~ Chương 46 ~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~ Chương 46 ~

Sáng hôm sau Hách Tể liền ngỏ ý muốn đến rừng Mộng Lâm tìm thần khí. Mộng Lâm là khu rừng duy nhất ở vùng đất Tử Lan, nơi có cây cối mọc lên xanh tươi quanh năm không cần chăm sóc.

Tử Nguyên không hề ngăn cản hắn, chỉ đơn giản nói hai từ "Bảo trọng". Từ lúc y trở về đăng cơ chưa có ai xin tìm thần khí, nhưng Tử Nguyên đã nghe nói qua vô số lần về những tin đồn này. Phàm là bất cứ kẻ nào từng đến đây đều sẽ phát điên không còn thần trí. Không ai biết bên trong đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy những người ban đầu vốn khỏe mạnh thể xác lẫn tinh thần, đột nhiên nói năng lung tung, tự thì thầm một mình, ảo giác ra vô số điều kinh khủng, thậm chí còn muốn tự sát. Cho nên lâu dần tin đồn về thần khí ở Mộng Lâm không còn, thay vào đó bọn họ cho rằng ngôi rừng này bị ma quỷ ám, ai cũng không dám đến gần.

Hách Tể nghe cảnh báo, nhưng hắn không sợ. Đã là con người, ai cũng có những điểm yếu trong tinh thần, chỉ cần hắn có thể giữ vững lý trí thì không gì có thể đánh bại.

Hơn bốn mươi người đi vào rừng sâu, Hách Tể cứ ngỡ vị hung thần lần này cũng muốn cùng hắn chơi trốn tìm, tiếp tục ẩn thân để hắn đau đầu tìm kiếm. Nào ngờ chỉ vừa đi vào vài trăm mét đã thấy một con Hắc Bạch Hổ đang nằm yên trên tảng đá phía xa. Hai mắt nó nhắm nghiền như đang ngủ nên Hách Tể tạm thời chưa thấy được đôi mắt màu xanh ngọc trong tranh.

Từng bước chậm rãi áp sát, Hoàng Đế Hàn Tích lắng nghe tiếng thở đều của con hổ ngày một gần. Thần khí mà Hoàng Sư đưa cho hắn là một cái vòng cổ màu nâu, nếu như hắn không nhầm, cái vòng này dùng để đeo vào cổ vị hung thần ở kia để khắc chế nó. Nhưng làm để đeo, hắn vẫn còn nghi hoặc. Nếu cùng hung thần giao chiến, hắn có rất ít khả năng đeo vòng vào cổ đối phương, mà quá trình đi tìm thần khí này đã định là sứ mệnh của hắn, không thể nhờ người khác đeo hộ được.

Vừa suy nghĩ vừa tiến đến gần phía trước, không ngờ khi hắn còn cách tảng đá kia mười bước chân thì con hổ liền mở mắt. Hắn đứng sững người lại khi trông thấy đôi đồng tử màu lục sáng rực hòa lẫn trong rừng cây, ánh mắt đó hướng về phía này, nhưng tuyệt nhiên không có chút gì là giận dữ.

Hách Tể không hiểu, con hổ này nhìn sơ qua thật vô hại, hơn nữa đôi mắt đó đẹp vô cùng, cứ như đang hút hồn kẻ khác.

Toàn đội đồng loạt dừng lại khi con hổ cựa quậy đứng dậy. Lần này ngược lại là nó muốn áp sát đội quân của Hách Tể. Mọi người nhìn nhau bất động, con hổ rất nhẹ nhàng di chuyển như một loài mèo lười, nó đi đến dừng trước mặt một binh lính.

Binh lính say mê nhìn vào đôi mắt màu xanh lục, không hề có động tác tiếp theo. Một người một hổ nhìn nhau, dường như rất khó để cưỡng lại ánh mắt tuyệt đẹp này. Một khoảng thời gian ngắn trôi qua, đột nhiên binh lính kia hét lên, không ngừng lùi về sau, tay ôm đầu nói chuyện một mình.

Hách Tể nhìn người nọ hóa điên như lời đồn, trong khi vị hung thần kia còn chưa làm gì, từ đầu đến cuối chỉ đứng yên một chỗ.

Thành công mục tiêu thứ nhất, Hắc Bạch Hổ lại bắt đầu di chuyển đến trước một binh lính khác, người kia cũng y hệt kẻ ban đầu, ít lát sau hoảng loạn nói những thứ không đầu đuôi.

Đài Phong biết chuyện không ổn, nhanh chóng ra mặt. Y tự tin chính mình không thể mắc bẫy, huống hồ y vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nào ngờ giây phút đối diện với đôi mắt màu xanh thẫm của thần hổ kia, ký ức đáng sợ nhất trong lòng y liền được khơi gợi.

Chính là buổi sáng trên đỉnh núi, y nhìn thấy Thái tử một thân máu tươi đang chật vật chạy trốn. Đêm qua nhị vị Điện hạ trong sơn động bỗng dưng mất tích, Đài Phong lo lắng không ngủ tìm kiếm suốt đêm, không ngờ bây giờ lại hội ngộ giữa đường.

Hách Tể mừng rỡ nắm vai y, không tiện nói rõ, chỉ đơn giản chốt lại

- Hoàng Đệ muốn soán ngôi, giết ta diệt khẩu.

Đáy mắt Đài Phong trở nên tối đen, trông thấy toán thích khách hôm qua kéo tới, cấp tốc đẩy Thái tử đến phía trước, còn mình thì rút kiếm ra

- Thái tử, ngài mau chạy đi! Nhất định không thể khuất phục!

Y thấy bản thân như đang sống lại khoảnh khắc ấy, cùng đánh nhau với hơn hai mươi người. Nhìn bọn họ dùng kiếm đâm vào ngực y, nhưng y không còn đau đớn nữa, chỉ lo cho Thái tử, lo người kia có mệnh hệ gì. Sau đó y biết Thái tử đoản mệnh ngã núi, thì ra mọi công sức của y là vô ích, y vô năng, thân là cận vệ ngay cả Thái tử của mình cũng không bảo vệ nổi.

Hách Tể thấy Đài Phong đứng sững, trên mặt là vô vàn cảm xúc biến hóa khó lường. Kế tiếp y giống như hai binh lính kia, bắt đầu hoảng loạn.

Hách Tể lao đến trước mặt y, đưa tay bắt lấy hai tay Đài Phong, muốn giúp y bình tĩnh. Nhưng người kia không hề nhìn thấy hắn, đôi mắt Đài Phong lúc bấy giờ chỉ ánh lên sự hoảng loạn tột độ, bắt đầu độc thoại một mình

- Thái tử, là ta vô dụng không thể bảo vệ ngài. Thái tử, ngài mau chạy đi! Nhất định không thể để tên Tại Thiên kia được vừa ý... Không, Thái tử... ngài không thể chết, nhất định không thể chết. Là ta có tội, ta có lỗi với ngài...

Hách Tể đau đớn nhìn Đài Phong tự vật lộn với quá khứ thầm kín đáng sợ của bản thân. Trong lòng của y, sự việc ngã núi ngày hôm đó của hắn có lẽ chính là ký ức kinh khủng nhất.

Đưa Đài Phong cho Tây Tước và Mộc Quyển chăm sóc, hắn rất thông minh thấu triệt vấn đề. Thần hổ này không phải là giống loài giao chiến như Phượng Hoàng, cũng không thích thách đấu với hắn như Hoàng Sư, mà chính là dùng đôi mắt tuyệt đẹp của nó, dẫn dụ đối thủ vào nội tâm sâu thẳm tuyệt vọng nhất trong tim, để người kia bị mộng ảo dày vò trở nên hóa điên.

Hách Tể không biết ký ức sâu thẳm nhất trong lòng mình sẽ là gì, nhưng hắn tin chắc đều liên quan đến Đông Hải. Mà hắn thì đã mong chờ được nhìn thấy cậu từ lâu lắm rồi.

...

Đông Hải có một giấc mơ sau rất nhiều ngày cậu không còn nhìn thấy. Hách Tể tiếp tục chiến thắng hung thần, từng bước từng bước đi tới ngày thành công, ngày hắn xé rách không gian tìm đến cậu.

Lần này hắn cùng thần hổ giao chiến, con hổ kia kì lạ vô cùng, không đánh nhau về mặt thể xác, lại thích đánh vào tâm lý. Mà điểm yếu trong lòng hắn, không ai khác chính là cậu.

Đông Hải giật mình tỉnh dậy, từng giọt nước mắt lần lượt rơi xuống thấm ướt gương mặt xinh đẹp. Cậu nhìn thấy Lý Hách Tể cầm kiếm tự đâm chính mình.

...

Hách Tể tiến lên một bước thu hút ánh nhìn của vị hung thần vẫn đang say mê chơi đùa trong ký ức của Đài Phong. Hắn cầm vòng ngọc thần khí trong tay làm con hổ kia liền nhìn hắn bằng ánh mắt khác, biết rõ đây mới là người cần động thủ.

Tây Tước cảm thấy không ổn, nếu Hách Tể cũng bị mê hoặc như những người kia thì sao? Y cảm giác con hổ này không chỉ đơn thuần làm cho người ta sinh ra ảo giác, thậm chí còn có thể giết người trong mộng cảnh đó.

- Hách Tể, đừng nhìn vào mắt nó!

Tây Tước từ sau lên tiếng nhắc nhở, nhưng Hách Tể hoàn toàn không để tâm. Hắn muốn một lần đối diện với điều sâu nhất trong tâm hồn. Hơn nữa chỉ có cách này mới đeo được chiếc vòng vào cổ đối phương. Hắn phải ở khoảng cách rất gần đối với thần hổ, khiến nó không đề phòng, rồi tranh thủ ra tay.

Trước khi bị lạc vào đôi mắt màu xanh tinh khiết ấy, hắn cuối cùng cũng nhớ ra một thứ. Là lời mà Hoàng Sư nói với hắn lúc trao cho hắn thần khí: "Thực ảo mộng hư, tâm phải tĩnh."

Hách Tể thấy bản thân đang rơi giữa muôn vàn kí ức. Hắn giống như sống lại cuộc sống tám tháng trước, một năm hạnh phúc của bọn họ, khi Đông Hải vẫn nguyện ý ngày ngày ở Tiên Tịch Các chờ đợi hắn.

Hách Tể bước nhanh qua hành lang nối liền giữa Minh Huyết Cung và tẩm cung của Đông Hải, mong chờ được nhìn thấy thân ảnh cậu thêm một lần. Nhưng thật không ngờ, khi vừa đặt chân đến đã thấy cảnh tượng Đông Hải tay cầm kiếm kề sát cổ.

- Đông Hải, em muốn làm gì?

Hách Tể gấp rút nhào tới muốn đoạt thanh kiếm đi, nhưng không hiểu vì sao Đông Hải lúc này cực kì nhanh nhẹn lùi hai bước, thành công né được chiêu thức của hắn.

Ánh mắt cậu quật cường hiện lên nỗi thống hận, căm phẫn đến tột cùng. Giọng nói êm dịu thường ngày hắn vẫn nghe, hiện tại lại tràn đầy sát khí vọng đến

- Lý Hách Tể, anh còn muốn giam cầm em đến bao giờ? Tất cả đều vì anh, là do anh cho nên em mới bị kéo tới thế giới này. Ba mẹ ở bên kia đang mòn mỏi trông chờ đứa con bất hiếu là em tỉnh dậy, anh ở đây lại ích kỉ muốn chiếm đoạt em. Để em sống thêm mười năm nữa rồi chết, anh thật sự tàn nhẫn đến vậy sao?

Hách Tể thấy trái tim mình đau nhói. Đúng vậy, hắn từng có suy nghĩ này. Khi biết rằng Đông Hải là người của thế giới khác, biết cậu cùng hắn sắp phải chia xa, vĩnh viễn cách biệt, Hách Tể từng muốn tìm mọi cách giữ lấy cậu. Bất chấp phụ mẫu Đông Hải chờ trông, bất chấp là chết thật hay chết giả, cho dù chỉ sống thêm mười năm, hắn nguyện ở bên cậu rồi cùng cậu bồi táng.

Nhưng hắn sợ. Hắn sợ Đông Hải không đồng ý, càng sợ Đông Hải hận hắn. Sợ cậu sẽ như bây giờ chất vấn hắn, nói hắn là kẻ ích kỉ, ác độc, chỉ vì muốn chiếm đoạt cậu mà không màng mọi thứ. Để rồi mâu thuẫn lo cậu vì hắn nguyện ý từ bỏ cả cuộc đời, làm một người bạc mệnh sống yểu thêm mười năm.

Hách Tể ngày đêm dằn vặt với lương tâm, hơn trăm ngàn lần muốn xử quyết chính mình tại chỗ. Vì sao hắn lại kéo Đông Hải đến nơi này, gây ra bao đau thương thống khổ cho cậu để rồi quên mất cậu.

Đông Hải từ phía đối diện rất giận dữ, Hách Tể không nói gì càng khiến cậu điên cuồng hơn, mũi kiếm thay vì chĩa vào bản thân chuyển hướng nhắm vào hắn

- Hách Tể, đừng tưởng em không biết anh đã phản bội lại hẹn ước của chúng ta. Anh cho người đi điều tra em, muốn biết thân thế của em để có cách kiểm soát em, giữ em bên anh mãi mãi. Anh nghĩ rằng mình là Hoàng Đế thì sẽ không ai có thể cướp đoạt mọi thứ của anh sao? Hách Tể, tình yêu này của anh quá chiếm hữu, quá đau đớn. Anh cố chấp phong em làm Thái Sư, trói em bên anh cả đời, không cho em ra khỏi Tiên Tịch Các nửa bước, không để em đến gần bất kì nam nhân nào, thậm chí còn sai người quan sát nhất cử nhất động của em, có đúng không?

Đúng. Tất cả đều đúng.

Hách Tể lo sợ đến phát điên. Hắn sợ hãi khi nghĩ rằng một ngày nào đó hắn sẽ đánh mất cậu vì tình yêu này. Hắn luôn tìm mọi cách giảm thiểu tần suất gặp mặt giữa Đông Hải với những người xung quanh, mỗi ngày đều đặn sang thăm cậu ít nhất ba lần, dường như chỉ hận không thể cùng cậu dính chung một chỗ.

Hắn sợ cậu rời khỏi hắn nên muốn tìm ra thân thế thật sự của cậu, chỉ có như vậy, chỉ khi hắn hoàn toàn nắm rõ mọi thứ về cậu trong lòng bàn tay, hắn mới có thể yên tâm, yên tâm cậu là của riêng hắn, vĩnh viễn không thể rời khỏi hắn.

Đông Hải chưa từng bất mãn những điều này, cậu chỉ yên lặng ngày qua ngày chờ hắn đến thăm, chờ hắn yêu thương cậu. Hách Tể không ngờ... tình cảm của mình cũng có lúc khiến Đông Hải đau đớn.

Tây Tước nhìn Hách Tể đột nhiên đổ gục người xuống, hắn đưa tay ôm đầu, lắc nguầy nguậy, trên gương mặt tràn đầy nước mắt

- Đông Hải, ta không cố ý... Ta thật sự không hề muốn giam cầm em, tất cả những gì ta làm đều chỉ vì yêu em, muốn em ở cạnh ta...

Mọi người sững sờ nhìn nhau, lại nhìn bạch y nam nhân mới mấy phút trước vẫn còn điềm tĩnh bây giờ cũng đã bắt đầu hóa điên.

Tây Tước muốn tiến lên giúp Hách Tể bình tĩnh, nhưng đã bị Mộc Quyển giữ lại, chỉ biết trơ mắt nhìn hắn tiếp tục vật lộn với nỗi sợ hãi tận đáy lòng.

Hắn là lo cậu sẽ oán hận hắn. Oán hận tình yêu của hắn, làm cho bọn họ hết lần này đến lần khác chia xa.

Hắc Bạch Hổ nhìn Hách Tể hai vai run rẩy bắt đầu khóc lóc như một đứa trẻ trong mộng cảnh mà nó dệt lên, vô cùng thỏa mãn gia tăng thêm bi kịch.

- Hách Tể, ngày hôm nay nếu anh không để em quay về, chúng ta cùng nhau chết tại đây!

Hách Tể gấp gáp đứng dậy từ dưới đất, cố gắng nhào đến phía trước, trong ánh mắt dâng đầy sợ hãi

- Đừng! Đừng tự đả thương chính mình! Đông Hải, tất cả đều là lỗi của ta!

Hắn vừa nói vừa rút kiếm từ bên hông ra, đầu kiếm nhọn hoắt sáng rực dưới ánh mặt trời khiến người khác lóa mắt.

Tây Tước giật mình. Hách Tể muốn làm gì?

Sau đó y thấy hắn đột nhiên cười lớn, tiếng cười tràn ngập bi thương, tựa như trái tim hắn giờ phút này đã bị vỡ nát không còn một mảnh.

Hách Tể tự mình độc thoại một đoạn thật dài, dùng ánh mắt khẩn thiết xem con hổ trước mặt kia là Đông Hải mà trò chuyện

- Đông Hải, cuộc đời này gặp em đến đây đã đủ. Ta không khát vọng thêm điều gì, chỉ cầu em có thể vui vẻ hạnh phúc không khổ đau. Xin lỗi vì tất cả những gì ta đã gây ra. Bây giờ, ta nhất định sẽ toại nguyện em, trả em về nơi em mong muốn. Nhưng hi vọng em hiểu rằng, giây phút em rời khỏi ta, Lý Hách Tể... cũng đã chết rồi.

Hắn nói xong liền cầm kiếm quyết liệt đâm vào tim trước ánh nhìn kinh hãi của mọi người. Hoàng Thượng phải lạc vào mộng cảnh đau đớn tới cỡ nào mới muốn tự kết thúc sinh mệnh của bản thân.

Tây Tước không ngừng gào tên hắn, nhưng Mộc Quyển vẫn kiên trì giữ y lại. Bây giờ Hách Tể đã không còn thần trí, đến gần hắn chỉ thêm nguy hiểm thôi.

Hách Tể lại đổ gục người xuống, máu từ một bên ngực hắn chảy ra ướt đẫm y phục trắng tinh. Hắn rất nhớ cậu, thật sự rất nhớ cậu. Cám ơn vì đã cho hắn nhìn thấy cậu thêm một lần, cho dù cậu chỉ là oán hận hắn, nhưng đối với Hách Tể đã quá đủ.

Thần hổ nhìn thấy hắn đã trúng chiêu đến mức tự hủy diệt liền không còn phòng vệ tiến đến gần. Nào ngờ Lý Hách Tể mới mấy phút trước như người điên dại cầm kiếm tự sát, giờ khắc này hai mắt sáng rực. Hắn ngẩng mặt lên, ánh mắt tràn đầy kiên định cùng tỉnh táo, nhanh như cắt dùng vòng cổ mà Hoàng Sư đưa cho đeo vào cổ của vị hung thần.

Hắc Bạch Hổ bàng hoàng lùi hai bước, nhìn chiếc vòng màu nâu tinh khiết không chạm trổ hoa văn đang nằm trên cổ, nghi hoặc giương đôi mắt xanh quan sát Hách Tể.

Mọi việc xảy ra quá nhanh không ai kịp phân tích, chỉ thấy giây phút Hoàng Đế Hàn Tích mang thần khí đeo vào cổ hung thần, tất cả những người bị giam cầm trong mộng ảo liền tỉnh dậy. Đài Phong hốt hoảng chạy đến đỡ Hách Tể cả người đã thấm đẫm máu tươi.

Hách Tể gắng gượng đứng lên, đáy mắt vô cùng thanh tỉnh, như thể việc hắn vừa hoảng loạn mấy phút trước là hoàn toàn không có.

Thần hổ cúi đầu thán phục, cơ thể run lên vì hài lòng. Nó nhả ra một hòn ngọc màu vàng chói. Hòn ngọc này như thường lệ lăn đến chân hắn, biến thành một sợi dây roi cũng màu vàng, tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh, nơi cán dây buộc mảnh ngọc khắc một chữ "Lôi".

Hách Tể cúi người xuống nhặt lên, không quên cúi đầu cảm tạ hung thần. Vòng cổ nhanh như cắt biến mất, nháy mắt xuất hiện trở lại trong đai lưng của hắn. Hách Tể muốn chờ đợi bức tranh tiếp theo, nhưng lần nào cũng vậy, đến phút cuối liền cảm giác trời đất quay cuồng, sau đó ngất xỉu.

Thái y của Tử Lan chẩn đoán hắn lao lực nhiều ngày cộng mất máu dẫn đến tạm thời hôn mê. Cũng may một kiếm kia không đâm vào tim, chỉ cần lệch vài phân đã thập phần nguy hiểm.

Tây Tước nhìn người đang nằm trên giường, cảm thấy hắn quả thật điên rồi. Chuyện gì cũng dám làm, ngay cả tính mạng của mình cũng không quan tâm. Nhưng y không hiểu, hắn vì sao không trúng bẫy của con hổ kia?

Lần hôn mê này Hách Tể ngủ rất sâu, đã nhiều đêm thức trắng khiến hắn vô cùng mệt mỏi. Cứ mỗi lần nhắm mắt lại sẽ nhìn thấy Đông Hải, thấy cậu hướng hắn mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc.

Đối với chuyện Hách Tể vì sao không bị lạc vào mộng ảo do Hắc Bạch Hổ tạo nên thì giống như một phép màu.

Hắn thừa nhận mình đã từng mắc bẫy. Vào những giây phút đầu tiên, hắn quên mất bản thân đang làm gì, vì sao lại ở đây, chuyện gì đang xảy ra. Hắn vui mừng nhìn thấy cậu, rồi đau đớn bị Đông Hải oán hận, muốn tự kết thúc cuộc sống của bản thân. Hắn tuyệt vọng, lại bất lực. Điều thầm kín nhất trong lòng bị người ta mổ xẻ phơi bày, mà người đó không ai khác chính là Đông Hải.

Nhưng giây phút Đông Hải cầm kiếm hướng về phía hắn, Hách Tể bỗng nhiên lấy lại tỉnh táo.

Hắn biết ái nhân của hắn, nam Hoàng Hậu của hắn là người lương thiện cỡ nào. Cậu vì một con thỏ nhỏ bị thương cảm thấy đau lòng, sao có thể cầm kiếm muốn cùng hắn đồng vu quy tận, giết chết hắn là người cậu luôn yêu.

Đông Hải của hắn luôn nhẫn nại, cố gắng và chịu đựng. Cho dù đau đớn cách mấy, cậu vẫn lựa chọn tự mình gánh vác. Tự mình ôm ấp nỗi khổ bị lãng quên suốt một năm, ngậm ngùi giúp hắn phục vị, thậm chí còn vì muốn ở lại bên hắn mà không tiếc hi sinh mạng sống.

Hiện tại Đông Hải kia đứng ở đó nói hắn giam cầm cậu, oán hận hắn quá độc ác. Đây nhất định không phải là Đông Hải. Lý Đông Hải thật sự sẽ không bao giờ hi vọng hắn chết đi.

Vậy nên Hách Tể liền thông suốt, hắn nhớ ra bản thân đang làm gì. Nhưng để thần hổ thả lỏng cảnh giác, hắn vẫn phải giả vờ bị lạc trong mộng ảo do nó tạo ra, chịu một kiếm này, cũng coi như bù lại tội lỗi một năm kia lãng quên cậu.

Chỉ thật không ngờ trăm vạn ngàn điều trong lòng, thứ khiến Hoàng Đế Lý Hách Tể run sợ nhất lại là Đông Hải không thể chịu đựng được tình cảm mãnh liệt này của hắn mà rời đi.

"Sinh ly tử biệt như giấc mộng

Chân tình bất khuất tựa ngàn năm"

Bức tranh thứ bảy, hai chữ "Huyền Vũ" và một con rắn mắt đỏ thân đen hòa lẫn trong bóng đêm.

...

Đông Hải không biết những giấc mơ này nghĩa là gì. Nếu nói rằng đó chỉ là do cậu tự ảo tưởng, thì trí tưởng tượng của Đông Hải cũng quá siêu phàm rồi. Có thể tưởng tượng ra Hách Tể cùng sáu vị hung thần và bảo vật kia liên kết chặt chẽ như vậy, tương lai không cần làm đạo diễn nữa, có thể đổi qua làm biên kịch.

Còn một tuần nữa là đến ngày đi tu nghiệp. Nhưng những giấc mơ ấy cứ làm cậu ngày càng chùng xuống, bắt đầu cân nhắc ý định không muốn đi.

Đang suy nghĩ vẩn vơ liền nghe tiếng chuông cửa vang lên. Đông Hải đi ra mở, giật mình nhìn Dương Hi Văn ở phía ngoài.

Dương Hi Văn đối với việc Đông Hải từng suýt chết một lần sống lại rất cảm động, đã sớm không còn ác cảm với cậu. Mà Đông Hải hiện tại ngoài Hách Tể ra cũng chẳng muốn suy nghĩ thêm điều gì.

Đội cảnh sát đã ngừng tìm kiếm Ân Hách theo yêu cầu của Đông Hải, Dương Hi Văn cảm thấy rất hiếu kì. Người kia cùng Đông Hải thân thiết, là anh em họ có chung huyết thống, vậy mà Ân Hách mất tích cậu không hề lo lắng, bây giờ còn yêu cầu ngưng tìm kiếm.

Lần này cậu ta đến đây, trước tiên là muốn khuyên nhủ

- Đông Hải, cậu đã có quyết định cho việc đi tu nghiệp chưa?

Đông Hải chậm rãi lắc đầu. Tuy cậu đã từng hạ quyết tâm sẽ sang New York, nhưng những giấc mơ trong đêm lại đến ngày một nhiều, cậu sợ rằng khi cậu rời đi thì Hách Tể sẽ đến, nhưng cũng sợ nếu không đi sẽ phụ lòng của hắn.

- Đông Hải, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra với cậu và Ân Hách, nhưng tôi luôn tin mọi chuyện trên đời này đều có sắp đặt. Việc cậu nên làm chính là thuận theo tự nhiên, tự nhiên sẽ đưa cậu đến với những thứ vốn thuộc về cậu. Tôi biết Tống tổng rất coi trọng cậu, mọi người đều mong đợi cậu, Ân Hách cũng vậy, cho nên đừng khiến chúng tôi thất vọng. Hãy để bản thân được hưởng thụ những thứ vốn thuộc về mình đi.

Đông Hải ngẩng mặt lên nhìn người kia, Dương Hi Văn trước mắt cậu cực kì hiền lành, dường như còn đang phát sáng.

Để bản thân được hưởng thụ những thứ vốn thuộc về mình đi...

Lý Hách Tể là của cậu, là cậu khiến hắn tái sinh, cho hắn trái tim và máu thịt, nên cho dù cậu làm gì, đi đâu, hắn cũng sẽ trở về bên cậu mà thôi. Đông Hải tin chắc như vậy.

...

Tử Nguyên kiên quyết giữ Hách Tể ở lại trị thương, đem tất cả thuốc quý gia truyền ra cho hắn bồi dưỡng thân thể, hết lòng chiêu đãi những món ăn ngon. Không tiện từ chối, hắn chỉ biết thở dài dung túng bản thân nghỉ ngơi thêm một tuần.

Cuối cùng Tử Nguyên cũng không thể giữ người nữa, đành để hắn rời khỏi. Trước khi đi không quên nói với Hách Tể, dặn hắn giúp y thỉnh an Bạch Dịch, nhắc nhở người kia phải luôn giữ gìn sức khỏe.

Hách Tể cười nhẹ với Tử Nguyên, vỗ lên vai đối phương như đang động viên

- Những lời này, còn có mấy điều trong lòng, Hoàng Đế Tử Lan đích thân nói vẫn hơn.

Tử Nguyên nhìn theo bóng nam nhân rời đi, trong lòng càng thêm nặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net