C7: Hiệp sĩ ăn chơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 -" Có chuyện gì thế ? Sao lại đơ người ra thế ? Có chuyện gì sao?"

 -" Không có gì đâu. Chỉ là suy nghĩ lung tung tí thôi ."

 -" Vậy ta đi tiếp nhé ?"

 -" Ừm. "

 -" À nè. Anh thật sự không nhớ tên của mình sao "

 -" Ùm. Chả nhớ gì hết ."

 -" Không thể nào để anh như thế mãi được, ít nhất anh cũng nên tìm cho mình cái tên tạm thời đi. Cứ thế khó xưng hô lắm ."

-" Yuuko, giao cho cô đấy. Tôi hoàn toàn mù chuyện tên này ."

-" Vậy thì... Yuusha nhé được không ? Anh là anh hùng nên gọi là Yuusha ."

-" Nghe hay đấy. Cứ vậy đi. Đi tiếp thôi ."

 Nói chuyện xong tôi và Yuuko đi tiếp, tôi lờ luôn giọng nói trong đầu, chắc do tôi tưởng tượng ra. 

 Ông chú lúc nãy có lẽ là ông chủ của 1 cửa hàng trái cây nhỏ, thế nhưng ông lại có tấm lòng nhân hậu, đã an ủi Yuuko dù chỉ là vài quả táo đỏ. "Thành phố này có lẽ tốt nhỉ. Mọi ng sống hòa đồng, vui vẻ. Có lẽ thế giới này k quá tệ như lời kể nhỉ ?" Đáng lý ra tôi sẽ suy nghĩ như thế cho đến khi tôi nhìn vào 1 quán ăn. Tôi đã thấy 1 cảnh tượng khiến suy nghĩ ấy của tôi dập tắt ngay lập tức. Trước mắt tôi là cảnh 1 cô gái tay chân đeo gông sắt nặng trĩu đang nằm dưới sàn bị đánh đập dã man. Tuy thấy cảnh đó nhưng bản thân tôi lại chả mấy phản ứng. Tôi khôngthấy bực tức hay giận dữ hoặc tương tự thế. Cái tôi cảm thấy chỉ đơn giản là sự kinh bỉ.

 -" Nè... ta đi thôi nhỉ ?"

 Thật lạ thay. Tôi cứ nghĩ Yuuko sẽ muốn xông vào cứu cô gái kia chứ. Nhưng thật không thể ngờ. Cô ấy lại níu lấy tay áo tôi rồi giục đi vội.

 -" Không muốn cứu cô ấy à ?"

 -" Muốn lắm nhưng không thể đâu. Người chủ sở hữu cô ấy chính là con của tử tước Zaran. Cậu ta không chỉ dựa danh tiếng của cha mà ngay cả bản thân cậu ấy cũng rất có thực lực. Cậu ta còn được hoàng gia công nhận là "hiệp sĩ của vương quốc" .Chỉ đơn giản cái danh "hiệp sĩ" thôi thì ta cũng đã không thể nào có thể cản được rồi ."

 -" Hahahahaha. Nếu đã thế thì ta đi thôi ."

 -" Chuyện không đáng cười đâu ."

 -" À xin lỗi xin lỗi. Đi thôi nào !"

 Danh hiệu à ? Có lẽ tôi cũng nên tìm 1 cái danh hiệu nào đó to to tí để có thể làm những điều tương tự.

 -" Nè nè Yuuko. Có danh hiệu cao thì ta có thể làm những gì mình thích đúng chứ?"

-" Sao lại hỏi thế ? Mà cũng đúng. Danh hiệu càng cao thì quyền lợi càng nhiều cũng như tiền bạc nhà cửa ."

 -" Thì ra là vậy. Và những ng như cậu ta thì không lẽ nào không có người nào chấn chỉnh ?"

 -" Cậu ta ? À con trai của tử tước Zaran. Đúng thế. Hiện tại thì không có ai có quyền hạng chấn chỉnh những người như hắn. Ngoại trừ vua hoặc những người có danh hiệu cao hơn hay bằng hắn. Thế nhưng tiếc thay, Ở đất nước này thì hiện tại hắn ta lại là người duy nhất có danh hiệu và điện hạ lại không thể động vào hắn vì cha hắn có quan hệ ngoại giao với đế quốc Rau láng giềng ."

 -" Không lẽ thành phố này hắn là kẻ mạnh nhất ?"

 -" Tất nhiên là không, có đến 4 người hơn hắn nhưng... họ đã hi sinh."

 -" Chẳng lẽ lại là đồng đội của Yuuko và Kou-san ?"

 -" Vâng... chính họ ."

 -" Thôi ta bỏ qua đề tài này nhé. Tập trung về nhanh nào kẻo cha mẹ Yuuko lại lo ."

 -" Vâng ."

 Bỗng dưng tại giây phút lúc bấy giờ tôi lại muốn thử sức với tên "hiệp sĩ ăn chơi" kia. Tôi chả hiểu tại sao lại có tí hứng thú. Chắc có lẽ bản thân tôi cũng nên tìm 1 danh hiệu nào đó ngang hàng hoặc cao hơn để "chấn chỉnh" bọn người như hắn. Ái chà. Có lẽ tôi đã bị ảnh hưởng bởi lòng tốt của Yuuko rồi. Lòng tốt của cô ấy thật đáng sợ. 

  P/s: Cảm ơn mọi người đã chú ý. Do còn tay mơ nên mong mọi người cứ thẳng thắng góp ý kiến.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net