thấy anh không có hành động nào thể hiện là thích em, cho rằng anh chỉ nói suông thôi ư? Anh không màng sinh tử nhảy xuống sơn cốc cứu em, lặn ngụp dưới nước tìm em tới rã rời. Em cảm thấy anh thừa sức không có chỗ dùng sao? Đó là vì anh thích em, không muốn em xảy ra chuyện. Lúc nhìn thấy em và Chu Hách thân mật, anh đố kỵ phát điên, đứng ngoài hành lang hút thuốc cả đêm, em nghĩ anh chỉ nghiện thuốc lá sao? Thấy em nhận hoa hồng Chu Hách tặng, anh lại bắt đầu ghen, tìm cớ vứt bó hoa đó đi, tặng cho em chín chậu hoa cúc nhỏ. Em thật sự cho rằng anh chỉ muốn thanh lọc không khí sao? Thời gian anh ở trong phòng mình còn nhiều hơn, thế sao không tự đặt trong phòng. Chẳng qua anh tìm cớ tặng hoa cho em thôi, em biết ngôn ngữ của hoa cúc là gì không?”

Tim Giang Quân đập thịch thịch thịch. Cô khiếp sợ nhìn Viên Soái, ánh mắt mờ mịt, khóe mắt tràn ra một giọt nước trong suốt.

Môi cô mấp máy, nhưng vì quá kinh ngạc, nhất thời nói không nên lời, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu.

Cô biết, đó là tình yêu ẩn giấu trong tim.

Giang Quân không ngờ Viên Soái lại lặng lẽ làm nhiều chuyện vì cô như vậy, nhưng anh không nói thì làm sao cô đoán được.

Với người cao không thể với tới như Viên Soái, Giang Quân chỉ dám giấu kín tình cảm ái mộ trong lòng. Cô tự ti đến mức không dám phỏng đoán tâm tư của anh, không dám vọng tưởng anh thích mình.

Nếu không phải chính miệng anh nói, cô sẽ không dám tin anh thật sự thích cô.

Cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng đến mức tim đập thình thịch, cơ thể run run.

Thấy cô run lên, Viên Soái hỏi: “Lạnh không?”

Bị nước lạnh xối ướt từ đầu đến chân thì tất nhiên là lạnh rồi, Giang Quân gật đầu: “Hơi lạnh.”

Viên Soái điều chỉnh nhiệt độ thích hợp, giúp cô vén tóc ra sau tai:

“Em tắm nước nóng đi, rồi ra thay quần áo sẽ không lạnh nữa.”

Anh nói xong rồi xoay người ra ngoài, Giang Quân nắm lấy tay anh: “Anh cũng ướt hết rồi, chi bằng cùng tắm đi? Mặc quần áo ướt dễ bị cảm lạnh.”

Viên Soái quay đầu lại, nhìn cơ thể lả lướt hấp dẫn của Giang Quân dưới lớp quần áo ướt, ánh mắt u ám: “Được, cùng tắm.”

Anh lại gần, ôm cô vào trong ngực, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng. Sợ chạm vào vết thương khiến cô đau, nên anh liếm láp cực kỳ ôn nhu.

Giang Quân cố thốt một câu qua kẽ răng: “Ô… Không tắm sao?”

Viên Soái mút cánh môi cô, hơi tách ra: “Em mời nhiệt tình như vậy, anh cũng không tiện từ chối, vận động trước, ra mồ hôi rồi tắm.”

Giang Quân nức nở, muốn nói cô thật sự chỉ lo anh bị cảm lạnh nên mới bảo cùng tắm, không nghĩ tới sẽ làm chuyện đó. Nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã bị nhấn chìm trong nụ hôn điêu luyện của anh.

Viên Soái cạy hàm răng của cô ra, đưa lưỡi vào trong cái miệng nhỏ, liếm láp. Đầu lưỡi dày quét qua phần lợi mẫn cảm, khiến Giang Quân tiết càng nhiều nước bọt.

Anh hút lấy nước bọt thơm ngọt của cô, còn tay vươn ra phía sau, mò mẫm tìm khóa váy, kéo nhẹ, chiếc váy treo lỏng lẻo trên người Giang Quân.

Anh kéo váy xuống, rồi cởi áo lót của cô ra. Hai bầu vú tròn trịa trắng nõn lập tức nhảy ra, đong đưa trong không khí, hút lấy ánh mắt của anh.

Anh cúi đầu ngậm lấy hạt đậu đỏ bên ngực phải, nhẹ nhàng gặm cắn, để lại những dấu răng màu đỏ nhạt. đầu vú truyền đến cảm giác tê dại, khiến Giang Quân phải cong eo lên vì khó chịu. Cô khẽ “ưm” một tiếng, giữ lấy bàn tay to đang xoa bóp ngực trái của mình, miệng rầm rì.

“Ưm… Bên này cũng muốn.”

Viên Soái cười khẽ, vừa rồi là ai nói muốn tắm rửa, thế mà chỉ chốc lát đã bắt anh sờ ngực.

Anh không cho Giang Quân được như ý, cố tình muốn tra tấn cô. Ngón trỏ và ngón cái khép lại, dùng sức nhéo hạt đậu đỏ bên ngực trái, rồi buông ra.

“A…”

Chỗ bị anh nhéo vừa đau vừa tê dại, làm cô khẽ kêu một tiếng. Nhưng cơn đau qua đi thì cơ thể càng khó chịu, muốn được anh vuốt ve nhiều hơn.

Ngực trái vẫn không được âu yếm, Giang Quân khó chịu vặn vẹo cơ thể, nức nở: “Ô… Bên trái cũng muốn. Xin anh hôn cả bên trái nữa, em khó chịu lắm.”

Nhìn Giang Quân sắp khóc, cuối cùng Viên Soái cũng không hành hạ cô nữa. Anh buông nụ hoa bên phải đã bị mút đến dựng đứng ra, chuyển sang bên trái.

Anh cúi đầu ngậm lấy hạt đậu đỏ bên trái, đầu lưỡi xoay vòng nghiền ép, làm cô rên lên vì sung sướng.

Bàn tay to của Viên Soái lướt xuống tìm kiếm giữa hai chân Giang Quân chạm vào dịch thể trơn trượt không phải nước dính trên quần lót. Anh đẩy quần lót của cô ra, vươn tay tách hai âm môi đầy đặn, đẩy ngón giữa vào trong.

“Hmmm…” Giang Quân rên rỉ, cơ thể cứng đờ, đôi tay bám vào bờ vai anh, phía dưới cũng kẹp chặt lấy ngón tay anh.

Viên Soái bắt chước động tác của dương vật, đưa đẩy ngón tay, đâm sâu vào trong hoa huyệt.

Thịt mềm bên trong quấn lấy ngón tay thon dài, không cho anh tiến vào. Anh bèn rút ngón tay ra một chút, đảo quanh hai vòng để mở rộng rồi đưa thêm một ngón tay vào.

Khi hai ngón tay cắm vào trong, anh cảm thấy hoa huyệt càng kẹp chặt hơn. Anh dùng sức đâm mạnh về phía trước, chạm đến một điểm nổi lên bèn ấn vài cái.

“A…” Giang Quân rùng mình, hoa huyệt co rút, xoắn chặt lấy ngón tay anh, phun ra một dòng thủy dịch dính nhớp.

Viên Soái rút ngón tay ra, liếm chất lỏng trong suốt dính trên đó, nó có vị thơm ngọt độc đáo.

Anh đặt ngón tay ướt đẫm trên môi Giang Quân dỗ dành: “Nếm thử hương vị của em không? Ngọt lắm.”

Giang Quân lắc đầu, mím chặt môi. Cô không muốn nếm thứ chảy ra từ phía dưới của mình chút nào, xấu hổ lắm, sao có thể cho vào miệng được.

Viên Soái bôi chất lỏng dính trên ngón tay lên đôi môi đỏ của Giang Quân rồi cúi đầu hôn xuống, tách hai hàm răng của cô ra, dùng đầu lưỡi đưa chất lỏng vào trong miệng cô.

Giang Quân buộc phải nếm thử, thứ đó không phải ngọt ngào như Viên Soái nói, chẳng có vị gì cả. Nhưng may mà nó vô vị, nếu có mùi lạ, cô sẽ xấu hổ chết mất.

Đến khi Giang Quân sắp không thở nổi nữa, Viên Soái còn mút đầu lưỡi mềm mại của cô thêm lần nữa, than nhẹ “Ngọt quá”, rồi mới chịu buông ra.

Lưỡi Giang Quân tê rần, đôi môi đỏ hé mở, thở hổn hển. Chất lỏng dấp dính kia đã bị cô nuốt hết vào trong bụng.

Cô bị hôn đến mức cả người mềm nhũn, đứng không vững, toàn bộ cơ thể đều dựa vào Viên Soái. Hai hạt đậu đỏ trước ngực dựng đứng, nhấp nhô theo từng nhịp thở của cô.

Nhìn hai điểm hồng kiều diễm kia, đôi mắt đen nhánh của Viên Soái càng u ám, hơi thở nặng thêm vài phần, dương vật dưới thân đã cương cứng.

Anh cởi quần áo ướt đẫm trên người cả hai, đặt một chân Giang Quân lên eo mình, đỡ côn thịt nóng bỏng cọ vào khe huyệt ướt đẫm.

Quy đầu đâm chọc nhẹ nhàng, cọ qua thịt mềm vài lượt, cứ rút ra rồi lại chạm vào mấy lần như thế.

Thân thể Giang Quân run lên vì nơi nóng rực của anh, thịt mềm ở cửa huyệt co lại, hút lấy quy đầu thô to mượt mà, từ trong hoa huyệt trào ra một dòng chất lỏng trong suốt.

Dâm dịch tưới thẳng lên lỗ niệu đạo, quy đầu bị kích thích nhảy lên hai cái. Lỗ niệu đạo dần dần mở rộng, tràn ra một dòng dịch trong suốt.

Hơi thở Viên Soái thô nặng, mắt đỏ rực, đó là màu của dục vọng.

Tay anh siết lấy bờ mông mềm mại của Giang Quân ấn mông cô về phía hông mình, đồng thời đẩy mông lên, “phụt” một tiếng, côn thịt thô to cắm vào hoa huyệt chặt hẹp.

“Ân… Chặt quá.” Miệng Viên Soái tràn ra một tiếng than nhẹ gợi cảm. Cô quá chặt, anh mới chỉ cắm vào một nửa rồi không thể đi tiếp được nữa.

Thịt mềm bên trong siết lấy thân gậy to lớn, chèn ép cự vật đang xâm lấn, như muốn đẩy nó ra ngoài.

Anh bị xoắn chặt đến nỗi xương cùng tê dại, hô hấp càng thêm nặng nề. Nhưng anh còn muốn đi vào sâu hơn, sâu hơn nữa, phải đến được chỗ sâu nhất, hưởng thụ tư vị mỹ diệu khi được cô bao chặt.

Anh đẩy hông, thẳng lưng, tiếp tục xâm nhập, dương vật thô to nghiền ép tầng tầng thịt mềm, đi sâu vào từng chút một. hoa huyệt chặt khít của Giang Quân được lấp đầy, bên trong đã căng chặt, rất khó để chứa đựng thêm nữa.

Cô cau mày, hai tay nhéo lưng Viên Soái, rên rỉ: “A a… Lớn quá… A… Đừng vào nữa, đó là giới hạn cuối cùng rồi.”

Viên Soái nhìn một nửa dương vật vẫn còn bên ngoài, hôn lên chóp mũi cô, trấn an: “Còn chưa vào toàn bộ mà. Ngoan, cố nhịn một chút, em có thể ăn hết được mà.”

Anh thẳng lưng tiếp tục đưa đẩy, càng vào sâu bên trong càng chặt hẹp, côn thịt được bao bọc vô cùng thoải mái. Quy đầu đã chạm đến cổ tử cung nhưng vẫn còn muốn vào nữa.

“A… A… Đau quá, thật sự không được nữa.”

Lông mày Giang Quân nhíu chặt, môi dưới mím lại, cơ thể run rẩy. Cô cố gắng chịu đựng cơn đau và khoái cảm kích thích dưới thân, tay véo mạnh da thịt trên lưng Viên Soái. Đến khi lưng anh xuất hiện một vệt đỏ thì móng tay cô đã găm thật sâu vào da thịt.

Viên Soái thở hổn hển, chịu đựng cơn đau trên lưng, vùi toàn bộ côn thịt thô dài vào trong hoa huyệt nhỏ bé của cô, tận hưởng xúc cảm mềm mại ướt át, sướng đến mức da đầu anh tê dại.

Anh thở dài thoải mái.

Sau khi thở dốc vài hơi, anh rút côn thịt đang chôn sâu bên trong ra, rồi từ từ đẩy về phía trước. Sau vài lần rút cạn, anh đột nhiên thúc mạnh vào chỗ sâu nhất, nghiền nát cái miệng nhỏ bên trong.

“A a… Sâu quá, đừng chọc vào chỗ đó, em không chịu nổi.”

Cổ tử cung run rẩy, thịt mềm bên trong cũng run lên theo, siết chặt lấy quy đầu, vừa mút vừa cắn.

Viên Soái kêu lên một tiếng, rồi cúi đầu ghé sát vào tai Giang Quân, liếm làn da trắng nõn mỏng manh, để hơi thở ấm áp nặng nề phả vào tai cô.

Anh cắn vành tai mượt mà của cô một cái, thở hổn hển nói: “Kẹp chặt như vậy mà còn nói không cần sao?”

Anh nghiến răng, cố gắng rút quy đầu đang bị mắc kẹt trong cổ tử cung ra, kéo theo cả thịt mềm đang mút lấy thân gậy. Lúc dương vật đi ra đến cửa huyệt, anh lại thúc mạnh vào trong.

Gân xanh trên thân gậy cọ xát với tầng tầng nếp uốn, quy đầu góc cạnh quét qua thịt mềm, mang đến cảm giác tê dại như bị điện giật. Cơ thể Giang Quân run lên, hoa huyệ cũng run theo, phun ra một dòng dịch dính nhớp.

Viên Soái tiếp tục đưa đẩy mông, nhanh chóng thọc vào rút ra, hai túi cầu cũng đập vào bắp đùi trắng nõn của cô. Dòng dịch kia biến thành bọt trắng dính lên âm mao và nơi giao hợp của hai người, khiến chỗ đó ướt đẫm.

Anh vuốt ve hạ thân ướt át của cô, hỏi: “Em chảy nước rồi này, thoải mái lắm phải không?”

“A… Ưm…” Giang Quân cắn môi dưới, nhỏ giọng rên rỉ, thừa nhận khoái cảm không ngừng truyền đến, không trả lời câu hỏi của anh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net