Chương 01 : Hôn ước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Nhân duyên là do trời sắp đặt , cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy ,  nào có ai dám cãi lại . Từ xưa đây đã là tập tục khó bỏ , cho đến tận bây giờ đã là thế kỉ XXI . Giữa lòng thành phố Hà Nội , nơi được coi là đô thị hóa , hiện đại hóa nhất đất nước này vẫn có những gia đình sắp đặt hôn ước cho con cái nhưng , không phải vì hạnh phúc mà là vì kinh tế của gia đình .

- Để cho hai tập đoàn cùng phát triển lớn mạnh , gia đình chúng tôi cảm thấy đây là điều tất yếu  !

Trong một căn phòng xa hoa , tiếng nói âm trầm vang lên , dội lên vách tường . Căn phòng rộng lớn bày rất nhiều đồ trang trí mĩ lệ , hai nam , hai nữ ngồi đối diện nhau , không khí có phần căng thẳng . Đây là gia đình ông bà họ Trần và ông bà họ Trương .

- Quả thật , việc đưa tập đoàn phát triển là đúng , nhưng hạnh phúc con trẻ cũng rất quan trọng , liệu có thể dùng hợp đồng ... - Tiếng người phụ nữa ôn hòa cất lên .

Không khí đã trầm nay lại càng căng thẳng . Ngay sau đó , người đàn ông họ Trần kia lại cất tiếng :

- Vậy , hôn ước tính trong thời gian hợp tác thì sao ? Nếu sau đó hai bên không muốn hợp tác nữa có thể hủy bỏ ? ... Ngữ khí lạnh lùng như chỉ muốn nói "Tôi chỉ muốn lợi dụng các người thôi!". Nhưng , hôn ước này chính là như vậy . Lợi ích , trao đổi , lợi dụng và ... lừa dối .

Cứ như thế , nó được hiết lập trong 7 năm - cái hôn ước ấy .

Ở một nơi khác .......

- Tôi nói là : '' Tôi muốn quyết đấu đấy! Cậu có bị vấn đề tai không ?''

Một bé gái chừng 7, 8 tuổi da hơi ngăm đen cất giọng lanh lảnh , mang vài phần chua cát hét lên.

- Quyết đấu cái gì ? Bổn thiếu gia không chấp kẻ yếu ! Cậu trông gầy yếu như vậy , lại còn là con gái , không đáng đánh !

Một đứa trẻ khác đứng đối diện hất hàm kiêu ngạo ''phun'' ra một câu cáo ngút trời khiến bé gái kia giận tím mặt . Ngay trong khuôn viên nhà hàng , một trận đại chiến xảy ra . Một là tiểu thư đanh đá nhà họ Trương , hai là thiếu gia ngạo kiều nhà họ Trần , hai đứa đứng đó cãi nhau hơn 1 tiếng đồng hồ rồi ! Dưới bóng râm mát mẻ , lá cây xào xạc dưới chân , gió bỡn đùa mái tóc của cả hai , sát khí phừng phừng .

- Tôi không yếu ! - Cô bé giận muốn ói máu tại chỗ , đấu võ mồm đủ rồi , cô liền lao thẳng đến chỗ anh vung tay lên và ... đánh U_U.

[Chát*.-] - Cái tát giáng thẳng xuống gương mặt nam tử kia , ánh mắt của nhóc rất ngạc nhiên , tuy bàn tay nhỏ nhưng lực đạo rất lớn . Lúc cái tát đó vừa giáng xuống cô bé cũng ngỡ ngàng lắm , nghe nói thiếu gia họ Trần kia có luyện võ , thân thủ tốt , ấy vậy mà lại không né cái tát của cô , thậm trí không đánh lại nữa chứ ! Cao thượng quá ! Khoảnh khắc đấu tranh ấy , cô bé rung động thật rồi . Ít ra trong mắt cô là vậy , nhưng còn vị thiếu gia kia lại khác ! Hắn hậm hực lắm , đánh con gái là không tốt , cậu trẻ đành mang một bụng tức quay ngoắt bỏ đi ! Thầm rủa :

"Loại con gái ác độc mới ra tay thâm độc , cái gì mà yếu với chẳng đuối ! Đánh bổn thiếu gia sưng mặt lên còn yếu gì !"

Chỉ còn cô bé kia bơ vơ đứng đó , mắt lấp lánh liên tục , thôi miên bản thân : " Cao thượng quá ! Quá cao thượng ! "

 Không lâu sau , ba mẹ của hai người cũng ra . Đón hai người lên xe đi về ! Trên đường về , ngồi trong xe ông Trần hỏi cậu nhóc :

-" Nhóc con , con cảm thấy cô bé lúc nãy thế nào ?"-Ông tuy không hoàn toàn có ý định vun đắp cuộc hôn nhân này nhưng nếu con trai suy nghĩ tích cực , mến con bé thì ...

- Đanh đá ! - Cậu không nhìn ông , đôi mắt lơ đễnh ngó ra ngoài cửa xe , thuận miệng ''nhả'' ra hai từ rất lạnh lùng . Bà Trần cùng tài xế ngạc nhiên , cái dáng vẻ lạnh lùng bất chấp sự đời này giống bố nó quá ! Ông Trần ngôi cạnh khẽ thở dài . Con giống cha là nhà có phước !

   Nhà bên kia cũng tương tự hỏi cảm nhận của con gái về cậu nhóc , cô bé mắt lấp lánh liên tục ''niệm'' : Cao thượng ! Ông bà Trương méo miệng ! Con gái , vẻ chanh chua tiểu thư của con đâu rồi ? Và cứ như vậy , nhờ cái hôn ước tạm thời kia , chẳng mấy chốc cả hai công ty đều làm ăn khấm khá hơn . Nhà họ Trần ngỏ ý muốn kết thúc hôn ước sớm , nhưng xem vẻ khó đây ! Bé gái nhà đó có vẻ rất mến con trai của ông bà Trần . Mỗi lần gặp , con bé liền chạy đến toe toét hỏi : " Anh trai Trần có đến không ?". Ông bà Trần cảm thấy ái ngại vô cùng . Nửa muốn hủy hôn luôn để tránh sự việc không tốt , nửa cũng yêu quý bé gái lanh lẹ , dễ thương này . Cuối cùng , hai gia đình để con trẻ quyết định tương lai riêng . Ông bà Trần mua vé máy bay cho cậu Trần sang nước ngoài học tập , đợi cho cậu lớn hơn mới nói với cậu . Dù gì thì hiệp ước hôn nhân hôn ước đó cũng có tác dụng trong vòng 7 năm . Bé con họ Trương , tên gọi Tú Ny ( ba mẹ thường gọi là Ny Ny ) cũng rất tiếc nuối khi biết '' anh trai họ Trần "kia phải ra nước ngoài . Cô bé ít ăn hẳn , cũng ít ra nắng chơi với lũ bạn trong phố , suốt ngày ru rú trong nhà , thấy con gái có vẻ không lạc quan lắm , ông bà Trương rất buồn . Nhưng bất đắc dĩ không biết làm thế nào , chỉ có thể nhìn nhau mà thở dài ! Cuối cùng để con bé vui trở lại , ông bà Trương nói với con bé rằng sau này có thể bạn trai trẻ kia sẽ trở thành chồng con bé ! Con bé liền vui vẻ trở lại , chỉ là lúc nào nó cũng gọi người kia là '' anh trai họ Trần'' mà chẳng bao giờ hỏi tên ! Con ngố đấy nó quên rồi ! Quên hỏi tên rồi !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#teenfic