CHƯƠNG 9: LẠI BỊ GẶP ĐƯỢC, CHÁN GHÉT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thật xin lỗi, Nhị ca, vô tình mạo phạm, vô tình..." Nói xong, Khương Ngữ Ninh thu hồi tay mình, mà lúc này, Lục Cảnh Tri lại nói.

"Cho phép em tiếp tục..."

"Này không tốt đâu?" Tuy rằng, ngoài miệng Khương Ngữ Ninh trả lời như vậy, nhưng thân thể luôn thành thực, tay phải không khống chế chui vào áo ngủ Lục Cảnh Tri.

Lục Cảnh Tri đã cô há mồm nói mê sảng, khóe môi nhếch lên một tia trêu tức.

...

"Ha ha, lần sau, lần sau." Khương Ngữ Ninh vội vàng thu hồi tay nhỏ bé.

Lục Cảnh Tri liếc nhìn cô, ngồi dậy, xốc đệm chăn lên xuống giường, đứng thẳng, quay đầu nói với Khương Ngữ Ninh một câu: "Em có cuộc gọi nhỡ."

Không được tự nhiên vậy?

Khương Ngữ Ninh nghe giọng điệu Lục Cảnh Tri, cảm thấy không quá thích hợp, nhưng không nghĩ sâu xa, lúc cô xem tới màn hình điện thoại, biểu hiện hai chữ Khô Kiệt sau, cô cả kinh vội vàng gọi lại.

"Em còn biết nhận điện thoại?" Khô Kiệt bên kia, rất không vừa lòng cô chậm chạp.

"Em ngủ quên..." Khương Ngữ Ninh kéo kéo tóc không dám thừa nhận mình sa vào giữa nam sắc.

"Lục Tông Dã vì dời đi tầm mắt đại chúng, lại có chiêu mới đối phó em, mời vợ đạo diễn kia ra ngoài, hiện tại muốn chết muốn sống ở trên mạng kêu gọi, công bố em không phải bị oan uổng, cô ta chính mắt nhìn thấy, hình ảnh em cùng chồng mình ở trên giường."

"Cô ta tận mắt thấy? Tự tin như vậy?" Khương Ngữ Ninh hừ lạnh: "Đi, em đã biết, anh, em sẽ đi bệnh viện xử lý chuyện này, đánh mặt cô ta."

"Không phải cùng Lục Cảnh Tri sao? Như thế nào còn cần chính em động thủ?"

"Anh, trên đời này, trừ bỏ ông nội, em chỉ có anh là người thân, đừng âm dương quái khí." Khương Ngữ Ninh tức giận nói Khô Kiệt: "Chuyện em và Lục Cảnh Tri, anh sẽ không ngăn cản đâu."

"Lười quản em, muốn làm gì thì gọi điện thoại cho anh."

Nói xong, Khô Kiệt cúp điện thoại, mà lúc này, Khương Ngữ Ninh vội vàng từ trên giường đứng dậy.

Vốn định xuống lầu hỏi, bữa sáng Thiên Thần ăn gì, nhưng... Lục Cảnh Tri sớm đổi tây trang màu bạc, hơn nữa chuẩn bị ra cửa.

"Anh không ở lại ăn bữa sáng sao?"

Lục Cảnh Tri ngẩng đầu nhìn Khương Ngữ Ninh, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng, cùng người đàn ông tối hôm qua như hai người, điều này làm cho Khương Ngữ Ninh khó hiểu, cô không biết mình làm sao chọc tới người đàn ông này.

"Có việc." Lục Cảnh Tri lạnh nhạt trả lời.

Trong lòng Khương Ngữ Ninh cảm thấy ủy khuất, không biết mình bị đối đãi như vậy vì sao, trong nháy mắt Lục Cảnh Tri xoay người, bắt cánh tay anh: "Anh rốt cuộc tức giận gì vậy?"

"Lão Tam điều tra thân phận Khô Kiệt, mà anh... Cũng rất muốn biết, người này rốt cuộc là ai." Lục Cảnh Tri tùy ý cô cầm lấy, quay lưng như thế, có vẻ càng thêm uy mãnh cao lớn, thân ảnh cao lớn là dáng vẻ Khương Ngữ Ninh mê luyến.

Khương Ngữ Ninh nghe xong, ôm bụng nở nụ cười: "Cho nên, là vì Khô Kiệt?"

Khó trách, nói đến cô có cuộc gọi nhỡ, sắc mặt anh thối như vậy.

"Anh còn nhớ rõ con chú Hai không? Mới trước đây, em dẫn anh ấy đi qua Lục gia, Khương Mục Dương, nhớ rõ không?"

Nghe đáp án này, sắc mặt Lục Cảnh Tri rõ ràng dịu đi.

"Nhị ca, anh quá buồn cho rằng nếu mỗi em vào ở, chỉ gặp mỗi mình anh thôi đúng không? Anh đừng cho em chân đạp hai thuyền, chân em ngắn." Khương Ngữ Ninh cười đến mặt mày cong cong, ánh sáng như nắng gắt.

Lục Cảnh Tri nhân cơ hội kéo người vào trong ngực, bàn tay hữu lực cực nóng, dừng ở trên đùi: "Nếu em dám dẫm, chân cũng đừng nghĩ còn."

Khương Ngữ Ninh tựa vào trong ngực Lục Cảnh Tri, nghe tim anh đập hữu lực, cảm thấy được huyết áp mình có điểm cao: "Đừng, em còn muốn giữ chân đi đường."

"Chân của em, còn có khác tác dụng."

"Hử?" Trong khoảng thời gian ngắn, Khương Ngữ Ninh không hiểu được ý Lục Cảnh Tri.

Lục Cảnh Tri nâng thắt lưng của cô, trực tiếp bế cô lên, Khương Ngữ Ninh sợ theo bản năng ôm cổ Lục Cảnh Tri, hơn nữa chân còn kẹp...

Má ơi, mặt Khương Ngữ Ninh, hồng tới bên tai, thẹn thùng: "Thả em xuống dưới..."

Cũng bị người đàn ông này trêu nổ mạnh.

"Tiên sinh, tiểu thư." Lúc hai người lửa nóng, giọng nói chị Lương, từ phía sau hai người truyền đến, Khương Ngữ Ninh vội vàng vùi đầu ở trong cổ Lục Cảnh Tri, hai gò má đỏ hồng.

"Lại bị gặp được, chán ghét."

Lục Cảnh Tri thả người xuống dưới, sau đó cẩn thận tỉ mỉ sửa sang lại tây trang, nếp uốn bị Khương Ngữ Ninh áp qua.

"Anh hy vọng về sau em gặp rắc rối trước tiên gọi điện thoại cho anh, mà không phải người đàn ông khác." Nói xong, Lục Cảnh Tri ấn ấn đầu Khương Ngữ Ninh, lúc này mới buông cô ra, đi ra cửa Ngự Lung Đình, đương nhiên, bước chân anh, hoàn toàn không cô tịch và trầm trọng giống vừa rồi.

"Này xem như ghen sao? Ha ha, thật đáng yêu..." Khương Ngữ Ninh thấy Lục Cảnh Tri rời đi, trong đầu, chỉ có một cái suy nghĩ này.

Có phải ở trong lòng Thiên Thần, cô thật có vị trí mà không phải vật bài trí hay không?

...

Xe màu đen có rèm che, thư kí chọn lựa một ít tin tức trọng điểm Lạc Thành đưa cho Lục Cảnh Tri xem qua, đây là công việc mỗi ngày của anh ta, chẳng qua, từ trước chưa bao giờ đề cập giải trí.

Thật sự, Khương tiểu thư lại lên hotsearch.

"Hiệu trưởng... Chuyện này, Khương tiểu thư chính mình xử lý hay là?" Thư kí chỉ vợ đạo diễn khóc lớn đại náo ở bệnh viện.

"Để cô ấy xử lý, giúp cô ấy giải quyết tốt hậu quả, chú ý không thể lưu lại hậu hoạn, mặt khác phái người bảo hộ thân phận Khô Kiệt, không thể cho bất luận kẻ nào tra được."

"Dạ?" Thư kí đại nhân kinh ngạc, hiệu trưởng nhà mình, thay đổi sách lược?

Lục Cảnh Tri đi rồi, Khương Ngữ Ninh một bên quay về phòng tắm rửa mặt, một bên lấy điện thoại ra xem tin tức giải trí.

Gì mà kiểm kê lại những người đàn ông thần bí bị Khương Ngữ Ninh câu dẫn, gì mà Khương Ngữ Ninh thích làm tiểu tam đào góc tường bạn bè, còn có ảnh chụp Khương Ngữ Ninh lên hotsearch.

Mắt Khương Ngữ Ninh trợn trắng, cô tốt xấu gì cũng là cô gái hai mươi bốn tuổi thanh xuân, thế nào cũng không coi trọng ông già đỉnh đầu ngay cả tóc đều không có đây?

Hơn nữa, ảnh chụp này, di hoa tiếp mộc đi?

Lục Tông Dã thiết kế cô bên ngoài... Đạo diễn kia, Khương Ngữ Ninh ngẫm lại, vừa mới xoát hết, lại cảm thấy ghê tởm muốn ói ra.

Ông nội hắn, hiện tại cô đều đen thành than, còn có người bỏ đá xuống giếng.

Nhưng nguyên nhân cô đủ đen cho nên, làm việc cũng không có cố kỵ, chơi xấu chẳng ai biết...

Nếu vợ đạo diễn kia mang thai, nên vui vẻ dưỡng thai, lúc mấu chốt còn khóc còn náo, nói cách khác bọn họ không để ý đứa nhỏ này, đúng không?

Nghĩ đến này, Khương Ngữ Ninh trực tiếp dùng tài khoản mình, đăng một tin tức, tốt xấu cô còn có một trăm vạn fans, antifans cũng là fans.

Dù sao hiện tại không có công ty quản, cô cũng thể thả bay.

"Buổi sáng mười giờ, đi bệnh viện, nhìn xem tôi rốt cuộc có phải thật sự ngủ ông già hay không, yên tâm, thành ý đối thoại, không làm giá."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hiendai