~ Chương 46 ~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Tình ái, quả nhiên khiến người ta sống không bằng chết.

Được Hoàng Đế Tử Lan tận tình chăm sóc một tuần, Hách Tể hiện tại vô cùng khỏe khoắn. Huống hồ vị hung thần kế tiếp còn là một con mãng xà, hắn càng phải tận lực giữ gìn sức khỏe.

Vùng đất thứ bảy nằm ở phía Tây Nam, bốn bề bao phủ đều là nước, chỉ có một hòn đảo lớn nổi giữa tứ hải gọi là Huyền Vũ. Khi Hách Tể đến biên giới, liền nhìn thấy một toán quân lính đứng cạnh chiếc thuyền to, thân mặc hộ giáp chuẩn bị rời đi.

Hắn tiến tới cùng bọn họ trò chuyện. Quân lính nghe thấy là Hoàng Đế nước láng giềng tìm đến cũng không vội đuổi người, nhưng hiện tại không thể cấp báo lại với Thái tử nên không dám cho toàn bộ người lên thuyền. Hách Tể vì vậy phải bỏ lại bốn mươi binh lính, chỉ xin cho hắn, Đài Phong, Tây Tước cùng Mộc Quyển, cả thảy bốn người, bên kia mới chịu đồng ý.

Đi thuyền mất hai khắc chung đến nơi. Lúc Hách Tể đặt chân lên được đất liền đã là xế chiều.

Đồng dạng với Chu Kiến Hoa, Thái tử Huyền Vũ sau khi nghe tin Hoàng Đế Hàn Tích tìm đến không giấu nổi nghi hoặc. Y cùng nước kia trước giờ không qua lại, giao tình đời trước càng chẳng có, vốn là đất mỗi kẻ một phương, nước sông không phạm nước giếng, vì cớ gì hôm nay đến đây?

Hách Tể đi vào chính điện Tuyền Linh, nhìn thấy nam tử khí chất ngời ngợi thân vận hắc y, mà mọi vật dụng ở nơi này đều có màu đen, rất không giống với cung điện của Thái tử.

Ở Huyền Vũ không lộng lẫy như Tây Hạ, tất cả đồ dùng được sơn phủ màu tối, vàng ngọc châu báu gì đó chỉ là thứ xa xỉ. Bọn họ sống trên hòn đảo nổi giữa tứ hải, sớm đã đem tiền tài danh vọng để lại phía sau, chỉ muốn tiêu dao tự tại bình an yên ổn.

Cả người Huyền Sa tản ra hàn khí. Nếu Chu Kiến Hoa có bao nhiêu phần ngạo mạn, thì người này có bấy nhiêu phần thâm trầm. Hách Tể yên lặng đánh giá y, tâm tư khó đoán, thông minh nhạy bén, nhưng lại rất khôn khéo giấu kín.

Hắn như cũ tiến lên phía trước, cung kính chắp tay

- Hoàng Đế Hàn Tích thỉnh an Thái tử Huyền Vũ.

Huyền Sa yên lặng nhìn Hách Tể, chăm chú nửa ngày cũng không tìm ra được điểm gì khác thường, trông hắn không có vẻ gì là muốn đến gây hại cho y lắm. Ra hiệu người hầu mau chóng dâng lên rượu thịt tiếp đãi, Huyền Sa từ trên cao đặt câu hỏi

- Lý Hách Tể? Bổn Thái tử không nhớ từng có qua lại với ngươi.

Hách Tể an tọa dưới bàn, cẩn thận đón lấy chung rượu từ tay cung nữ, một hơi uống cạn. Huyền Sa thấy hắn một bộ dáng nhàn nhã, nói chuyện chậm rãi khó lường, so với y có phần giống nhau.

- Thái tử không vội, ta trước tròn phép tắc thỉnh an ngươi, sau đó đến xin phép ngươi.

Huyền Sa nghe xong hiếm có cười rộ, nụ cười này thật sự khiến người khác lóa mắt

- Xin phép ta? Còn có chuyện gì trong bát hoang mà Hoàng Đế như ngươi không làm được? Phải nhờ vả đến bổn Thái tử chưa đăng cơ này?

Hách Tể liếc mắt nhìn Đài Phong, người kia liền theo lệnh hắn dâng lên sáu món bảo vật. Huyền Sa nhìn những thứ kia chỉ cảm thấy vô cùng bình thường. Một bộ khinh giáp, một cái quạt lông phượng, một cây trâm cài tóc, một cánh cung màu lam, một vòng cổ phỉ thúy, một sợi dây roi vàng.

- Không biết Thái tử có từng nghe nói đến bát đại thần khí chưa?

Ánh mắt Huyền Sa nhất thời trầm xuống. Y tất nhiên từng nghe qua, thậm chí có lẽ còn từng diện kiến vị hung thần kia một lần. Đó là một con thủy xà màu đen nằm sâu dưới biển. Cách đây một tuần đột nhiên xuất hiện, lượn lờ trên mặt nước. Ban đầu y cho rằng mình nhất thời hoa mắt, nhưng không ngờ đã dụi mắt mấy lần mà hung thần vẫn chưa rời đi. Y thầm nghĩ chắc chắn là thủy quái, nên sớm đã tính kế làm sao diệt trừ. Vậy mà bây giờ Lý Hách Tể ngồi đây hỏi y những thứ này, y bắt đầu hoài nghi lẽ nào đó chính là hung thần?

Huyền Sa vì chuyện đó canh cánh nhiều ngày, không biết là phúc hay họa khi hung thần lộ diện. Hách Tể dõi theo đôi mắt căng thẳng của y, chậm rãi giới thiệu

- Đây chính là sáu thần khí mà ta đã thu thập trước đó. Bây giờ ở đây, hi vọng Thái tử cho phép tìm ra bảo vật thứ bảy.

Hai tay Huyền Sa hơi run. Y trước giờ luôn không tin lời đồn này, nhưng chỉ mới vài ngày trước, rõ ràng y nhìn thấy hung thần, bây giờ Hách Tể lại nói hắn tìm được thần khí, lẽ nào là sự thật?

Huyền Sa bắt đầu nhìn Hách Tể bằng con mắt khác. Lấy được sáu bảo vật thần khí, hắn xem ra không phải dạng tầm thường.

- Thứ bổn Thái tử đôi điều thắc mắc. Ngươi hao tâm tổn trí thu phục những thần khí này, là muốn có được lợi ích gì?

Hách Tể từng nghĩ, hắn cũng từng đọc trong sách. Đây là thần khí của thượng thần, nếu có thể gom góp lại sẽ đạt được sức mạnh vô biên. Chính sức mạnh này giúp hắn xé rách không gian, đi tìm Đông Hải. Còn những thứ khác như quyền lực hay năng lực siêu phàm điều khiển vận mệnh, hắn không quan tâm.

Hách Tể thành tâm muốn trả lời, nhưng Huyền Sa đã nhanh hơn cướp trước, mà lời này nói ra không phải khuyên nhủ, càng không nhắc nhở, chính là dùng để cảnh cáo hắn

- Ngươi ắt biết tám thần khí này hai ngàn năm trước được tám thượng thần phong ấn trấn giữ thái bình. Nếu bây giờ ngươi lấy chúng ra, ngươi có đảm bảo được sinh mạng của trăm vạn người trong bát hoang hay không?

Lý Hách Tể nhất thời yên lặng. Hắn chưa từng nghĩ đến điều này.

Lúc nhìn thấy kinh tự về thần khí trong Các Thư, hắn vui mừng khôn xiết cho rằng ông trời thương xót hắn, cho hắn cơ hội gặp lại Đông Hải. Bây giờ ngẫm kĩ thì ra hắn đã bỏ sót một điều vô cùng to lớn.

Tám bảo vật đại diện cho sự cân bằng của tám nước, hắn lại không hề kiêng dè thu phục hết chúng. Một khi tám thần khí này hội tụ, chắc chắc sẽ tạo ra chấn động lớn. Nhưng chấn động này là tích cực hay tiêu cực, bọn họ vẫn chưa biết, càng không thể biết. Nếu chẳng may vì hắn thế giới này sụp đổ, trăm vạn sinh mạng rơi vào nguy hiểm, hắn phải làm sao?

Huyền Sa luôn cho rằng hung thần ẩn thân ngàn năm xuất hiện nhất định là chuyện xấu. Huống hồ suốt quãng thời gian qua, bọn họ luôn sống trong yên bình, sao có thể chỉ vì ước vọng ích kỷ của một người mà làm loạn.

Tây Tước nhìn Hách Tể trở nên trầm mặc, ra mặt nói giúp hắn

- Hách Tể chỉ dùng thần khí để hội ngộ ái nhân của hắn thôi, hoàn toàn không gây hại gì đến ai. Hơn nữa hắn đã vì những thần khí này suýt mất mạng nhiều lần, không thể vì ngươi mà dừng lại được.

Huyền Sa nghe xong liền bật cười, y đứng dậy đi đi lại lại xung quanh long ỷ, hướng thẳng ánh nhìn đến nhân vật trung tâm vẫn còn suy nghĩ ở kia

- Không phải vì ta, càng không vì ta. Là vì hàng vạn sinh mạng của dân chúng vô tội trong bát hoang mà đề nghị. Lý Hách Tể, ta không biết ái nhân của ngươi quan trọng cỡ nào, ngươi thật sự có thể vì một người mà không tiếc hi sinh tính mạng của trăm ngàn người sao?

Đáy lòng Hách Tể nhất thời dậy sóng.

Hắn yêu Đông Hải. Đời này của hắn, nếu không phải cậu thì không thể là ai khác. Huống chi Đông Hải cũng yêu hắn, đoạn tình cảm nghiệt ngã này quá mãnh liệt, nhưng lại vô cùng mong manh. Như hoa trong gương, như trăng trong nước, chỉ có thể nhìn, không thể động, một lần chạm vào liền vỡ tan.

Hắn ngày tìm thần khí, đêm nhớ mong cậu, chỉ mong một lần tương phùng. Nhưng hắn không ngờ, khát cầu này của hắn... quá mức dã tâm. Huyền Sa nói đúng, có lẽ một khi tám thần khí hợp lại sẽ gây nguy hại đến trăm loài.

Hắn thật sự có thể vì cậu bất chấp tất cả hay không? Vì mối tình riêng này, trở nên không màng nhân nghĩa, mặc kệ sinh linh đồ thán, mặc kệ sống chết hủy diệt...

Tình nguyện đánh đổ cả thế giới chỉ vì một người... Hắn có thể hay không?

~ Hết Chương 46 ~

~ TBC ~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net