Ảnh Hậu Của Tổng Giám Đốc Chương 378+379

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 378: Ý nghĩa của người nhà

Tiểu Kiệt, con về trước đi, có thời gian dì sẽ giúp con khuyên chị con.”

Chu Trình mang dáng vẻ không quen nhìn màn này, trực tiếp túm Chu Kiệt lên xe.

Dì à, dì nhớ nhé!”

“Đứa bé tiểu Trình này luôn trầm tĩnh như vậy...”

Thoại Mỹ  đứng bên cạnh cười, khoác tay Tăng Nhĩ Ngọc: “Mẹ, chúng ta về nhà thôi!”

Bị con gái kéo đi như vậy bà liền muốn đi, cũng không tìm ra lý do cho nên chỉ đành làm bóng đèn ngăn cản thế giới hai người bọn chúng.

Dương Hữu Quốc  hộ tống hai mẹ con về nhà.

Tăng Nhĩ Ngọc nhìn thấy rất nhiều ảnh chụp khi Thoại Mỹ  quay phim ở trong phòng, còn có rất nhiều ký hiệu cô đã đánh dấu lên kịch bản đã được lật xem không biết bao nhiêu lần. Nhất thời bà vừa đau lòng vừa cảm khái, con gái bà đã lớn như này rồi, hơn nữa còn có công việc mình yêu thích.

Cô lau đầu từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy Tăng Nhĩ Ngọc đang nhìn ảnh cô đến ngây người, cười đi tới.

Mẹ đang nghĩ gì vậy?”

“Không có gì, con đói chưa? Mẹ làm đồ ăn đêm cho con.”

“Không cần đâu mẹ, mẹ nghỉ ngơi đi, buổi tối Hữu Quốc  không thích ăn đồ ăn.” Thoại Mỹ  cười kéo tay Tăng Nhĩ Ngọc: “Vừa nãy vì sao mẹ lại nói với Chu Kiệt, mẹ sẽ giúp cậu ấy khuyên con?”

“Mẹ cảm thấy có thể có được một chuyện mình thích là điều không dễ dàng gì, hơn nữa tiểu Kiệt lại là một đứa tính tình bướng bỉnh, chuyện cậu ấy muốn làm, ai có thể ngăn nổi?”

Vì con đã quá hiểu cái vòng tròn luẩn quẩn này rồi cho nên...” Thoại Mỹ  có hơi trầm mặc.

Mẹ hiểu, nhưng đứa trẻ lớn như cậu ấy luôn phải va vào tường mới trưởng thành được, không phải sao? Cho cậu ấy vào đi, không có sự che chở của nhà họ Chu, nếu cậu ấy có thể thành công thì cũng là một chuyện tốt.”

Thoại Mỹ  cười, Tăng Nhĩ Ngọc nói cũng đúng, với tính tình như Chu Kiệt, cậu sẽ không dễ gì từ bỏ. Chỉ là giới giải trí không phải là nơi cậu muốn vào thì vào, muốn rút thì rút, càng huống hồ ông cụ Chu bên kia có thể chấp nhận hay không?

Sau này nhà họ Chu ai sẽ kế thừa?

Biện pháp tốt nhất bây giờ là để Chu Kiệt theo đuổi ước mơ trước, đến khi vạn bất đắc dĩ lại khuyên cậu trở về nhà họ Chu.

Được rồi, con sẽ nói với Hữu Quốc  nhưng Đại Thiên có khuôn phép của Đại Thiên, một khi trở thành thực tập sinh, cậu ấy sẽ buộc phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình.”

“Mẹ nghĩ tiểu Kiệt sẽ hiểu nguyên tắc này, cũng sẽ hiểu nỗi khổ tâm của người làm chị như con.”

Tăng Nhĩ Ngọc nói xong, nắm chặt tay con gái.

Con gái mẹ trưởng thành rồi...”

“Nhưng dù lớn thế nào thì con cũng là con của mẹ.”

Tăng Nhĩ Ngọc chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày mình có thể ở cùng với con gái như vậy, hai mẹ con nói chuyện phiếm thật lâu. Đến nửa đêm, Dương Hữu Quốc   gõ cửa phòng, nghe thấy Thoại Mỹ  trả lời, anh mới đẩy cửa: “Không còn sớm nữa, ngày mai rồi nói.”

Thoại Mỹ  lúc này mới ý thức được lời cô muốn nói quá nhiều, không chú ý đến đã muộn thế này rồi.

Tăng Nhĩ Ngọc cười nói: “Nghỉ ngơi thôi.”

Thoại Mỹ  gật đầu, đứng dậy, Tăng Nhĩ Ngọc nhìn Dương Hữu Quốc  nắm tay Thoại Mỹ  cùng nhau ra khỏi phòng, con gái có thể tìm được một người chồng để nương tựa như vậy, Tăng Nhĩ Ngọc thật sự rất vui mừng.

Hữu Quốc ...”

Thoại Mỹ  vừa đi vào thang máy liền đưa hai tay ra, ôm lấy anh, đầu tựa vào ngực anh, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh, nếu như không có anh ở bên, có lẽ em sẽ không có được kết cục mỹ mãn như này.”

“Anh nói rồi, dù xảy ra chuyện gì, đều đã có anh.”

Đây là lời hứa của anh, không phải nhất thời mà là giữ mãi cả đời.

Thoại Mỹ  động tình nhìn anh, hai người cùng nhau đi vào phòng ngủ, Thoại Mỹ  kiễng mũi chân hôn người đàn ông mà cô coi là vật báu...

Hai người say sưa có được đối phương...

Cho dù xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng vĩnh viễn là người mà đối phương mong muốn nhất, tình yêu nồng thắm nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Sẽ không bị thời gian và sự khó khăn làm mất đi ánh sáng lúc ban đầu, mà sẽ chỉ là sau khi trải qua khảo nghiệm cao độ, càng ngày càng ân ái.

Một phút một giây em cũng không muốn xa anh...”

“Được, không xa rời nhau!”

Ít nhất là khoảng thời gian trước khi vào tổ này, Thoại Mỹ  muốn lúc nào cũng được ở bên anh.

...

Đêm khuya, Chu Nhu nhìn cánh cửa lớn đóng chặt trước mặt, nặn ra một nụ cười bước vào.

Mẹ, con về rồi...” Giọng cô ta căng thẳng và sợ sệt, khi nhìn thấy mẹ chồng, lo lắng không nói nên lời.

Em ở nhà cùng mẹ đi, anh còn phải đến công ty một chuyến.” Chồng Chu Nhu nhìn cô một cái, cầm cặp công văn lên cũng không quay đầu lại, rời đi.

Tim Chu Nhu ‘lộp bộp’ một tiếng, cô ta không biết nên phá vỡ vách ngăn này như nào.

Ngồi đi, chuyện của nhà họ Chu, Cương đã nói với mẹ rồi...”

Vốn dĩ những lời này không nên do mẹ nói ra nhưng con cũng có sai lầm, ít nhất thì con cũng quá không để Cương vào lòng rồi. Nếu như con chú tâm vào chuyện gia đình, sớm sinh một đứa bé, ông cụ Chu cũng sẽ nể mặt cháu ngoại mà đối xử tốt với con một chút.”

Chu Nhu nghe hiểu ý mẹ chồng, ngượng ngùng cười: “Mẹ, con hiểu rồi. Con sẽ nói với Cương chuyện này, tranh thủ sớm chút sinh cho mẹ một đứa cháu trai.”

Thấy cô vẫn coi như là nghe lời, ánh mắt mẹ chồng cũng nhu hòa hơn không ít.

Không còn sớm nữa rồi, con nghỉ ngơi đi.”

Đứa bé...

Quả thật là cô cần có một đứa bé!

Giống như lời mẹ chồng nói, ông cụ Chu cho dù tuyệt tình với cô cũng sẽ không vứt bỏ đứa cháu ngoại ruột, đến lúc đó, cô ta vẫn còn khả năng trở mình.

Gừng càng già càng cay, mắt nhìn của mẹ chồng xa hơn cô ta rất nhiều.

Chỉ là sau khi Chu Nhu lên lầu, ý cười trong mắt mẹ chồng cô ta cũng dần mất đi. Nói thế nào thì Chu Nhu cũng vẫn là con gái cả nhà họ Chu, cho dù ông cụ Chu có tuyệt tình hơn nữa thì sau này khi phân chia tài sản cũng sẽ không thể không nghĩ gì đến cô ta. Hơn nữa hai đứa đã kết hôn lâu năm, khi nhà họ Chu vừa xảy ra chuyện, bà sẽ để bọn chúng ly hôn, tránh cho người ngoài xì xào.

Chẳng bằng xem Chu Nhu có thể dạy dỗ hay không trước...

Chu Nhu thua ở chỗ không có thứ gì để ông cụ Chu động lòng trắc ẩn, nếu như cô ta có đứa bé có lẽ vẫn còn có cơ hội thắng.

...

Từ khi Bùi Hiển Hiển đồng ý giúp Âu Dương Hải đối diễn, dường như ngày nào bọn họ cũng gặp nhau hơn nữa phần lớn thời gian đều đứng cùng nhau.

Cho nên vừa nghe thấy tin anh sẽ vào tổ, Bùi Hiển Hiển liền vui mừng hơn ai hết. Mặt cô trước nay không giấu được chuyện gì, Âu Dương Hải vừa liếc đã nhìn ra tâm tư của cô, lông mày dựng ngược hơi nheo lại, trong giọng nói lộ ra vài phần tìm kiếm: “Tôi vào tổ khiến cô vui vậy sao?”

“A? Không phải...” Bùi Hiển Hiển ngượng ngùng ho khan một tiếng, cười với vị ảnh đế băn sơn này: “Tôi sợ diễn xuất của tôi quá kém sẽ ảnh hưởng đến anh luyện tập.”

Âu Dương Hải di chuyển ánh mắt khỏi mặt cô, nhàn nhạt mở miệng: “Tôi cũng muốn vào tổ sớm hơn một chút...”

Mỗi lần ở riêng với Bùi Hiển Hiển, với anh mà nói là một loại khảo nghiệm tính nhẫn nãi, anh buộc phải vô cùng chuyên chú mới có thể khống chế bản thân không đến gần cô.

Anh luôn muống nhào đến...

Hai này nữa là vào tổ rồi, rất nhanh thôi.” Bùi Hiển Hiển đứng dậy, hôm nay cô muốn ra ngoài đi dạo một chút, nhưng nhìn thấy cánh tay Âu Dương Hải lại có chút chần chờ.

Ừm, hôm nay tôi có thể về sớm một chút không?”


Chương 379: Anh muốn nhanh một chút nhưng lại không gấp được

Có hẹn sao?”

Vừa thấy cô nói, Âu Dương Hải liền không nhịn được nghĩ lung tung.

Không phải.” Bùi Hiển Hiển chớp mắt: “Lâu lắm rồi tôi không được nghỉ ngơi, muốn ra ngoài đi dạo một chút.”

“Một mình à?”

Ừm.” Bùi Hiển Hiển buồn khổ nhìn thời gian, lúc này còn ai có thể đi dạo phố cùng cô được chứ?

Tôi đi cùng cô.”

Bùi Hiển Hiển trừng lớn mắt, không thể tin được sửng sốt một hồi, một giây sao lại không ngừng lắc đầu: “Không cần đâu, tôi không muốn bị người khác bao vây.”

Âu Dương Hải vừa đứng dậy liền quay người, nhíu mày nhìn cô: “Cô muốn né tránh tôi sao? Đi dạo phố với tôi rất khó khăn ư? Hay là, cô cảm thấy tôi không tốt như Chu Thoại Mỹ  nên muốn nhanh chóng thoát khỏi tôi?”

“... Anh và chị tiểu Mỹ  không thể so sánh với nhau.”

“Sao không thể so sánh? Cô ghét tôi đến vậy à?” Âu Dương Hải nói rồi bước qua.

Bùi Hiển Hiển không ngờ đến cuộc trò chuyện của bọn họ sẽ lại phát triển theo hướng này. Trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, vì sao một người đàn ông đã ba mươi tuổi lại không có chút ổn trọng nên có như những người cùng tuổi!

Hỏi một câu thật sự rất ngây thơ...

Tôi muốn đi mua chút đồ dùng hằng ngày, thuận tiện xem một bộ phim, nếu anh đi cùng cũng không tiện lắm.”

“Không có gì không tiện cả, tôi vẫn còn một tay có thể giúp cô xách đồ. Mặt khác, tôi sẽ ngụy trang thật tốt, không để người khác nhận ra đâu.”

Mười phút sau, Âu Dương Hải gắn thêm bộ râu giả, đội tóc giả và đeo lên một cặp kính cận, đứng trước mặt Bùi Hiển Hiển: “Như này đã được chưa?”

Bùi Hiển Hiển vẫn vô cùng lo lắng: “Lỡ như có chó săn nhận ra, ngày mai lại viết bậy bạ lên báo thì phải làm sao?”

Âu Dương Hải trầm mặc.

Vậy cô đi đi.” Anh tháo tóc giả ra, cảm xúc suy sụp.

Nhìn dáng vẻ này của anh, Bùi Hiển Hiển cơ hồ là chạy chối chết, vì cô không nghĩ ra vì sao cảm xúc của Âu Dương Hải lại biến động lớn như vậy!

Vài phút sau, Dương Hữu Quốc  nhận được một cuộc điện thoại vô cùng sầu muộn.

Chu Thoại Mỹ  đâu?”

Dương Hữu Quốc  nhíu mày, xem ra bên kia tiến triển rất không thuận lợi, vì thế anh đưa điện thoại cho Thoại Mỹ  dùng khẩu hình nói ra tên của Âu Dương Hải.

Thoại Mỹ  gật đầu, nhận điện thoại.

Trợ lý của cô có phải một người bình thường không? Sao lại ngốc đến vậy?”

Thoại Mỹ  bị giọng điệu của anh chọc cười, xem ra Bùi Hiển Hiển hoàn toàn chưa thấy dụng ý của Âu Dương Hải vẫn luôn một mực trốn tránh...

Hiển Hiển là một cô gái rất thông mình, chỉ là đối với chuyện tình cảm không để tâm lắm. Nếu như anh thật sự muốn trở thành bạn của cô ấy, có lẽ phải để lộ ra một mặt yếu đuối của mình để cô ấy nảy sinh lòng đồng tình.”

“Thân phận của anh bày ra đó lại còn mang bộ dáng lạnh lùng cao cao tại thượng thì đương nhiên cô ấy sẽ sợ, sẽ khiếp đảm rồi.”

“Dù sao cô ấy cũng không thể nghĩ đến dụng ý của anh... cho nên, đừng quá nóng vội, phải từ từ, để cô ấy nhìn thấy sự chân thành của anh.”

“Cậu ấy? Vẫn luôn không biết chữ ‘chậm’ viết như thế nào.” Dương Hữu Quốc  ở bên cạnh cong môi cười: “Con người cậu ấy luôn thích làm ẩu, có lẽ kết hôn chớp nhoáng là hợp với cậu ấy nhất. Ngày đầu gặp gỡ, ngày thứ hai liền đăng ký kết hôn, mâu thuẫn nhất của cậu ấy chính là quá trình theo khuôn phép cũ.”

Âu Dương Hải nghe thấy những lời này vô cùng rõ ràng, trực tiếp cúp máy.

Tính của anh quả thực là như vậy, không thích kéo dài, dường như mỗi lần gặp Bùi Hiển Hiển anh đều có một nỗi xúc động muốn lập tức tỏ tình. Nếu không phải thật sự sợ đến bạn bè cũng không làm được thì anh đã làm như vậy từ lâu rồi!

Vì sao, vừa nhìn thấy Bùi Hiển Hiển, anh lại trở nên do dự không quyết đoán như vậy...

Lòng đồng tình?

Âu Dương Hải dựa vào ghế sô pha, chậm rãi nhắm mắt lại, rốt cuộc làm thế nào mới tính là từ từ đây?

Người ta đều là người hâm mộ theo đuổi thần tượng khó, đến anh hoàn toàn ngược lại, anh là ảnh đế cấp bậc lại đi theo đuổi một cô trợ lý nhỏ, có mất giá quá không?

...

Dưới sự chuẩn bị chiêng trống rùm beng ầm ĩ thì công tác ghi hình bộ phim “Đồng lúa mạch ” cũng đã làm xong.

Tạm thời Thoại Mỹ  đẩy lùi tất cả lịch trình, chuyên tâm nghiên cứu đọc kịch bản, cũng đi theo thầy giáo hình thể không ngừng học tập. Lúc này, bộ phim “Mảnh vỡ ký ức” đã được chiếu, làm nữ chính bộ phim nhựa đầu tiên sau khi cô làm lại, hơn nữa lại là tác phẩm đầu tay do Dương Hữu Quốc   chắp bút làm biên kịch, với Thoại Mỹ  mà nói, bộ phim này có ý nghĩ vô cùng quan trọng.

Thời gian phát sóng theo dự đoán đã định vào mùa hè tháng bảy này, đến khi đó, em cũng phải đến tham gia vào hoạt động tuyên truyền.”

“Được!” Thoại Mỹ  cười gật đầu: “Đúng rồi! Em nghe nói Đại Thiên nhận được giấy báo danh của Chu Kiệt rồi, cậu ấy muốn tham gia thực tập sinh lần này?”

Ừm, thành tích vòng đầu hình như còn không tệ. Bây giờ cậu ấy đã có nghệ danh là Hạo Dịch, xem ra cậu ấy và người chị là em quật cường như nhau, đều muốn dựa vào bản thân để thành công.”

Vậy anh hãy rèn luyện cậu ấy thật tốt, nhưng không được mở cửa sau đâu đấy...”

Em biết, anh luôn rất nghiêm túc với công việc, anh cũng nghiêm khắc với em như vậy, đừng nói là cậu ấy.” Dương Hữu Quốc  ôm Thoại Mỹ  vào lòng: “Anh biết em lo lắng cậu ấy sẽ phải chịu khổ ở giới giải trí, cũng sợ cậu ấy một bước lên trời sẽ kiêu ngạo nhưng anh và Rick đã từng nghe cậu ấy hát thử, quả thực giọng rất hay, rất cuốn hút cho nên em đừng lo lắng nữa.”

“Ừm... em cũng sẽ cố gắng hết sức để “Đồng lúa mạch ” có kết quả tốt!”

“So với những thứ kia, anh càng hy vọng em có thể chăm sóc tốt cho bản thân, dù rằng đề tài bộ phim này rất đặc biệt, khi quay cũng sẽ có những động tác nguy hiểm, nhất định phải cẩn thận.”

Dương Hữu Quốc  vừa nói vừa dựa sát vào Thoại Mỹ , hôn lên môi cô.

Âu Dương Hải muốn đưa Bùi Hiển Hiển đi, phía bên chị Hy cũng vừa cưới chuẩn bị có thai, chọn trợ lý cho em, anh vẫn đang suy nghĩ.”

“Anh xem rồi làm là được rồi.” Cô tin tưởng mắt nhìn Dương Hữu Quốc , hơn nữa cô cũng không có yêu cầu đặc biệt gì với trợ lý.

Nếu như không phải vì có một người có thể giúp sắp xếp lo liệu cuộc sống để cô có thể tập trung tinh thần quay phim, cô thậm chí còn không cần trợ lý.

Anh rất muốn lúc nào cũng được ở bên em...”

“Đạo diễn và nam diễn số một đều là người anh quen biết, yên tâm đi, em sẽ liên hệ với anh bất cứ lúc nào, người đại diện Dương.”

Dương Hữu Quốc  cúi đầu kéo Thoại Mỹ  vào lòng sát hơn.

Anh không nhịn được lo lắng cho em, sợ em sẽ xảy ra chuyện, không có em bên cạnh, ngày tháng của anh thật sự rất khó khăn.” Giọng Dương Hữu Quốc  rất trầm thấp: “Anh vừa có thời gian sẽ đến đoàn làm phim thăm em.”

Thoại Mỹ  thật hết cách với anh, chỉ đành cười nói: “Phía mẹ bên kia, anh cũng thay người lo lắng rồi, còn có tiểu Kiệt...”

“Chuyện anh nên làm thôi, anh là chồng em, những chuyện này em không nói, anh cũng sẽ làm tốt.”

Mà thời gian này, Thoại Mỹ  đều không xuất hiện trước công chúng, những người hâm mộ không nhịn được bắt đầu tò mò về hướng đi của cô, dồn dập để lại tin nhắn dưới trang cá nhân của Dương Hữu Quốc .

Vì sao dạo này không thấy tiểu Mỹ  của chúng ta xuất hiện, không phải là hai người đang dự định có con đấy chứ?”



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net