Ảnh Hậu Của Tổng Giám Đốc Chương 436+437

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 436: Cô cô tống mang thai

Lúc này Trần Viễn mới bỏ qua, đem chị Hy ôm thật chặt: “Anh đã sớm nói chuyện này với bố mẹ, bọn họ không thúc dục chúng ta có con, cho dù không có con, cũng không sao.”

.” Chị Hy quay lại ôm Trần Viễn, trong giây phút đó, đột nhiên cô nghĩ rằng tại sao bản thân lại ngu ngốc như vậy.

Ngày mai là ngày kỷ niệm kết hôn của Tổng Giám đốc và Tổng Giám đốc phu nhân, người này đến người khác quấy rầy bọn họ, khó trách Tổng Giám đốc khuya như vậy mới gọi cho anh.”

Chị Hy có chút ủy khuất nói: “Em cũng không cố ý…”

Trần Viễn ý thức được giọng bản thân có chút nặng, kéo tay chị Hy lại trấn an: “Chúng ta chỉ cần an tâm sống tốt cuộc sống của chúng ta là được, em đừng nghĩ nhiều.”

Thật ra thì ở trong lòng Trần Viễn, so với tất cả những người khác thì anh hiểu rõ nhất, Chị Hy đối với anh rất tốt, đối với anh rất quan tâm, nếu không sẽ không ngây ngốc chịu đựng như vậy.

Trong lòng anh cũng có mấy phần tự trách, là anh đối với chị Hy chưa đủ quan tâm, mới để cho cô lo được lo mất.

Nếu như anh cứ để chị Hy càng ngày càng tự ti như vậy, anh có còn là một người chồng đạt yêu cầu nữa hay không?

….

Sáng sớm thứ hai, Thoại Mỹ vừa mới mở mắt, liền nhìn thấy Dương Hữu Quốc đang nằm nghiêng nhìn cô.

Cô vội vàng dùng chăn che kín mặt: “Em chưa rửa mặt.”

“Không sao, rất đẹp, vợ, ngày kỷ niệm kết hôn vui vẻ.” Dương Hữu Quốc cúi xuống, hôn lên gò má cô.

Cô ôm cổ anh, hai người lại tiếp tục thân mật.

Chúng ta đi bệnh viện thôi.”

“Được.”Thoại Mỹ đứng dậy định đi rửa mặt.

Lúc này điện thoại cô đột nhiên reo lên, là số lạ, Dương Hữu Quốc thuận tay nhận, bên kia có âm thanh: “Chào buổi sáng, Cô Chu, ngày hôm qua cô tới bệnh viện chúng tôi khám đã có kết quả, căn cứ trên báo cáo, cô đang có thai, nếu gần đây thuận tiện, cô hãy tới bệnh viện chúng tôi tỉ mỉ kiểm tra lại.”

Mang thai?

Dương Hữu Quốc giật mình….

Này, cô Chu?”

“Tôi là chồng cô ấy, vừa rồi anh vừa nói gì cơ?”Dương Hữu Quốc cố gắng đè nén cảm xúc vừa nãy.

Chào buổi sáng, cô Chu đã mang thai.” Nghe được câu nói của Dương Hữu Quốc , đối phương lễ phép trả lời: “Để đảm bảo tình trạng của cả đứa trẻ và cô Chu, đề nghị cô Chu tới bệnh viện tỉ mỉ kiểm tra lại.”

Cám ơn, tôi biết rồi.” Sau khi cúp máy, tâm trạng của Dương Hữu Quốc vẫn có chút phức tạp, cho dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng vẫn có chút….

Thoại Mỹ mang thai!

Trong đầu Dương Hữu Quốc đều là trống rỗng….

Anh ngồi trên sofa, vẫn không có bất kì động tác nào, cho đến khi cô rửa mặt xong đi ra từ phòng tắm, thấy anh ngồi ở kia, đi tới: “Sao vậy?”

Anh nghe được tiếng cô, lúc này mới ngẩng đầu lên, nhưng không hề đem nội dung cuộc nói chuyện nói cho cô.

Anh đứng dậy hôn lên trán cô: “Em đi thay quần áo đi, anh làm bữa sáng, đừng lộn xộn, đừng mệt mỏi, lát nữa chúng ta đi bệnh viện.”

“Ừm.”

Thoại Mỹ gật đầu một cái, cô đã hình thành thói quen được Dương Hữu Quốc chăm sóc, nên cũng không thấy mấy câu này của anh có gì khác lạ.

Mà Dương Hữu Quốc không trực tiếp nói ra chuyện này là vì bản thân anh quá kích động, không biết phải nói như thế nào cho đúng….

Sau khi anh đi vào phòng bếp, mới dần dần tiêu hóa được tin vui lớn này!

Anh hận không thể lập tức ôm cô vào trong ngực, đầu tiên nói cho cô biết, tin tốt bọn họ đã có con, bọn họ sắp làm cha mẹ!

Nghĩ đến một đứa trẻ thuộc về bọn họ sắp chào đời, Dương Hữu Quốc lại cảm thấy máu toàn thân dâng trào….

Cha….

Tâm trạng anh lúc này vô cùng kỳ diệu.

Sau khi nấu sữa bò và cháo xong, Dương Hữu Quốc đi ra phòng bếp, thấy Thoại Mỹ uống nước, anh vội vàng đi tới, nắm cổ tay cô, nói: “Em ngồi xuống đi.”

"Em muốn uống nước." Thoại Mỹ không biết tại sao hôm nay Dương Hữu Quốc lại kỳ lạ như vậy. Cô không nghĩ gì về cuộc kiểm tra tối qua. Cô ấy không biết việc kiểm tra thông thường sẽ giúp cô ấy nhiều như thế nào.

Lúc này cô đối với sự sốt ruột của anh có chút không hiểu.

Hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn, anh phải cưng chiều em cả ngày, em không cần làm gì cả!” Dương Hữu Quốc cố tìm một cái cớ miễn cưỡng, chặn Thoại Mỹ lại.

Thoại Mỹ cười một tiếng, chỉ gật đầu: “Được.”

Lúc này Dương Hữu Quốc mới trở lại phòng bếp, bây giờ trừ nhân viên bệnh viện ra thì chỉ còn anh là người đầu tiên biết Thoại Mỹ mang thai.

Tính toán thời gian thì có lẽ là lần cuối cùng họ không thực hiện các biện pháp tránh thai.

Rất nhanh, Trần Viễn tới biệt thự đón họ, thấy ánh mắt Dương Hữu Quốc cũng không lạnh lẽo bén nhọn như tối qua, Trần Viễn có chút thụ sủng nhược kinh.

Tổng Giám đốc, đã chuẩn bị tối, có thể đi rồi ạ.”

Dương Hữu Quốc gật dầu, lúc đi đường đều dắt tay Thoại Mỹ , kể cả lúc lên xe, cũng không buông ra, hình như tâm tình hôm nay của anh rất tốt, khóe miệng luôn treo nụ cười nhàn nhạt.

Cô cho rằng hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn, cho nên anh cao hứng, cũng không biết bản thân mang thai.

Chẳng qua nhìn Dương Hữu Quốc vui vẻ, tâm tình cô cũng khá hơn.

Vào bệnh viện, Dương Hữu Quốc đều đi theo chăm sóc Thoại Mỹ , chỉ kém vào kiểm tra cùng cô.

Y tá đứng ở cửa, cười ngăn cản Dương Hữu Quốc : “Xin lỗi, phiền người nhà ở bên ngoài ạ.”

Tôi là chồng cô ấy, cũng không thể vào?” Dương Hữu Quốc cau mày.

Vâng ạ…Phiền ngài chờ ở đây, đây là quy định của bệnh viện.” Y tá vững chãi nói.

Dẫu sao đây cũng là bệnh viện công, điều đó cũng hợp lý, chẳng qua Dương Hữu Quốc bỗng nhiên có dự cảm xấu.

Nhưng mà anh không nói gì nhiều, chỉ ở bên ngoài chờ cô.

Cô quay đầu lại cười với anh: “Em sẽ nhanh ra thôi.”

Anh gật đầu, ước chừng vài phút sau, cô đi ra, Dương Hữu Quốc lập tức đứng dậy đi tới, khoác áo khoác lên người cô hỏi: “Sao rồi?”

“Anh sốt ruột cái gì? Cũng không phải là mang thai, chỉ là kiểm tra thân thể thôi mà…”Thoại Mỹ thấy anh sốt ruột như vậy, ôn nhu cười.

Anh không nói thêm gì, mà chỉ yên lặng nắm chặt tay cô.

Sau khi bác sĩ cầm báo cáo kết quả đi ra, nhìn bọn họ nói: “Cùng vào phòng làm việc với tôi.”

Mấy phút sau, Dương Hữu Quốc khiếp sợ nhìn bác sĩ: “Anh nói cái gì?”

Cô sắc mặt tái nhợt ngồi một chỗ, tim đập liên hồi….

"Đừng quá kích động. Theo kết quả kiểm tra, thành trong tử cung của cô Chu rất mỏng và không có khả năng mang thai. Hơn nữa, cái bóng ở đây có khả năng là một khối u, kích thước của cái bóng đã vượt quá phạm vi có thể kiểm soát. Chúng tôi đề nghị rằng việc phẫu thuật được thực hiện càng sớm càng tốt.”

Không thể nào!

Nghe xong lời này của bác sĩ, Dương Hữu Quốc đột ngột đứng dậy, lời này cùng với cuộc nói chuyện qua điện thoại lúc sáng anh nhận được hoàn toàn khác nhau.

Ý anh là, cô ấy không thể mang thai?”

Đúng vậy.” Bác sĩ chẳng hề nghĩ ngợi, liền đưa ra một khẳng định.

Chương 437: Khó mà tiếp nhận kết quả kiểm tra

Nghe xong lời của bác sĩ, tay của cô trở nên lạnh băng.

Thân thể tôi một chút triệu chứng cũng không có, tại sao…” Cô rất khó tiếp nhân sự thật trước mắt này.

"Có thể cô là một diễn viên, nghề nghiệp này thường cần phải giữ dáng, cộng thêm tính chất ngày đêm đảo lộn của công việc, ngay cả khi cơ thể cô có tình trạng gì, cô cũng sẽ không thể phát hiện ra ngay? Thực tế, rất may mắn bây giờ phát hiện ra, tôi đề nghị thực hiện phẫu thuật càng sớm càng tốt. Nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng của cô ấy. "Bác sĩ nhặt lại báo cáo và đặt nó trước mặt cô:" Bệnh viện của chúng tôi đã thực hiện nhiều ca phẫu thuật như vậy, cô có thể yên tâm chúng tôi chỉ cắt một phần nhỏ, sẽ không để lại sẹo. "

“Ngoài ra, tỉ lệ mang thai của cô bây giờ rất nhỏ, đề nghị cô ngưng làm việc, ở nhà an tâm điều dưỡng thân thể.”

Anh thấy cơ thể cô hơi run, tiến lên ôm bả vai cô, để cho cô tựa vào trên người anh: “Ý anh là, cô ấy phải ngừng quay phim?”

“Dĩ nhiên! Thân thể vợ anh đã như thế, còn muốn cô ấy cực khổ làm diễn viên? Trừ khi cả đời này không muốn có con!”

Đối mặt với sự chất vấn của bác sĩ, Dương Hữu Quốc không nói gì nhiều, bởi vì Thoại Mỹ hiểu được lí do tại sao anh lại hỏi như thế.

Trở về chuẩn bị, sớm làm thủ tục nằm viện.”

Cô không biết làm thế nào cô rời khỏi căn phòng đó. Cô chưa bao giờ có cảm giác suy sụp và mất mát như thế này. Mặc dù cô ấy đã cố gắng quản lí cơ thể, cô chưa bao giờ tiêu thụ quá nhiều sức mạnh thể chất. Cô luôn lắng nghe sự sắp xếp của các chuyên gia dinh dưỡng và huấn luyện viên thể hình. Tại sao Chúa lại cho cô một kết quả như vậy.

"Chúng ta hãy về nhà trước." Anh trực tiếp bế cô ra khỏi bệnh viện. Dưới áp lực tin tức lớn như vậy, anh cần phải giải quyết một số vấn đề và không thể xem cô bị đánh bại từng bước.

Rõ ràng anh cũng nhận được thông báo từ một bệnh viện khác vào buổi sáng, nói rằng cô đang mang thai. Tại sao cô ấy có vấn đề về thể chất và không thể thụ thai bây giờ? Hai kết quả cực đoan như vậy khiến anh phải thận trọng.

Kiểm tra nào có sai sót?

Anh biết cô nhất định rất lo lắng, cho nên hết mực trấn an cô.

Không thể làm mẹ, không thể tiếp tục diễn xuất, điều này đối với cô, đều là đả kích trí mạng, khiến cô khó chịu hơn trực tiếp giết cô.

Cô không muốn từ bỏ bất cứ cái gì trong số đó. Cô bị anh giữ trên giường ở nhà, đôi mắt cô rất lạc lõng. "Chồng, em không biết tại sao nó có thể như thế này, em phải làm gì đây?" Giọng nói của cô rất khàn, nước mắt chảy dài, cô hiếm khi rơi nước mắt, ngay cả khi bị Chu gia đuổi ra không đau đớn quá nhiều

Chuyện này ảnh hướng rất lớn tới cô.

Cô vừa ủy khuất vừa sợ, cả người đều rất yếu ớt.

Cô ấy càng như thế này, Anh càng đau khổ. Anh nắm chặt tay cô. "Đó không phải là lỗi của em. Đừng lo lắng. Đừng nghĩ về điều đó. Có lẽ nó không nghiêm trọng như vẻ ngoài. Có lẽ có thể chăm sóc ổn. Anh luôn ở bên em. Anh sẽ chăm sóc em. Từ từ sẽ tốt hơn... "

Nhưng mà…”

"Không có nhưng mà bất kể em trở thành ai, em vẫn luôn là người anh yêu. Cho dù không có con cũng không sao, anh có em là đủ," Dương Hữu Quốc đặt đầu ngón tay vào giữa môi cô và hôn, "Anh không thể mất em, anh không thể mất em mãi mãi, ngay cả khi sự đánh đổi là cuộc sống của anh, anh có thể cho em miễn là em khỏe mạnh và hạnh phúc!"

Nghe được những lời này của Dương Hữu Quốc , Thoại Mỹ kông khống chế được bi thương trong lòng, nhào vào ngực anh khóc rống, mệt đến mức ngủ quên.

Dương Hữu Quốc đau lòng nhìn cô rất lâu, chậm rãi đứng lên, cầm điện thoại di động của cô đi ra phòng khách.

Biện pháp nhanh nhất để hiểu rõ chuyện này, là so sánh kết quả báo của hai bệnh viện.

Anh không thể trơ mắt nhìn cô bi thương, nhất định phải nhanh chóng làm rõ chuyện này, nửa giờ sau, Dương Hữu Quốc đi tới bệnh viện phụ khoa mà Thoại Mỹ từng tới trước đó.

Anh ấy phải tự mình làm điều này. Anh không thoải mái khi giao nó cho bất cứ ai. Trên đường đến bệnh viện, anh gọi Chị Hy và nhờ cô tới nhà chăm sóc Thoại Mỹ . Trong trường hợp cô tỉnh dậy và thấy rằng không có ai xung quanh, cô sẽ sợ hãi hơn.

Sau khi Dương Hữu Quốc lấy được kết quả xét nghiệm máu của Thoại Mỹ , trực tiếp tìm chuyên gia có thẩm quyền nhất trong bệnh viện này, để được kiểm tra kết quả.

"Ông Dương, vợ của ông thực sự đang mang thai. Xét nghiệm này là có uy tín và chính xác nhất ở Trung Quốc hiện nay. Tôi đã làm việc trong nhiều năm. Nếu tôi không thể nhìn rõ có thai hay không, thì tôi nên nghỉ việc và về nhà luôn." Đối mặt với áp lực của động lực của Dương Hữu Quốc , bác sĩ chậm rãi giải thích.

Nhưng hôm nay chúng tôi tới một bệnh viện khác kiểm trai, kết quả là thân thể của cô ấy không dễ mang thai, thậm chí cần cắt bỏ tử cung.”

"Có chuyện như vậy sao?" Bác sĩ dừng lại vài giây và kiểm tra lại báo cáo kiểm tra trong tay. "Ông Dương, tôi có thể đảm bảo với anh rằng kết quả kiểm tra của bệnh viện chúng tôi sẽ không bao giờ sai. Những gì được viết ở đây rất rõ ràng. Đó là tên của vợ anh. Bên cạnh đó, còn có vợ anh và bạn bè của cô ấy đã kiểm tra vào thời điểm đêm đó. Vợ anh rất khỏe mạnh, ngay cả khi cô ấy không mang thai, đó là phần tử cung không cần thiết phải được cắt bỏ. "

Nghe lời mấy chuyên gia, Dương Hữu Quốc càng mờ mịt, cuối cùng vấn đề là ở đâu?

Nếu như các người còn nghi ngờ kết quả, thì hãy tới các bệnh viện khác kiểm tra lại, nhưng vậy sẽ biết là cái nào đúng.”

Có lẽ trước mắt đây là biện pháp duy nhất.

Sau khi Dương Hữu Quốc rời khỏi bệnh viện, đã nhận được điện thoại của Trần Viễn: “Tổng Giám đốc, kết quả kiểm tra của mợ chủ bị lộ ra ngoài, bây giờ giới báo chí sắp điên luổn rồi.”

"Liên hệ bộ phận quan hệ công chúng bây giờ." Dương Hữu Quốc nói, và sau đó nói với Trần Viễn: "Đừng để cô ấy biết về điều này trong thời điểm hiện tại."

“Vâng, Tổng Giám đốc, nhưng tôi sợ nó sẽ không lâu đâu." Trần Viễn dừng lại vài giây rồi nói: "Tổng Giám đốc, tôi nghi ngờ có một âm mưu khác trong vấn đề này. Khi tôi đi sắp xếp kiểm tra, tôi đặc biệt yêu cầu bệnh viện ký thỏa thuận bảo mật. Theo lý mà nói, báo cáo kiểm tra sẽ không được tiết lộ, ngay cả khi có chuyện ngoài ý muốn, nó sẽ không quá nhanh như vậy.”

Chỉ mới ba giờ, kể từ khi bọn họ tới bệnh viện tới giờ.

Những tin tức đó của truyền thông giống như đã được chuẩn bị trước.

Nghe được những lời này, Dương Hữu Quốc dừng bước.

Anh quá lo lắng cho cô, mà không nhận ra điểm nhỏ này….quá nhanh!

Cách lúc có kết quả khám nghiệm mới ba giờ, mà tin tức bây giờ đã không thể khống chế, mà kết qua kiểm tra của hai bệnh viện lại không giống nhau!

Đột nhiên, sự căng thẳng trong thâm tâm anh lập tức buông lỏng.

Nếu là âm mưu, thì có biện pháp giải quyết, phải chứng minh, kết quả kiểm tra ban đầu mới đúng nhất!

Tổng Giám đốc?”

"Tôi sẽ sắp xếp một cuộc kiểm tra khác. Đầu tiên, cậu nên bỏ công việc của mình sang một bên, theo dõi các kênh rò rỉ thông tin và tìm ra kẻ chủ mưu đằng sau nó!" Giọng nói của Dương Hữu Quốc cực kỳ lạnh lùng.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net