07. Bọn mình không giống nhau sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sehun ngủ một giấc hết tiết học buổi sáng, mấy lần Naeun định gọi anh dậy nhưng bị Hayoung ngăn cản bằng những lời rất khéo léo.

“Tối qua anh ấy không ngủ sao?” Naeun đi cùng Hayoung đến nhà ăn.

“Ừ, chẳng phải sắp thi cuối kỳ rồi à, cậu hãy rộng lượng một chút đi.” Hayoung biết anh trăn trở suốt cả đêm, lúc thì xuống nhà lấy nước uống, lúc lại vào bếp tìm đồ ăn, còn cô cả đêm cũng không ngon giấc.

Naeun bất mãn bĩu môi, định nói gì lại thôi, dù sao cũng không nên nói xấu anh trai Hayoung trước mặt cô ấy. Nhưng câu mà Sehun hét lên bên ngoài lớp học lúc đánh cậu nam sinh kia cứ lởn vởn trong đầu cô mãi không thôi: “Mày ăn phải gan gấu mật báo rồi hay sao mà dám tơ tưởng đến người của tao?”

“Phải rồi, hai người là anh em ruột à?”

Hayoung bật cười, hỏi lại: “Bọn mình không giống nhau sao?”

Naeun nhìn kỹ Hayoung, khuôn mặt không giống, nhưng khí chất rất giống, con cái của quân nhân đều có một kiểu khí chất ấy.

Naeun định nói gì đó thì Hayoung đã kéo tay cô chỉ về phía căng tin mà chạy: “Nhanh lên đi, đến muộn là không còn gì đâu.”

Vào căng tin, đừng coi thường Hayoung gầy gò nhỏ bé, khả năng tranh giành cơm của cô chẳng thua kém bất kỳ cậu bạn nào, khi cô đang chen chúc len trong đám người đi về phía trước thì có một bờ vai đứng ra bảo vệ cho cô.

Hayoung ngoái lại nhìn, đùa: “Anh Chanyeol, anh mới dậy đấy à?”

Chanyeol ừ một tiếng, anh thường ngủ tới khi nào tự tỉnh thì mới ra khỏi giường, còn chưa đến lớp mà vào căng tin ăn cơm trước.

Dưới sự 'bảo hộ' của Chanyeol, Hayoung chen lên phía trước thuận lợi, cô cầm hộp cơm dùng một lần.

“Cô ơi, cho cháu một suất nấm xào thịt, một suất thịt lợn băm, bốn phần cơm.”

“Em ăn bốn phần cơm?” Chanyeol ngạc nhiên.

“Không, em mua cho Sehun, anh ấy đang ngủ trong lớp.” Hayoung đáp rất tự nhiên.

“Tên tiểu tử đó quen sai bảo em rồi, em mặc kệ cậu ta đi.” Chanyeol bất lực than, đồng nhân không đồng mệnh, kiếp trước chắc chắn Sehun tích đức không ít.

Hayoung chỉ cười không đáp, mua cho mình hai chiếc bánh bao chay. Cô nhón chân lên gọi Naeun.

“Naeun, đưa đĩa cơm của cậu cho mình.”

Naeun lúc này vẫn bị kẹt ở giữa hàng, thấy Hayoung vì muốn lấy được thức ăn ngon tươi mới cho Sehun mà phải chen vào giữa đám con trai hung hăng như lang như sói để tranh giành, mình thân là bạn gái người ta, cảm giác trong lòng lúc này thật khó tả.

“Không cần đâu Hayoung, cậu cứ lấy của cậu trước đi.” Cô uể oải trả lời, còn mặt mũi nào để Hayoung phải đi mua cơm cho cả mình nữa.

“Dù sao cũng đã chen vào đây rồi, mau nói đi cậu muốn ăn gì.” Hayoung có chút cuống, đám học sinh xếp hàng đằng sau đã bắt đầu nhao nhao có ý kiến.

Naeun không trả lời, cúi đầu vờ như không nghe thấy.

Nếu như không nhờ có Chanyeol đứng bên cạnh bảo vệ cho Hayoung thì cô đã bị người khác chen đẩy ra khỏi hàng từ lâu rồi.

Chanyeol cau mày, cất tiếng giục với vẻ khó chịu: “Son Naeun! Muốn ăn gì mau nói đi, không thấy Hayoung đang bị chen đây à?”

Naeun ngay từ khi chuyển vào lớp này đã sợ Chanyeol, một nỗi sợ hãi kỳ lạ, cô so vai lại, đáp: “Cũng… cũng hai bánh bao đi vậy!”

Hayoung gật gật đầu, cầm túi đồ ăn chen ra khỏi dòng người, khi cô đưa bánh bao cho Naeun, thấy Naeun đã khóc từ bao giờ rồi.

“Sao thế? Ai bắt nạt cậu?” Hayoung đang định lau nước mắt cho bạn thì Naeun quay đầu bỏ chạy, Hayoung không hiểu có chuyện gì, tay cầm hộp cơm vội vã chạy đuổi theo.

Cho tới tận cửa lớp, Hayoung cuối cùng cũng đuổi kịp Naeun, cô giơ cao một chân chặn ngay trước cửa, thở dốc, cầm hộp cơm gí vào tay Naeun, nói: “Cậu mang cơm cho Sehun trước đi, nói là cậu mua.”

“…” Naeun giơ tay lên lau nước mắt, thì ra Hayoung ra sức chạy đuổi theo cô chỉ là để cho cô cơ hội được thể hiện mình?

Hayoung nở nụ cười rạng rỡ, không nói thêm lời nào, nhét hộp cơm vào tay Naeun, sau đó lấy từ trong túi ra hai cái bánh bao, rồi móc quai túi đồ ăn vào ngón tay của Naeun, quay người đi ra ngoài.

Naeun nhìn theo bước chân nhanh nhẹn của bạn, cảm giác áy náy trào dâng.

Sehun ngửi thấy mùi thức ăn liền mở bừng mắt, mở nắp hộp cơm, rồi ngẩng lên nhìn Naeun đang ngồi phía trước mình, hỏi bằng giọng khó tin: “Em đi mua à?”

Naeun dối lòng gật gật đầu, lấy từ trong túi ra một hộp đồ uống, cắm ống hút vào, rồi đặt bên cạnh Sehun.

Sehun không ngờ bạn gái mình lại đảm đang như thế, bất giác mỉm cười đắc ý, anh vỗ nhẹ vào má Naeun, lôi từ trong ngăn bàn ra một đôi đũa khác, kéo ghế đến ngồi bên cạnh Naeun, một tay vòng ôm eo cô, một tay gắp miếng thịt nạc thái mỏng đưa lên miệng bón cho Naeun, miệng lưỡi ngọt xớt: “Nếu không phải là bị giới hạn về tuổi tác thì anh thật muốn cưới ngay em về, ha ha!”

Naeun ngượng ngùng, lúc này cô đang đắm chìm trong hạnh phúc ngọt ngào nên tạm thời bỏ những chuyện không vui lại sau lưng.

Và khi đôi tình nhân đang chàng chàng thiếp thiếp, Hayoung ngồi xếp bằng chân dưới bóng cây, nhìn mấy thành viên đội bóng đang tập luyện trên bãi cỏ, miệng nhai bánh bao.

Đội trưởng đội bóng đá Yongguk, chính là anh chàng không ngừng bị 'anh em nhà họ Oh' o ép, đã nhìn thấy Hayoung từ lâu. Cậu ta thấy Hayoung ăn bánh bao khô khốc liền lấy từ trong túi giấy ra một chai nước khoáng đưa cho cô.

“Cảm ơn.” Hayoung cũng chẳng khách sáo, mở nắp chai uống một ngụm lớn.

“Buổi trưa chỉ ăn thế thôi sao?” Yongguk lau mồ hôi, ngồi dựa vào gốc cây.

“Mục đích của việc ăn là để sống.” Hayoung trả lời lấp lửng.

Yongguk nhướn mày, cô bạn này thật thú vị, khuôn mặt non nớt nhưng những lời nói ra lại rất già dặn.

Hayoung ăn xong, nói: “Cho mình mượn một quả bóng đá thử được không?”

“Cái đấy có gì mà không được?” Yongguk ới một tiếng, lập tức có thành viên ném quả bóng về phía cậu ta.

Hayoung gật đầu như cảm ơn, ôm bóng chạy đến bên cạnh đám cầu thủ, bắt chước động tác của bọn họ, vụng về học cách tâng bóng.

Yongguk thấy cô phải đi nhặt bóng suốt, phá lên cười vui vẻ: “Cậu tưởng đá cầu chắc? Phải dùng lực ở cổ chân.”

Hayoung chăm chú nghe lời chỉ giáo, ôm bóng chạy ra góc tường tự luyện tập.

“Cậu thích đá bóng à?” Yongguk cũng từ từ đi đến.

Hayoung lắc lắc đầu nhưng vẫn ra sức luyện tập. Cô thấy Sehun mỗi khi rảnh rỗi thường ra sân đá bóng hoặc ném bóng rổ, cô cũng muốn cảm nhận được niềm vui của những trò chơi đó.

“Thứ Bảy này, chung kết bóng đá toàn quốc, bố mình xin được cho mình hai vé, cậu có muốn cùng đi xem với mình không?” Vẻ mặt Yongguk rõ ràng có chút kiêu ngạo, những trận cầu lớn trong nước, kiếm một vé cũng đã rất khó rồi.

Nhưng Hayoung đâu hiểu mấy chuyện đó, khéo léo từ chối: “Mình không đi đâu, cuối tuần có việc rồi.”

Yongguk buồn bã ừ một tiếng, vừa nhướn mắt lên nhìn, thấy ngay trước cửa lớp trên tầng hai có một đôi nam nữ đang trò chuyện với nhau rất thân mật, cậu ta khẽ chạm vào vai Hayoung một cái rồi trêu: “Cậu xem, anh trai cậu ngang nhiên ôm ấp bạn gái trong lớp kìa.”

Vừa nghe nói thế, Hayoung vội chạy ngay ra sau thân cây, ngồi xổm ở đó đập đập bóng.

Yongguk không để ý hành động kỳ quái của Hayoung, xoa xoa cằm, nói tiếp: “Nói gì thì nói, bạn gái của anh trai cậu xinh thật đấy, nhưng không xinh bằng cậu.”

“Mình quê, anh Sehun nói mình là thôn nữ.”

“Đấy là anh cậu trêu cậu thôi, nếu cậu trang điểm một chút thì không biết sẽ có bao nhiêu lang sói vây quanh đâu?”

Yongguk tự chỉ vào mình: “Nhìn thấy chưa, mình chính là một trong số đám lang sói đó, ha ha!”

Hayoung nghiêng đầu liếc nhìn Yongguk một cái, ánh mắt lướt trên khuôn mặt với đôi mắt to và lông mày rậm của cậu ta, bất giác mỉm cười.

Buổi chiều tan học, Sehun hẹn đi xem phim với Naeun.

Nhưng sự xuất hiện của Chanyeol đã khiến anh thay đổi chủ ý. Anh lấy từ trong túi áo ra bốn tấm vé, choàng tay qua vai Chanyeol: “Anh dự cảm hôm nay chú mày sẽ đi học, vì vậy đã mua thêm hai vé nữa. Đi đi, cùng đi xem phim!”

“Không đi đâu. Thà về xem đĩa ở nhà còn hơn.” Chanyeol từ chối thẳng thừng.

Sehun lờ đi như không nghe thấy, quay sang gọi Hayoung: “Tiểu Young, qua đây một lát.”

Hayoung thu dọn sách vở, đi về phía Sehun, Sehun mở tay cô ra, nhét hai tấm vé vào, làm bộ làm tịch nói: “Tôi không mời được anh Chanyeol, cô nói với anh Chanyeol của cô đi.”

Hayoung nhìn nhìn mấy tấm vé xem phim trong tay, rồi lại nhìn Chanyeol, chỉ biết ngoan ngoãn hỏi: “Anh Chanyeol đi xem phim đi?”

Chanyeol thoáng do dự, nếu Hayoung cũng đi thì anh không có lý do gì để từ chối.

Anh với tay rút lấy hai tấm vé đút vào túi, ngông nghênh bước về phía cửa lớp, cười nói: “Đi xem thì đi xem, chúng ta làm lá chắn cho họ vậy.”

Hayoung đi theo Chanyeol, đến Seoul hơn một năm rồi, cô chưa từng bước chân vào rạp chiếu phim.

Còn Naeun đứng đợi Sehun ngoài cửa lớp từ lâu, nhưng mãi vẫn không thấy anh ra, cô thò đầu vào, cười giục: “Anh nghĩ gì ? Đi thôi!”

“Ừm…” Sehun đáp khẽ, rồi vơ vội đống sách vở trên bàn nhét vào cặp, ngay bản thân anh cũng không biết mình làm sao nữa, không thể diễn tả được cảm giác lúc này, cảm giác thứ đồ chơi vốn đang là của mình mà bị người khác cướp mất vậy.

Đương nhiên, Sehun càng không thể giải thích được, sao mình lại có thể nghi ngờ người anh em đã chơi với nhau từ nhỏ đến lớn có tà ý với Hayoung, đây quả thật là một sự bất kính đối với tình bạn của hai người. Nhưng sao anh lại có thể dính vào cái mớ bòng bong này không tự thoát ra được chứ?

Hayoung lần đầu tiên bước chân vào rạp chiếu phim, rõ ràng cô cảm thấy mọi thứ xung quanh thật mới mẻ, kỳ lạ cô nhìn khắp một lượt những tờ poster lớn được giăng khắp rạp, những chiếc đèn đủ màu sắc, nụ cười tràn lên mắt.

Naeun nhét một hộp bắp rang bơ vào tay Hayoung, phì cười: “Sao cậu ngơ ngác như lần đầu tiên bước chân vào rạp chiếu phim thế?”

“Ừ, lần đầu tiên thật mà! Trần nhà cao thật đấy!”

Naeun nghĩ chắc Hayoung đùa nên chỉ cười hùa theo.

Cuộc đối thoại của họ lọt vào tai Sehun, lúc này Sehun mới giật mình, từ sau khi Hayoung bước chân vào nhà họ Oh, thật sự trở thành tiểu bảo mẫu của anh, cô chỉ đi về giữa ba điểm cố định trên một con đường.

Bắt đầu chiếu phim, trong rạp tối om.

Sehun đổi vị trí cho Naeun, sang ngồi cạnh Hayoung, Hayoung ngồi giữa Sehun và Chanyeol.

Hayoung tập trung tinh thần xem phim, ánh mắt bị thu hút bởi những tình tiết hấp dẫn trên màn ảnh.

Còn Sehun từ đầu đến cuối chẳng biết trên màn hình đang chiếu những gì, thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía Hayoung.

Khi bộ phim đến đoạn gây cười, cả rạp phá lên cười nghiêng ngả, Hayoung cũng không nhịn được, nhưng ngay lập tức nụ cười của cô cứng lại trên mặt.

Bởi vì Sehun đang nắm chặt tay cô.

Sehun nhìn chằm chằm lên màn hình, giữ tư thế ngồi bình thản như cũ.

Hayoung theo phản xạ nhìn sang phía Naeun, Naeun vẫn đang cười nghiêng ngả, hoàn toàn chẳng để ý gì đến họ.

Cô khẽ nhúc nhích rụt rụt tay về, nhưng bị Sehun giữ chặt hơn, thậm chí còn khiến cô có cảm giác không dễ gì có thể phản kháng lại được.

Hayoung từ bỏ ý định rụt tay về, những ngón tay từ từ khum lên, hai người cứ tay trong tay như thế, xem hết bộ phim.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net