~ Chương 35 ~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~ Chương 35 ~

- Ta muốn đích thân nấu cháo cho Hoàng Thượng.

Lời này nói ra thành công khiến toàn bộ người ở trù phòng chết đứng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, bọn họ đều cảm thấy trong đầu đánh ầm một tiếng, bên tai cũng ù đi, như thể có một tia sét vừa giáng xuống ngay trước mặt.

Đông Hải đã lường trước tình huống này. Ở thế giới hiện đại của cậu, kẻ không biết nấu ăn chính là kẻ ngu dốt, chỉ có thể ăn mì gói sống qua ngày giống như cậu đây. Nhưng mà ở thế giới kịch bản cổ trang này, Thái Sư tự mình xuống trù phòng nấu nướng là chuyện kinh hãi nhất trên đời.

Cũng may Hách Tể đã mất trí nhớ, nếu hắn vẫn còn kí ức sẽ biết nấu ăn, đến lúc đó Hoàng Đế tự mình xuống bếp, còn không sợ cả Hoàng cung sẽ náo loạn hay sao?

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đã một năm rồi cậu không còn được ăn mấy món ngon do Hách Tể nấu, thật sự cảm thấy rất nhớ.

Đông Hải nhìn mọi người vẫn đang tứ chi bất động, có lẽ nếu cậu không có hành động tiếp theo thì bọn họ cũng sẽ cùng cậu đứng yên như vậy cho đến hết ngày. Vậy nên cậu liền xoay người đi về phía chum gạo để ở đằng kia.

Cung nữ nhìn nhau, ngự trù chính nhìn Vương công công đầy khó hiểu, mà Vương công công bên này cũng chưa hoàn hồn. Mãi tới khi bọn họ thấy Thái Sư dùng chén sứ múc một chén gạo, mới chịu tin rằng cậu nói thật.

Vương công công chuyển từ trạng thái mơ hồ sang phấn khích, vội vã ra lệnh

- Mau mau, giúp Thái Sư nấu nướng.

Thì ra Thái Sư của bọn họ còn biết nấu ăn! Làm sao bây giờ? Đi đâu để tìm được một người hoàn mỹ như vậy nữa? Hoàng Thượng ơi Hoàng Thượng, ngài có được người này chính là phúc phần của Hoàng Thượng đó. Mà không, phải là phúc phần của cả Hàn Tích!

Không chỉ là ân nhân cứu mạng của Hoàng Thượng, có thể tiên đoán tương lai, tinh thông y thuật, bây giờ còn nấu nướng. Vương công công lần đầu tiên có một loại xúc động giống hệt mấy vị cung nữ kia, hi vọng Thái Sư chính là nữ nhân, có thể trở thành chính cung Hoàng Hậu của Hoàng Thượng.

Nhưng thiết nghĩ, hiện tại hai người có thể như thế cũng đã tốt lắm rồi.

Việc nấu cháo không hề khó, lại có vô số người tranh nhau muốn giúp cậu. Đông Hải ngâm gạo trong nước, bọn họ liền muốn giành vo. Cậu thái thịt nhỏ ra để bằm, bọn họ cũng muốn chen vào phụ giúp, khiến cho Đông Hải không còn đất diễn, cảm thấy cậu đến đây không phải để nấu ăn mà chính là làm loạn.

Vất vả lắm mới nấu được một bát cháo thịt bằm, bỏ thêm ít hành và vài lát gừng xắt mỏng. Bọn họ nhìn bát cháo không ngừng tỏa ra khí nóng, lại ngửi được mùi hương hòa quyện giữa hành gừng, cảm giác bất kì ai ăn bát cháo này cũng có thể cải lão hoàn đồng, cải tử hoàn sinh, sống lâu trăm tuổi.

Cung nữ đặt bát cháo vào khay, đi theo Đông Hải và Vương công công ra khỏi trù phòng. Nấu cháo không quá khó khăn, nhưng phải canh được độ nhừ của gạo sao cho thật chuẩn xác.

Một buổi sáng quần quật dưới bếp khiến cả người cậu nhễ nhại mồ hôi, Vương công công liền sai người mang cho Đông Hải một cái khăn sạch, cậu vừa lau vừa tiến về phòng của Hách Tể.

Quay về Hách Tể từ nãy giờ, tuy đã tỉnh dậy nhưng đầu óc vẫn mờ mịt vô cùng. Hắn cảm giác trong não mình như có hàng ngàn hàng vạn tấn đá đè lên, không sao gỡ nổi. Vừa nãy hắn trải qua một giấc mơ kì lạ, hao tổn không ít sức lực. Hắn thấy những kí ức đó... chân thật sống động, thấy mình ở một thế giới khác, cùng với Đông Hải.

Đông Hải... đúng rồi, hắn nhớ ra rồi. Hắn phải tìm cậu hỏi rõ mọi chuyện.

Nhưng mà hiện tại không thể nhúc nhích hay đứng lên, Hách Tể chỉ đành vô lực nằm một chỗ, nhắm mắt lại, tịnh tâm lắng nghe âm thanh của tuyết rơi bên ngoài. Vậy mà rất nhanh trong tiếng tuyết rơi lại xen lẫn một âm thanh trong trẻo.

Leng keng leng keng.

Tiếng phong linh vẫn đeo trước ngực của Đông Hải. Hách Tể nhớ trong giấc mơ kia, hắn bắn cung trúng vào một thứ căng tròn khiến nó vỡ nát, sau đó được một người đưa cho phong linh kia, hắn mang tặng Đông Hải, khiến cậu vui mừng đến mức cười híp mí, trông thật đáng yêu.

Cánh cửa phòng bật mở, Hách Tể vẫn nằm yên bất động, giả vờ như bản thân vẫn còn hôn mê. Tiếng leng keng ngày một gần, còn có thêm tiếng bước chân của vài người khác.

Vương công công nhìn Hoàng Thượng hai mắt nhắm nghiền, ngay cả hàng mi cũng không hề run rẩy, chỉ cảm thấy trong lòng ngày một nặng nề thêm, liền quay sang hỏi nhỏ Đông Hải

- Thái Sư, Hoàng Thượng bao giờ mới có thể tỉnh lại?

Hách Tể không nghe thấy câu trả lời, nhưng lại có một bàn tay ấm nóng đặt lên trán hắn, dừng lại vài giây, nhẹ nhàng vuốt ve rồi mới nói

- Sẽ nhanh tỉnh lại thôi. Hoàng Thượng không có việc gì đâu, công công đừng lo lắng.

Vương công công từ hôm qua đã chính thức mang Đông Hải biến thành thần tiên trong lòng mà sùng kính, vì vậy tuyệt đối tin tưởng lời nói của cậu, không hề hỏi thêm. Y đón lấy bát cháo từ tay cung nữ, ngụ ý muốn đút cho Hoàng Thượng ăn, nhưng lại bị Đông Hải chặn lại

- Để ta, ngươi mau đi xem thuốc đã sắc xong chưa.

Vương công công nhìn Hoàng Thượng, lại nhìn Thái Sư, dù không muốn cũng phải rời khỏi, chỉ là trong lòng lại cuộn lên cảm động không nói thành lời. Đích thân nấu cháo, còn tự mình đút cho Hoàng Thượng ăn, đời này đi đâu tìm được người hết lòng vì Hoàng Thượng như Thái Sư nữa?

Vương công công và cung nữ lui ra, cánh cửa phòng đóng lại. Đông Hải nhích tới phía trước một chút, dùng muỗng khuấy đều chất lỏng màu trắng xen lẫn xanh vàng bên trong, ân cần thổi thổi cho đến khi chắc rằng đã nguội mới dám đưa đến miệng Hách Tể, tách khớp hàm của hắn ra mà đổ vào. Sau đó lại dùng tay vuốt ngực hắn để Hách Tể có thể nuốt xuống muỗng cháo kia.

Hách Tể nằm đó nhắm mắt, tuy không nhìn thấy được vẻ mặt của Đông Hải, nhưng khẳng định cậu đang rất lo lắng cho mình. Đông Hải đút cháo cho hắn, còn chu đáo quan tâm hắn như vậy, khiến đáy lòng Hách Tể nhanh chóng tan chảy. Hắn đấu tranh là nên mở mắt ra đối diện với cậu, hay nên yên lặng hưởng thụ phút giây này.

Vậy mà vào thời khắc Hách Tể quyết định mở mắt, lại nghe thấy tiếng thở dài đầy muộn phiền của Đông Hải. Cậu vẫn duy trì hành động đút cháo, nhưng lại bắt đầu độc thoại một mình trong phòng

- Hách Tể, anh còn nhớ không... một năm trước anh cũng như bây giờ, thật hư hỏng, lại trở bệnh, nằm một chỗ khiến em lo lắng biết chừng nào.

Mọi ý định ban đầu của Hách Tể bị đánh đổ, hắn quyết định sẽ giả giờ bất động để có thể lắng nghe đoạn độc thoại chứa đầy tâm sự này của đối phương, để hiểu rõ nỗi lòng của cậu, thứ mà Đông Hải vẫn canh cánh mang theo suốt thời gian dài.

Đông Hải đút một muỗng cháo, lại rầu rĩ

- Cao Nhiên nói mọi người đều đang đi tìm anh, anh đột nhiên biến mất khiến bọn họ thật sự hốt hoảng, lại không ngờ anh nhàn nhã trở thành Hoàng Đế ăn sung mặc sướng. Còn có em, ba mẹ mỗi ngày vất vả ở bệnh viện mong em tỉnh dậy, vậy mà em lại ích kỷ ở đây... cùng anh hưởng thụ hạnh phúc mỗi ngày. Hách Tể, em thật đáng trách. Nhưng biết làm sao? Em làm sao có thể rời khỏi anh lần nữa? Làm sao có thể vĩnh viễn cả đời không còn nhìn thấy anh?

Hách Tể yên lặng lắng nghe. Cao Nhiên là ai? Hắn không biết, càng không có ấn tượng nào về cái tên này. Còn có... bệnh viện là gì? Đông Hải vì sao cần tỉnh lại? Cậu hiện tại vẫn đang khỏe mạnh ở đây mà?

Đông Hải không hề phát hiện Hách Tể bất thường, vẫn chuyên tâm đút cháo cho hắn, sau đó tự mình nói nói

- Hách Tể, em vẫn chưa trách phạt anh xong, vì sao ngày đó bỏ em đi không nói một lời? Vì sao yêu nhau sâu đậm như vậy liền dễ dàng quên mất em? Hách Tể, anh không nhớ ra em là ai có đúng không? Anh không nhớ ngày xưa của chúng ta, không còn bất kì kí ức gì về thế giới hiện thực nữa...

Nếu là lúc trước, Hách Tể sẽ không hiểu mấy lời này. Nói hắn cái gì quên mất cậu? Hắn mới chỉ gặp cậu lần đầu tiên!

Nhưng sau khi trải qua giấc mơ kia, Hách Tể cuối cùng cũng thông suốt. Đông Hải nói không sai, hắn đánh mất cậu, đánh mất kí ức về cậu. Vậy mà một năm qua Đông Hải vẫn nguyện ý ở bên hắn cho dù chính mình bị lãng quên, cậu mới còn yêu hắn nhiều đến cỡ nào?

Dù vậy Hách Tể rất nhanh nhận ra bốn chữ "thế giới hiện thực" đầy khả nghi. Đúng vậy, trong giấc mơ kia, bọn họ ở một thế giới vô cùng xa lạ, khác hẳn nơi này. Đông Hải cũng gọi nó là thế giới hiện thực, vậy có nghĩa bọn họ đang ở một thế giới khác hay sao? Nhưng đây là nơi Hách Tể lớn lên từ bé mà?

Đông Hải không đút cháo nữa, cậu đặt bát cháo lên bàn, dùng tay vuốt ve gò má xanh xao của Hách Tể, hơi mỉm cười nhớ lại

- Hách Tể, anh thật ngốc, luôn bị em lừa. Nói với anh em có biểu ca, anh liền tin như thật. Nói với anh biểu ca yêu thương em ra sao, anh vậy mà lại ghen tuông. Tự ghen với chính mình, đồ ngốc. Chẳng có biểu ca nào cả, chẳng có Lý Ân Hách nào cả, chỉ có anh thôi, cả đời này chỉ có anh thôi, anh mới là người mà em yêu nhất.

Hách Tể cảm thấy trái tim mình như có một cỗ lực đè lên. Tuy không ngừng tâm niệm trong lòng, cố chấp tin tưởng mình và Lý Ân Hách là một, nhưng khi nghe chính miệng Đông Hải thừa nhận lại cảm thấy vui sướng đến không còn gì bằng.

Cậu nói... cậu yêu hắn, cả đời này chỉ có hắn mà thôi. Hách Tể cũng yêu cậu, yêu đến mức muốn trói buộc cậu bên mình, nhưng lại không dám thổ lộ hết tâm tình ra. Sợ cậu từ chối hắn, sợ cậu ghét bỏ.

Hách Tể tuy có kí ức về đoạn tình cảm của hai người một năm trước, nhưng hắn lại không thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Vì sao bọn họ có thể ở hai thế giới khác nhau, vì sao tóc Đông Hải đột nhiên từ ngắn biến thành dài?

Giây tiếp theo, Hách Tể thấy bàn tay mình được ai đó nắm lấy, siết chặt. Đông Hải đặt tay hắn lên má, khẽ cọ xát, làm giọt nước mắt rơi xuống bàn tay kia, khiến Hách Tể giật mình.

May mắn Đông Hải không phát hiện, vẫn chậm rãi kể về nỗi kinh hoàng ngày hôm qua khi cậu từ Minh Huyết Cung quay về Tiên Tịch Các.

Như thường lệ mỗi tháng, cậu nhận được lá thư của Cao Nhiên. Do một gia nô lạ mặt mang đến, mỗi lần là một người khác nhau. Trong đó viết:

"Đông Hải, cậu phải mau tỉnh lại. Ba hôm nay tôi không còn nhận được chương mới đều đặn nữa. Tôi cảm thấy bất ổn nên rất lo, liền chạy đến bệnh viện. Vậy mà lại thấy cậu bị đẩy vào phòng cấp cứu.

Đông Hải, cơ thể của cậu sắp không chịu nổi nữa rồi. Cậu mau tỉnh dậy đi, bác sĩ nói nếu trong vòng hai mươi bốn giờ nữa cậu không tỉnh lại, cậu sẽ rơi vào trạng thái chết lâm sàng, sau đó tử vong thật sự."

Đông Hải đọc xong, cả người liền mềm nhũn ngã xuống nền đất. Chuyện gì thế này? Chết lâm sàng? Cậu ở thế giới hiện tại nguy cấp đến vậy ư? Nhưng vì sao ở thế giới kịch bản lại không có chút biến chuyển nào?

Là vì cậu đã xuất linh hồn đi? Thể xác không có linh hồn làm sao có thể tiếp tục tồn tại? Máy móc duy trì có thể kéo dài hơn ba tháng đã là kì tích rồi, vậy mà cậu còn ích kỉ muốn nó thay cậu kéo dài sự sống này cả đời sao? Để cậu mặc nhiên hưởng thụ mọi hạnh phúc cùng Hách Tể trong thế giới kịch bản?

Trái tim Đông Hải đau đớn biết nhường nào. Cậu làm sao mới có thể thoát khỏi đây? Ngay cả lí do chính thức cậu mắc kẹt ở đây Đông Hải cũng không rõ, cậu chỉ là suy đoán mà thôi. Lẽ nào vì Hách Tể?

Đông Hải gấp gáp trả lời thư Cao Nhiên, hi vọng phép màu vẫn còn có thể thực hiện, nói rằng Hách Tể hiện đang trở bệnh, đợi cậu chăm sóc hắn qua căn bệnh này rồi tính tiếp.

Hai mươi bốn giờ... nghĩa là chỉ còn lại ba ngày cuối cùng ở thế giới kịch bản. Cho nên sáng hôm sau Đông Hải mới muốn xuống bếp nấu cháo, chăm lo cho hắn những lần cuối cùng.

Hách Tể lặng người nghe mọi thứ, tuy không hiểu hết những gì cậu đang nói, hắn cũng biết Đông Hải thường xuyên trao đổi thư từ với ai đó, nhưng không ngờ rằng có ngày mọi chuyện sẽ trở nên nghiêm trọng đến thế.

Tỉnh lại? Nếu không sẽ chết? Đông Hải đang gặp nguy hiểm sao?

Hách Tể cảm giác bàn tay hắn từ nãy giờ luôn ướt nước, biết rằng Đông Hải đang khóc, nhưng hắn lại không có dũng khí mở mắt ra. Hắn sợ nếu như mình mở mắt, nhìn thấy gương mặt giàn giụa nước mắt của cậu, sẽ không kiềm lòng được ôm chặt lấy Đông Hải, thủ thỉ xin cậu đừng rời khỏi hắn. Hắn sợ mình sẽ làm hỏng khoảnh khắc tuyệt đẹp hiếm có giữa hai người, sợ sự thật ẩn sâu kia là thứ mà hắn không hề muốn biết.

Từng giọt nước mắt của cậu lăn trên tay Hách Tể, như lăn tận vào lòng hắn, khiến trái tim hắn nhói đau, chính là còn đau đớn hơn người đang khóc gấp trăm ngàn lần.

Đông Hải nói, cậu muốn ở bên hắn cả đời, cả đời này không bao giờ rời khỏi. Hắn cũng muốn ở bên cậu, vĩnh viễn không rời xa. Nhưng Hách Tể luôn có linh cảm rằng, một ngày nào đó cậu sẽ rời khỏi hắn. Chính là rời đi xa đến mức dù hắn có lật tung cả kinh thành này lên cũng chẳng thể tìm thấy cậu nữa.

Cho nên Hách Tể rất sợ, hắn sợ cậu sẽ rời bỏ hắn. Hắn tìm mọi cách để giữ cậu bên mình, cố chấp phong cho cậu chức Thái Sư, ban cho cậu Tiên Tịch Các, dùng mọi thứ để níu giữ cậu, dùng tình yêu của hắn, tấm lòng của hắn để cảm động trái tim đối phương.

Vậy mà khoảnh khắc hắn biết Đông Hải cũng mang tâm tư giống mình, Hách Tể thay vì vui mừng lại cảm thấy vô cùng đau đớn. Bởi hắn biết một sự thật, nam nhân trước mặt hắn đây – người hắn nguyện dùng cả đời để yêu thương và bảo bọc – sắp rời khỏi cuộc đời này của hắn.

Bất quá Đông Hải biết một sự thật đáng sợ hơn. Đáng sợ hơn cả việc cậu phải chết ngoài đời thực, chính là cậu sẽ chết trong thế giới kịch bản luôn.

Thứ gì vốn dĩ không phải là của mình, cưỡng cầu cũng vô ích. Thế giới mình vốn không thuộc về, cố chấp chỉ dẫn tới họa sát thân.

Thời gian trong kịch bản trôi qua nhanh gấp ba lần ở thế giới hiện thực. Nhưng Đông Hải là người của hiện thực, cậu làm sao có thể giống như những nhân vật trong kịch bản, ở mãi trong này theo quy luật của thời gian?

Hiện tại cậu ba mươi tuổi, nếu theo ý trời cậu chỉ sống được đến năm sáu mươi tuổi, nghĩa là chỉ còn lại ba mươi năm. Ba mươi năm của thế giới hiện thực, nhưng vì cậu đi ngược quy luật xuyên không vào đây, sẽ phải gánh chịu hậu quả cho hành động sai trái này, chính là bị rút ngắn xuống còn mười năm.

Thay vì sống được ba mươi năm ở thế giới thực, cậu sẽ chỉ còn mười năm để cùng Hách Tể hạnh phúc nơi thế giới kịch bản.

Mười năm nữa khi Hách Tể ba mươi tuổi, đứng trước cái tuổi giao nhau giữa thanh xuân và trưởng thành, hắn đánh mất cậu. Đông Hải chết và bỏ lại người kia trong cô độc. Cậu làm sao chịu nổi cảnh tượng này? Làm sao có thể chết đi một cách dễ dàng như vậy?

Dùng ba mươi năm ở thế giới hiện thực đổi lấy mười năm bên cạnh Hách Tể, cậu có nguyện ý hay không?

Chưa nói đến ba mẹ cậu vẫn còn ở ngoài chờ đợi cậu báo hiếu, ngay cả Hách Tể cũng sẽ không cam nguyện cho cậu sống mười năm bên hắn để rồi sau đó lặng lẽ chết.

Nhưng Đông Hải không muốn rời đi, cậu không muốn rời khỏi Hách Tể. Khó khăn lắm mới có thể cùng nhau đến đây, có được những khoảng thời gian hạnh phúc này. Khó khăn lắm... hắn mới lại yêu cậu một lần nữa. Cậu làm sao có thể sống tiếp những ngày còn lại trong đời không có hắn... Làm sao quên đi ánh mắt hắn nhìn cậu đầy thiết tha và chân thành, nụ cười hắn đong đầy hạnh phúc...

Đông Hải nghe tiếng trái tim mình vỡ tan thành từng mảnh, cùng lúc đó phía ngoài có tiếng người vang lên. Vương công công mang thuốc đến, cung kính hỏi Thái Sư có thể đi vào hay không.

Đông Hải nhanh chóng gạt nước mắt, thả tay Hách Tể lại vị trí cũ, hít sâu một hơi cố làm ra vẻ như không có gì, lấy lại dáng vẻ thường ngày bảo

- Vào đi.

Vương công công nhìn sắc mặt Thái Sư không tốt, chóp mũi hơi ửng đỏ liền cho rằng cậu bị lạnh, vội vã nói

- Thái Sư, ngài mau trở về nghỉ ngơi đi, ở đây có nô tài hầu hạ cho Hoàng Thượng rồi.

Đông Hải nhìn Hách Tể vẫn không chịu tỉnh lại, tấn đá trong lòng chưa thể gỡ ra, vì vậy không muốn rời đi, chỉ bình tĩnh nói

- Không sao. Ta muốn ở cạnh Hoàng Thượng.

Vương công công cảm động vô cùng, lần này không tranh giành với cậu nữa, trực tiếp đưa bát thuốc cho Đông Hải, để cậu giúp hắn uống, còn y ở bên cạnh không ngừng thở dài, nhìn mi tâm của Hoàng Thượng nhíu lại khi thứ chất lỏng đắng chát kia trôi vào cuống họng.

- Hoàng Thượng, ngài nhất định phải mau chóng tỉnh lại, Thái Sư vì ngài lao lực quá rồi, còn không quản cả thân phận xuống trù phòng nấu cháo, ngài có biết hay không? Nếu còn không mau tỉnh lại sẽ phụ tấm lòng người ta đó.

Vốn nghĩ rằng Hách Tể không thể nghe mấy lời này, Vương công công mới tự do nói mà thôi, cũng không quản sắc mặt Đông Hải ra sao, chỉ muốn thay cậu oán thán một chút. Nào ngờ lời vừa nói xong đã khiến Hách Tể sặc thuốc, nhổ ra hết tất cả rồi ho khan đến mức cả gương mặt đỏ bừng.

Đông Hải đặt bát thuốc trở lại khay, hơi nghiêng người Hách Tể qua vỗ vỗ lên lưng hắn, rồi vuốt nhẹ, lần đầu tiên giận dữ quát

- Công công! Ngươi nói cái gì vậy?

Vương công công không ngờ Hoàng Thượng sẽ bị sặc thuốc vì mấy lời này, sắc mặt cũng tái xanh, vội vã chạy đến xem xét, trong lúc cấp bách theo quán tính liền hô hào Thái y mau tới.

Hách Tể hốc mắt đỏ tươi không ngừng chảy nước, hắn đang rất an tĩnh diễn vở kịch này, đóng vai kẻ bị bệnh nằm yên một chỗ, vậy mà cuối cùng vẫn không thành công, còn bị lật tẩy.

Vương công công nói... Đông Hải đích thân nấu cháo cho hắn. Thảo nào mùi vị lại quen thuộc như vậy, dễ ăn như vậy, lại ngon nữa, thế mà lúc nãy hắn không nhận ra.

Hai mắt Hách Tể lờ mờ mở, liền nhìn thấy nét mặt Đông Hải lo lắng vô cùng, khiến trái tim nhói đau của hắn ngập tràn hạnh phúc.

Mà Đông Hải nhìn thấy Hách Tể mở mắt còn hạnh phúc hơn gấp trăm lần, gấp gáp nhích người đến, không quên đặt tay lên trán hắn để so nhiệt độ

- Anh tỉnh rồi?

Hách Tể cảm nhận bàn tay ấm nóng của cậu, lại nhìn thấy gương mặt mừng rỡ kia, rất muốn tát cho bản thân vài cái. Đông Hải vì hắn lao tâm khổ trí, hắn lại không biết đúng sai đã tỉnh rồi còn giả vờ nhắm mắt. Nhưng mà cũng nhờ vậy mới biết được những sự thật kia, nếu không hắn cam đoan cho dù có cho cậu thêm mười năm nữa, cũng không đợi được tới ngày cậu tự nguyện chia sẻ với hắn.

Hách Tể nâng tay nắm lấy bàn tay Đông Hải ở trên trán mình, siết nhẹ một cái, khóe môi nhợt nhạt kéo cong thành nụ cười, trong ánh mắt đầy yêu thương và những tia nhìn không kiểm soát.

- Ta tỉnh rồi.

Vương công công vẫn đang quỳ kế bên nhìn cảnh tượng này, cảm thấy mấy lời mình vừa nói quả không hề sai. Nếu Hoàng Thượng không tỉnh lại chính là phụ lòng mong mỏi của Thái Sư. Mà không nhờ y không biết phép tắc oán thán, Hoàng Thượng cũng chưa chắc tỉnh lại đâu!

Hai nam nhân, một nằm trên giường, một ngồi bên giường, mặt đối mặt, tay nắm tay, mới có bao nhiêu là thâm tình.

Thế nhưng ông trời đúng là không chiều lòng người, khung cảnh lãng mạn chưa kịp diễn ra bao lâu, bên ngoài đã có người hớt hải chạy đến phá đám.

Di Dương nhận được tin triệu hồi Thái y của Vương công công liền cấp tốc phi đến, ngay cả hài cũng chưa kịp mang, tới cửa đã vội vàng la lớn

- Thái y đến rồi! Hoàng Thượng làm sao? Hoàng Thượng xảy ra chuyện gì?

Di Dương nói xong mới phát hiện bầu không khí bên trong có chút khác lạ. Vương công công giương ánh mắt sắc lạnh nhìn y, giống như đang hận không thể dùng ngón tay búng y văng khỏi Minh Huyết Cung ngay tức khắc.

Hoàng Thượng đã tỉnh lại, sắc mặt có vẻ khá hơn nhưng vẫn còn vài điểm xanh xao, cũng đang hướng ánh mắt về phía này, thở dài một cái đầy bất lực.

Người duy nhất mà Di Dương không thể nhìn thấy biểu cảm chính là nam nhân vận lam y ngồi ở kia. Cậu đang xoay lưng lại, mái tóc dài xõa phủ bờ lưng, cũng không thể che đi được đôi tay ngọc ngà đang nằm gọn trong bàn tay rắn chắc của Hoàng Thượng, siết chặt không rời.

Mãi cho đến khi nhìn rõ cảnh tượng này, Di Dương mới hiểu mình vừa làm ra loại chuyện sai trái gì, vội vã quỳ xuống, dập đầu mà nói

- Vi thần có tội, vì gấp gáp lo cho an nguy của Hoàng Thượng nên mới tự tiện bước vào phòng, đã làm kinh động đến Hoàng Thượng, khẩn xin Hoàng Thượng khai ân.

Hách Tể liếc nhìn người đang quỳ bên kia, lại nhìn sắc mặt Đông Hải đã trở nên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net