Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẹ nó, đây là loại người nào? Người như thế có thể quản lý tốt công ty ngôi sao không? lại nhìn thái độ của Lý Hi Vi đi, cho dù đùi cô bị người khác chà đạp, trên mặt cô ta một chút phản ứng cũng không có.

Xem ra cô ta đã sớm bị quy tắc ngầm rồi. Nói không chừng có thể quay tiếp được bộ phim này, cũng là bởi vì chuyện này.

"Sau khi tôi gọi điện thoại cho cậu, còn có thể thấy được một màn phấn khích này sao?" Giọng nói Du Lăng Thần lạnh lẽo, những lời nói không uy mà giận chứng tỏ khí thế của anh.

"Anh Du, hôm nay là chuyện ngoài ý muốn. Tiểu Vi này chung sống thật dễ, em đoán có lẽ là đạo diễn Vệ kia tính tình ngang bướng nên bọn họ mới có thể gây gổ." Triệu Tần Lâm xấu hổ nói.

Từ xa đạo diễn Vệ nghe thấy những lời này, thì tức giận đến nhe răng trợn mắt.

Du Lăng Thần sẽ tin những lời nói dối của Triệu Tần Lâm sao? Thật rõ ràng không có khả năng.

"Người này là nghệ sĩ anh mới ký hợp đồng sao?" Du Lăng Thần dựa lưng vào ghế, lúc đặt câu hỏi, một chút cũng không để ý đến.

Triệu Tần Lâm gật đầu.

"Vừa mới ký, Tiểu rất có tiềm năng đóng phim, tuyệt đối có thể thu về cho công ty thật nhiều tiền. Anh Du, anh yên tâm 100%, công ty Tinh Thần cứ giao cho tôi, nhất định sẽ không phạm sai lầm."

Trong lòng Du Tư Nhạc nói thầm, giao cho anh, mới đúng là lo lắng!

Vừa thấy hai người có quan hệ mập mờ, Du Tư Nhạc thật nghi ngờ công ty Tinh Thần có phải bị chướng khí của anh ta làm cho mờ mịt không?

Cái này thì tính là thân thích gì? Quả thật là cố ý vứt bỏ thể diện của tập đoàn Du thị.

Dường như trong ánh mắt đã nói lên tất cả, Truyền Ưng nếu là diễn trò này, cô ta lập tức sẽ bị loại.

Trán Lý Hi Vi chảy mồ hôi lạnh.

Sau khi thợ trang điểm trang điểm lại cho cô, đúng lúc bên đạo diễn Vệ cũng đã bố trí xong, gọi người đến chuẩn bị quay phim.

Triệu Tần Lâm này quả thật là chân chó, cái miệng đóng đóng mở mở không ngừng nghỉ, không ngừng nói sau khi anh ta quản lý công ty Tinh Thần, có biết bao là tiền đồ tốt. Nhìn một vài bức ảnh của một ngôi sao, người nào mà không bán mạc làm việc?

Du Tư Nhạc không thể không nhìn người này với ánh mắt khác rồi.

Đại khái chính là người nói dối không chớp mắt, ba hoa không cần viết nháp.

Thật ra nghĩ rằng mắt cô và anh hai bị mù hết rồi sao? Ngay cả việc ông ta và Lý Hi Vi có chuyện mờ ám cũng không nhìn ra sao?

Vàng thật không sợ lửa? là tiền là bạc, phải luyện qua mới biết được. Cho dù Triệu Tần Lâm có phô trương, Du Tư Nhạc và Du Lăng Thần cũng không tin ông ta bị chuyện nói dối, bởi vì người này vốn là trở ngại.

"Anh Du, tôi quản lý công ty Tinh Thần được hai tháng, tôi cũng không khiến công ty anh thua lỗ có phải không? Hơn nữa tôi còn kiếm thêm một khoản tiền nữa, chỉ cần nhìn điểm ấy, có thể chứng minh tôi có năng lực quản lý." Triệu Tần Lâm vỗ mạnh vào ngực, biểu hiện tràn đầy tự tin.

"Anh Du, anh hãy tin tưởng tôi một lần, tôi nhất định sẽ không làm lỗ vốn làm ăn của anh."

Có lẽ Du Lăng Thần không thích ông ta ồn ào, lạnh lùng nhìn qua.

"Biết hai chữ "yên tĩnh" viết thế nào không? Quay phim đi, câm miệng."

Triệu Tần Lâm thức thời khép miệng lại, đoán chừng thao thao bất tuyệt đã lâu, miệng đắng lưỡi khô, cầm lấy đồ uống ướp lạnh trên bàn bắt đầu uống.

Du Tư Nhạc lại chú ý đến ông ta cầm ly nước này là của Lý Hi Vi.

Đây có tính là gián tiếp hôn môi không?

Cánh tay Du Lăng Thần khoát lên ghế dựa sau lưng Du Tư Nhạc, dựa vào cô rất gần. Hành động này của anh rất tự nhiên, nhìn qua cũng không khiến người khác chú ý.

Du Tư Nhạc lại không được tự nhiên xê dịch ra một chút.

Trong studio không có điều hòa, khiến người ta tâm phiền ý loạn.

Lần quay này, nữ chính Tô Nhu nhận được bó hoa hồng nặc danh, lai lịch của bó hoa hồng này khiến cô hơi lo lắng. Mỗi ngày đúng chín giờ sáng, hoa hồng đều đúng giờ được đưa đến tặng cô. Cho đến ngày thứ ba, phiền toái đã đến đây, không biết một cô gái từ đâu đến, đoán là gặp mặt cô ta bên ngoài. Vừa thấy mặt, thì hung hăng quăng cho cô một cái tát, nói là cô quyến rũ bạn trai của cô ta.

Cô gái kia mắng cô không biết vô liêm sỉ, chuyên đi quyến rũ bạn trai của người khác.

Lúc mở đầu, nữ chính luôn chịu đựng không hé răng, nhưng sau này, bỗng nhiên nghe thấy bạn trai của cô ta goi là Trần Kiệt Phong. Cô đột nhiên sửng sốt, bởi vì thời trung học của cô, từng có một bạn trai tên Trần Kiệt Phong, chẳng qua đã trở thành quá khứ, bọn họ là mối tình đầu.

Chỉ là suốt cả quá trình, nữ chính luôn ở thế yếu.

Lần diễn này chỉ có vài phút ngắn ngủi, nhưng trong vài phút này, nữ chính có sự dao động rất lớn. Người muốn diễn tốt cảnh này thật không dễ dàng chút nào.

Đạo diễn nói "mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng", đứng bên cạnh máy quay phim, đối với những người khác là ra động tác ok, chính thức bắt đầu quay phim.

Cô gái kia là một ngôi sao không nổi tiếng, trong những bộ phim trước kia từng diễn qua một vài vai phụ. Tốc độ cô nhập vai nhanh hơn so với Lý Hi Vi, đặc biệt khi ra một cái tát, cũng rất hăng hái.

Gió thổi vù vù lên mặt Lý Hi Vi.

Bàn tay còn chưa rơi xuống, Lý Hi Vi né sang một bên, mắt cô tràn đầy tức giận.

"Cô vốn đang chuẩn bị quay phim, vì sao lại tát tôi? Cô có biết gương mặt của minh tinh là quan trọng biết bao nhiêu không?"

Mọi người bất thình lình nhìn về phía Lý Hi Vi.

Cái này gọi là nửa đường rơi xuống vòng cổ.

"Tôi không có đánh thật. Tôi không khống chế được." Cô gái vô tội nói.

"Không muốn đánh thật? Vừa rồi bàn tay cô rơi xuống, làm mặt tôi bị phá hủy rồi." Lý Hi Vi không chịu buông tha tiếp tục hô to.

Du Tư Nhạc và Du Lăng Thần ngồi đối diện xem, cuối cùng hiểu rõ tại sao đạo diễn Vệ lại có cơn tức giận lớn như vậy.

Lý Hi Vi thật sự là người không có khiếu đóng phim. Cái bạt tai vừa rồi của nữ chính, tất cả mọi người nhìn trong mắt, sức lực và khoảng cách cũng nắm rất tốt, tuyệt đối không thể thoát khỏi cái bạt tai này của cô ta.

Đoán chừng Lý Hi Vi lo lắng quá mức cho gương mặt của mình, mới sinh ra loại quan niệm sai lầm này.

"Lý Hi Hi, con mẹ nó, cô còn muốn quay phim nữa không hả? Cô diễn thì diễn đi, trốn cái gì mà trốn. Cho dù đánh thật, tôi cũng chịu cho." Đạo diễn Vệ thở phì phò cọ cọ chân.

Tiếng tranh cãi lại tuôn trào.

Lý Hi Vi ra vẻ ủy khuất nhìn về phía Triệu Tần Lâm.

Lúc này Triệu Tần Lâm nào dám bênh vực cho Lý Hi Vi, càng không ngừng đưa mắt ra hiệu cho cô ta, ý bảo Du Lăng Thần vẫn còn ngồi ở đây, phải biểu hiện tốt một chút, ông ta cũng không có cách nào bênh vực cho cô ta.

"Đừng đánh thật, nếu không tôi sẽ cho cô biết tay." Lý Hi Vi oán hận liếc mắt cô gái kia một cá

Bị cãi nhau như vậy, lúc cô gái kia quay phim, giờ giờ phút phút đều lo lắng. Phát huy trình độ diễn xuất của mình, vô cùng nhuần nhuyễn không bao giờ giống như lần đầu tiên vậy.

Lúc bàn tay kia lao đi, ma sát vào má Lý Hi Vi.

Lý Hi Vi giả vờ giả vịt lui về sau một bước, đầu hơi nghiêng sang một bên.

Lúc này, nữ chính hiển nhiên khiếp sợ và không hiểu, không hiểu vì sao cô gái kia sẽ tát cô. Nhưng mà, trong mắt Lý Hi Vi một chút tự tin cũng không có, cô giống như kẻ đầu gỗ, vẻ mặt cứng nhắc khô khan, không khác gì cái bao lớn.

Đạo diễn Vệ không ngừng ra dấu cho cô, ý bảo cô nhanh chóng biểu hiện cảm xúc ra bên ngoài.

Nhưng Lý Hi Vi cứng nhắc nửa ngày cũng không nặn ra một tia cảm xúc.

Du Tư Nhạc bất đắc dĩ thở dài, chợt cảm thấy tài diễn xuất thiên phú của Khâu Mẫn còn tốt hơn so với cô gái này.

"Dừng dừng dừng!" Đạo diễn Vệ quắc mắt dựng râu kêu mọi người dừng quay.

"Cô có thể quan tâm tới vai diễn nhiều hơn chút không? Trên mặt chẳng có biểu tình gì! Tôi nói bao nhiêu lần rồi, khi tay giáng xuống thì cô phải tỏ vẻ khiếp sợ khó hiểu, đồng tử trợn to chút, môi hơi mở ra chút, ánh mắt nhất định phải nhìn nữ chính. Còn cô thì sao?! Cô làm được điều gì chưa?" Đạo diễn vệ tới gần Lý Hi Vi, quát thẳng vào mặt cô ta.

Muốn quay một bộ phim tốt, là phải vạch lông tìm vết, tự cho mình rất cao, cảm thấy tài trí hơn người so với người khác.

"Vệ Hâm, ông lợi dụng cô việc để trả thù cá nhân có phải không? Tôi có chỗ nào mà không diễn tốt, ông cố ý đây phiền toái cho tôi phải không?"

Gương mặt của Lý Hi Vi nhìn từ bên ngoài trông rất thục nữ, nhưng vừa mới mở miệng, thì đã lộ nguyên hình, kiêu ngạo ương ngạnh, không để người khác vào mắt.

Trong đầu Du Tư Nhạc nhanh chóng nhớ đến những tin tức về Lý Hi Vi, cô gái này chỉ có thể coi là ở bậc trung. Cô ta cũng dựa vào ba năm làm việc của mình, mới lên đến vị trí này. Thế nào sao khi hết đau khổ, ngược lại càng già càng ngu đi?

Vẫn là, cô ta cho rằng mình đã được thành tựu, thì không cần sợ ai nữa rồi?

Xem ra ở vị trí càng cao, tâm tình người ta càng thay đổi lớn.

Du Tư Nhạc theo bản năng nhìn về phía người bên cạnh, anh hai vẫn bộ dạng lạnh như băng.

Du Lăng Thần có một loại khí thế của người có quyền lực cao, loại khí thế này không giống với những người khác, sẽ không làm người ta sinh ra cảm giác người này rất tự mãn.

"Đi làm, cô hiểu không? Lý Hi Vi!" Vệ Hâm cố gắng khống chế cơn tức, ở trước mặt Du Lăng Thần, phải cố gắng giữ gìn bình tĩnh hòa nhã, cùng Lý Hi Vi phân rõ phải trái.

"Cô có muốn nhìn xem vừa rồi đã quay cái gì không? Tùy tùy tiện tiện tìm một người đến quay còn khỏe hơn so với cô."

Vệ Hâm phân phó cho nhân viên quay phim chuyển đoạn băng ghi hình cho cô ta xem.

Bên này, Du Lăng Thần nhìn trò khôi hài này, độ ấm trong mắt ngày càng thấp, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía nhóm người đang cãi nhau.

"Triệu Tần Lâm, đây là nữ chính vừa tìm được sao?"

Triệu Tần Lâm đổ mồ hôi lạnh, rút một tờ khăn giấy ra lau mồ hôi.

"Anh Du, Tiểu Vi này tính tình hơi nóng nảy, kỹ thuật quay phim thì coi như có thể."

Đây cũng gọi là coi như có thể sao? Biểu như như khúc gỗ, ngoại trừ gương mặt có thể nhìn được, không có chỗ nào tốt.

Ánh mắt Du Lăng Thần dần dần chuyển sang người ông ta.

"Là kỹ thuật còn có thể sao?" Giọng nói lạnh như băng, so với gió lạnh càng thêm thấu xương hơn.

Du Tư Nhạc không ngờ anh hai lại nói chuyện trắng trợn như vậy, nước uống trong miệng suýt chút đã phun hết ra ngoài.

Sắc mặt Triệu Tần Lâm lập tức khó coi, vội vàng lắc đầu.

"Anh Du, tôi không hiểu ý anh nói gì."

Giả vờ không hiểu?

Vừa rồi ông ta đối với Lý Hi Vi sờ mó gì đó, giải thích thế nào đây?

"Tiểu Nhạc, em gọi đạo diễn Vệ và Lý Hi Vi đến đây."

Du Lăng Thần nâng mắt nhìn về phía Du Tư Nhạc.

Du Tư Nhạc như một cô thư ký nhỏ chạy đi vào trong studio, gọi hai người đang cãi nhau đến.

Vệ Hâm mặt đỏ bừng, đoán chừng bị Lý Hi Vi chọc tức, vừa đi vào thì lập tức mở miệng.

"Tổng giám đốc Du, ngài xác định muốn dùng người mới là Lý Hi Vi này sao? đề tài kịch bản này thật mới mẻ, có thể sau khi khởi chiếu sẽ có hưởng ứng rất cao. Nhưng nếu chọn nữ chính không tốt, nhất định giá trị của bộ phim này sẽ giảm xuống."

Lúc Vệ Hâm nói chuyện, cố ý nhấn mạnh hai chữ "người mới".

Lý Hi Vi vừa nghe xong rất bất mãn.

"Tốt xấu gì tôi cũng lăn lộn trong giới giải trí ba năm, đạo diễn Vệ lại đánh giá thấp tôi như vậy."

Du Tư Nhạc có chút không quen nhìn bộ dạng này của Lý Hi Vi, nói thầm, hiện tại trong giới phim truyền hình cô không phải là người mới sao? Một bộ phim truyền hình cũng chưa từng ra mắt, thì dám nói đạo diễn như vậy, thật không biết đầu óc suy nghĩ thế nào. Chưa từng nghe qua 'cười ba phần của miệng' sao?

"Còn ầm ĩ đủ chưa? Có muốn tôi gọi người đến quay phim rồi truyền lên mạng, cũng để cho nhiều người hiểu biết một chút đường đường là một đạo diễn lớn lại đấu võ mồm với minh tinh."

Khi Du Lăng Thần nói chuyện, có loại khí thế rất đặc biệt, có thể uy hiếp tất cả người ở đây.

"Thực xin lỗi, tổng giám đốc Du, tôi không có ý này." Vệ Hâm chợt thu lại hô hấp.

Du Lăng Thần không chừa mặt mũi cho đạo diễn Vệ, ngược lại lúc nhìn đến Lý Hi Vi, sắc mặt không mấy thiện cảm.

"Triệu Tần Lâm, hủy bỏ hợp đồng với cô ta."

Chỉ một câu nói ngắn ngủn, khiến nhiều người sinh ra cảm giác khác nhau.

Triệu Tần Lâm và Lý Hi Vi ngạc nhiên, Vệ Hâm vui sướng khi thấy người khác gặp họa, Du Tư Nhạc luôn là tâm điểm của ồn ào.

"Tổng giám đốc Du, vì sao vậy? Tôi có chỗ nào không tốt chứ?" Lý Hi Vi lại ầm ĩ.

Triệu Tần Lâm không nỡ nhìn người đẹp chịu ủy khuất, đi đến ôm eo nhỏ của Lý Hi Vi.

"Đừng buồn, lần này hợp tác không thành công, còn có lần sau mà." Nói xong, còn cố ý nhéo nhéo cổ cô ta.

Lý Hi Vi lộ ra hai hàng nước mắt, ánh mắt khẩn cầu nhìn Triệu Tần Lâm, hy vọng ông ta cầu xin giúp mình.

Gần đây công ty Tinh Thần vừa ký hợp đồng với một diễn viên nữ, cũng chỉ có Lý Hi Vi là tương đối xinh đẹp.

Triệu Tần Lâm nhìn thấy người đẹp này, sau khi thu nhận cô ta thì nịnh hót.

"Anh Du, có thể cho Tiểu Vi một cơ hội không? Cô ấy thật sự không tệ, hơn nữa đã từng quay phim truyền hình rồi, nửa đường đổi nữ chính sẽ rất phiền phức."

Ông ta đã xem qua kịch bản, thấy rõ tổ kịch bản rất có tiến bộ.

Tiến bộ như vậy, không biết xấu hổ mà còn cầu xin sao?

Biểu hiện Du Lăng Thần không thay đổi, thờ ơ nghe Triệu Tần Lâm nói. Cho đến khi Triệu Tần lâm nói tên Triệu Mẫu, Du Lăng Thần mới lạnh lùng nhìn qia.

"Tôi có thể cho cô ta một cơ hội."

Du Lăng Thần vừa nói xong, Du Tư Nhạc và Vệ Hâm đều ngạc nhiên nhìn anh ta.

Vệ Hâm không hiểu rõ, Du Lăng Thần nổi tiếng là boss mặt lạnh, một khi sau khi đã quyết định, ít khi nào thay đổi chủ ý.

Du Tư Nhạc cũng không hiểu, đây không phù hợp với tác phong của anh hai. Cho dù có mẹ ruột là người nhà họ Triệu, cũng không chừa mặt mũi cho Triệu Tần Lâm. Mặt mũi không thể là cơm để ăn, huống chi vừa nhìn Triệu Tầm Lâm cũng biết là một thằng ngu ngốc không chịu được.

"Nhưng mà..." Du Lăng Thần vừa nói chuyện, vừa giơ tay lên xoa xoa đầu Du Tư Nhạc.

"Kỹ thuật của cô ta còn thua cả Tiểu Nhạc."

Mọi người ở đây đều mở to mắt, trong đó bao gồm cả Du Tư Nhạc.

Cái bàn tròn vừa đúng có thể che giấu ánh mắt của người khác, tay phải Du Tư Nhạc đưa qua kéo kéo góc áo Du Lăng Thần.

Cô có kỹ thuật diễn gì chứ? Cô cũng không phải là người tốt nghiệp khóa điện ảnh, hơn nữa cô chỉ mới học đến trung học, ngay cả cơ hội đóng phim cũng không có.

Du Lăng Thần cho cô ánh mắt, ý bảo cô yên tâm một chút đừng nóng vội.

Triệu Tần Lâm và Lý Hi Vi không hẹn mà nghĩ thầm, cơ hội đến rồi.

Lý Hi Vi thì không ăn thua gì, dù gì cô ta cũng ở trong ngành giải trí ba năm, về phương diện này thì không cần phải nói, cô ta tốt hơn nhiều so với một thiên kim tiểu thư như Du Tư Nhạc chưa từng có mặt trong làng giải trí.

"Tổng giám đốc Du, lần này tôi nhất định sẽ diễn tốt." Lý Hi Vi nở nụ cười ngọt ngào, như là cơ hội này đã quay trở lại tay cô.

Sắc mặt Vệ Hâm rất không hài lòng, thậm chí còn nghĩ rằng Du Lăng Thần cố tình kéo Lý Hi Vi xuống bậc thang, cố ý thiên vị người nhà họ Du. Thậm chí ông ta còn nghĩ rằng, nếu công ty Tinh Thần cố ý tìm Lý Hi Vi để quay phim, ông ta sẽ bỏ của chạy lấy người.

"Đạo diễn Vệ, nể mặt tôi mà quay thử một lần đi." Lời Du Lăng Thần nói ra, luôn không được phản bác lại.

Vệ Hâm cũng không thể không nghe, liền gật đầu.

"Tổng giám đốc Du, nếu ngài..."

Ông ta nói muốn giao trái tim mình, lại bị Du Lăng Thần đánh gãy.

"Kết quả thật sự còn chưa có, đạo diễn Vệ muốn nói cái gì thì đợi lát nữa nói cũng không muộn."

Lời vừa nói ra khỏi miệng, chỉ có thể nuốt lại vào bụng, Vệ Hâm miễn cưỡng đồng ý.

"Các cô ai quay trước?" Ánh mắt Du Lăng Thần dừng trên người Lý Hi Vi và em gái của mình.

"Nhường Du tiểu thư quay trước." Lý Hi Vi tiêu sái nói.

Trời ơi! Lão tử đây còn chưa chuẩn bị một chút tâm lý, chụp cái gì mà chụp? Trong lòng Du Tư Nhạc oán giận hành vi vô lương của anh hai, nhưng lại không tìm thấy lý do thích hợp để thoái thác việc này, chỉ có thể rầu rĩ mở miệng.

"Hay là Lý tiểu thư chụp trước đi, trước kia tôi chưa từng diễn, nên học tập trước một chút."

Lời nói này đã khiêm tốn, lại còn thỏa đáng hơn.

Cùng sánh với Lý Hi Vi về cách đối xử, quả thật là một trên trời một dưới đất.

"Tôi sẽ không nhường nhịn nữa." Lý Hi Vi phân phó cho chuyên gia trang điểm đến trang điểm lại cho cô.

Nhìn thái độ của cô ta, là muốn động chạm rồi.

Sắc mặt Vệ Hâm luôn không tốt lắm.

"Đạo diễn Vệ, đừng không tin tưởng với Tiểu Nhạc như vậy." Du Lăng Thần vẫn một bộ dáng nắm chắc kế hoạch.

"Anh hai, sao anh lại lôi em ra làm bia đỡ đạn? Ngộ nhỡ em..." Du Tư Nhạc thấy Lý Hi Vi ra khỏi tán ô, bước vào chỗ dàn cảnh quay, lập tức nói chuyện.

"Tiểu Nhạc, em có biết không, mỗi khi em đối mặt với màn hình, dường như sẽ thay đổi thành một người khác, em thích quay phim." Du Lăng Thần vỗ vai trấn an cô.

Lần đầu tiên bọn họ đến bãi biển chụp hình, Du Lăng Thần phát hiện ra Du Tư Nhạc đối với việc quay phim có một loại cảm giác thích thú không nói nên lời.

Có lẽ bản thân Du Tư Nhạc không phát hiện ra, nhưng mà tất cả đều không thoát khỏi ánh mắt Du Lăng Thần.

Có sao? Du Tư Nhạc suy nghĩ thật kỹ.

"Không cần lo lắng, hãy tin tưởng vào chính mình, cũng tin tưởng vào ánh mắt anh không nhìn lầm người."

Du Tư Nhạc gật đầu liên tục.

Vệ Hâm sau khi nghe lời nói kia, ánh mắt không khỏi đánh giá Du Tư Nhạc vài lần.

Ánh mắt Du Lăng Thần nổi tiếng là chính xác sắc bén trong giới thương nhân. Hễ là cổ phiếu bị anh nhìn trúng thì không có cái nào là không tăng? Hễ là quyết sách do anh quyết định, ai không bị ảnh hưởng vô cùng lớn?

Chẳng lẽ thật sự mở rộng ngoài ý muốn?

Vệ Hâm cầm lấy nước uống, sau khi uống một hớp rồi đi vào tán ô.

Tất cả bố cảnh đã chuẩn bị tốt, cảnh quay lại bắt đầu.

Triệu Tần Lâm và mấy người Du Lăng Thần đều ngồi trong tán ô, chờ xem biểu hiện của Lý Hi Vi.

Lần này có cơ hội quay phim một lần nữa, tất cả đều dựa vào sự ra sức thực hiện của Triệu Tần Lâm nên Lý Hi Vi không dám xem thường, bày ra thái độ nghiêm túc cẩn thận chưa từng có khi quay phim.

Vóc dáng của cô ta trông cũng khác, gương mặt nhỏ nhắn điển hình cho con gái Trung Quốc, có loại khí chất tao nhã thanh lịch.

Sau khi đạo diễn Vệ hô to một tiếng, cảnh tượng lại hiện ra trước mặt mọi người.

Du Tư Nhạc cầm lấy kịch bản, cố gắng nhớ lại.

Ánh mắt luôn nhìn về phía hội trường quay phim, lúc này biểu hiện của Lý Hi Vi tốt hơn rất nhiều, nhưng mà nữ chính vẫn không lo lắng, chỉ biểu hiện sự khoa trương của cô ta, chính vì điều này mà khiến cho nhân vật của cô trở nên giả dối.

Quay phim là chú ý nhất đến cảm xúc tự nhiên. Cố gắng giả vờ biểu hiện cũng không nhận được sự ủng hộ của người xem.

Đạo diễn Vệ hơi lắc đầu, dường như vẫn không vừa lòng. Nhưng mà so với lúc trước, thì lần diễn này không làm người xem thất vọng.

Lý Hi Vi rất có cảm giác hài lòng, gỡ gỡ mái tóc rối, chân mang giày cao gót nhanh chóng chạy vào tán ô để tránh ánh nắng mặt trời chiếu vào.

"Tổng giám đốc Du, ngài có vừa lòng không?" Lý Hi Vi mỉm cười rất tự tin.

Nhưng mà Du Lăng Thần không cho cô ta câu trả lời.

"Tiểu Nhạc, nhớ kỹ lời kịch không?" Du Lăng Thần thấy chuyên gia trang điểm đã trang điểm cho Du Tư Nhạc xong, anh ngăn lại hỏi.

"Chỉ cần kỹ thuật diễn, không cần phải làm cho phiền phức."

Du Tư Nhạc cũng không muốn vẽ loạn những thứ kia trên mặt, hơn nữa, cô cũng không phải quay phim thật sự, chỉ đọ sức với Lý Hi Vi mà thôi, ngay cả máy quay phim đều không cần.

Thật ra trong lòng Du Tư Nhạc cũng rất khẩn trương.

Trong studio có ít nhất 30 người, bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy khiến áp lực đè lên vai DunTư Nhạc cũng rất lớn.

Đã học thuộc lòng lời kịch, Du Tư Nhạc từ trên ghế đứng lên, dưới cái nhìn chăm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net