Part 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tới các thị trấn phụ cận cũng chưa chắc đã mua.được thuốc.

Quách Tĩnh thấy nàng đoán việc không bàn mà hợp với Vương Xử Nhất, bất giác vô cùng lo lắng hoảng sợ.

Hoàng Dung cười khẽ nói:

- Bây giờ ta hát một khúc cho ngươi nghe nhé?

Chỉ thấy nàng hơi nghiêng đầu, tựa vào mạn thuyền, giọng hát trong trẻo từ cổ họng vang lên: Tiếng nhạn kêu sương, thấu qua rèm lạnh buốt. Đang khi băng đóng chưa dày, mây đưa trăng lướt. Gương con soi bóng lược. Muốn thoa son đánh phấn. điểm trang khó lòng học được.

Vóc ngọc háo mòn, lại khoác chăn dày mấy lớp. Tựa gió xuân, duyên dáng mỉm cười, quay ngắm hoa rơi lác đác.

Quạnh quẽ bấy! Quê nhà đâu nhỉ? Lầu gác bên ao, cây vườn dưới tuyết. Dao trì thề xưa, cánh hồng nhờ ai hẹn ước? Bướm con kia chỉ giỏi tìm hoa hỏi liễu, đậu khắp cành nam chửa biết.

Luống thương tâm, lạnh lẽo chiều buông, tù và mấy tiếng.

Quách Tĩnh lắng nghe từng tiếng từng tiếng, tuy về ý nghĩa bài từ thì không hiểu gì nhưng thanh âm êm ái, ngân nga dìu dặt, nghe thấy không kìm được nỗi say mê, thần hồn điên đảo, tình cảnh êm đẹp vui sướng lần này quả thật từ khi lọt lòng đến nay y chưa từng được gặp.

Hoàng Dung hát xong một khúc, hạ giọng nói:

- Bài từ Thụy hạc tiên này của Tân đại nhân là tả hoa mai sau tuyết, ngươi thấy hay không? Quách Tĩnh nói:

- Ta chẳng hiểu chút gì, nhưng cô hát rất hay. Tân đại nhân là ai vậy? Hoàng Dung nói:

- Tân đại nhân chính là Tân Khí Tật. Cha ta nói ông ta là quan tốt yêu nước thương dân. Lúc phương Bắc rơi vào tay người Kim, bọn Nhạc gia gia đều bị gian thần hãm hại, chỉ còn có Tân đại nhân ra sức mưu toan lấy lại đất cũ.

Quách Tĩnh tuy thường nghe mẹ nói việc người Kim tàn bạo, giết hại bách tính Trung Quốc, nhưng rốt lại từ nhỏ sinh trường ở Mông Cổ, nỗi đau vong quốc ở y cũng không phải sâu sắc, bèn nói:

- Ta trước nay chưa từng tới Trung nguyên, những chuyện ấy sắp tới cô cứ từ từ nói cho ta nghe, bây giờ thì chúng ta phải nghĩ cách cứu Vương đạo trưởng cho mau.

Hoàng Dung nói:

- Ngươi cứ nghe ta, chúng ta cứ ở đây chơi thêm lúc nữa, không cần phải gấp.


Quách Tĩnh nói:

- Y nói nếu trong vòng mười hai giờ mà không uống thuốc thì chắc chắn sẽ bị tàn phế. Hoàng Dung nói:

- Vậy cứ để y tàn phế là được, cũng không phải là ngươi và ta bị tàn phế. Quách Tĩnh a một tiếng nhảy phắt lên, nói:

- Cái.., cái...

Trên mặt đã lộ vẻ tức giận. Hoàng Dung mỉm cười nói:

- Không cần giận đâu, ta bảo đảm ngươi sẽ có thuốc là được.

Quách Tĩnh nghe nàng nói có vẻ rất chắc chắn, mà mình cũng không có cách nào khác, nghĩ thầm:

- Cô ta về mưu trí võ công đều hơn mình rất xa, nghe lời cô ta chắc không sao, chỉ đành tạm thời gác chuyện ấy qua một bên.

Hoàng Dung kể lại việc treo Hoàng Hà tứ quỷ lên cây thế nào, chọc ghẹo Hầu Thông Hải thế nào, hai người vỗ tay cười ầm lên.

Nhìn thấy màn đêm buông xuống bốn bề, tuyết trắng, nước hồ, hoa mai đều dần dần trở thành mờ mịt. Hoàng Dung từ từ đưa tay ra cầm bàn tay Quách Tĩnh, hạ giọng nói:

- Bây giờ thì ta không sợ gì cả. Quách Tĩnh nói:

- Cái gì?

Hoàng Dung nói:

- Cho dù gia gia không cần ta, ngươi cũng muốn ta đi theo ngươi, phải không? Quách Tĩnh nói:

- Cái đó đương nhiên. Dung nhi, ta và cô ở chung một chỗ, thật là thật là.., thật là vui sướng. Hoàng Dung nhẹ nhàng dựa vào ngực y. Quách Tĩnh chỉ thấy một mùi hương ngọt ngào bao bọc thân thể y, bao bọc hồ nước, bao bọc cả trời đất, cũng không biết là mùi hương hoa mai hay mùi hương trên người Hoàng Dung tỏa ra. Hai người cầm tay nhau không nói gì nữa.

Qua một lúc rất lâu rất lâu. Hoàng Dung thở ra một hơi, nói:

- Chỗ này đẹp lắm, tiếc là chúng ta phải đi thôi. Quách Tĩnh nói:

- Vì sao thế? Hoàng Dung nói:

- Không phải ngươi cần tìm thuốc cho Vương đạo trưởng sao? Quách Tĩnh mừng rỡ nói:

- À, đi lấy ở đâu vậy? Hoàng Dung nói:


- Mấy vị thuốc ấy trong các hiệu thuốc đi đâu cả rồi? Quách Tĩnh nói:

- Nhất định là người của Triệu vương phủ lấy hết rồi. Hoàng Dung nói:

- Không sai, vậy chúng ta cứ tới Triệu vương phủ mà lấy. Quách Tĩnh giật mình nhảy dựng lên nói:

- Triệu vương phủ à? Hoàng Dung nói:

- Ðúng thế! Quách Tĩnh nói:

- Không tới đó được, chúng ta tới đó chỉ có nộp mạng thôi. Hoàng Dung nói:

- Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm để mặc Vương đạo trưởng bị tàn phế sao? Mà biết đâu vết thương quá nặng, còn mất mạng luôn kia?

Quách Tĩnh nhiệt huyết trào lên, nói:

- Ðược, ta đi, có điều cô không cần đi. Hoàng Dung nói:

- Tại sao thế? Quách Tĩnh nói:

- Nói tóm lại là cô không cần đi.

Nhưng không nói được lý do. Hoàng Dung hạ giọng nói:

- Ngươi có thương yêu ta hơn, ta cũng không chịu đâu. Nếu ngươi gặp tai nạn, chẳng lẽ ta sống được một mình sao?

Quách Tĩnh trong lòng chấn động, bất giác cảm động, thương yêu, mừng rỡ, thương thân, bấy nhiêu tình cảm đồng thời trào dâng trong lòng, đột nhiên can đảm gấp trăm lần, chợt thấy bọn Sa Thông Thiên. Bành Liên Hổ không có gì đáng sợ, trên đời không có việc gì khó, hiên ngang nói:

- Ðược, chúng ta cùng đi lấy thuốc!

Hai người chèo thuyền vào bờ, lên bộ trở vào thành, đi về hướng vương phủ.

Đi được nửa đường. Quách Tĩnh chợt nhớ tới Hoàng Hà tứ quỷ còn bị treo trên cây, dừng bước nói:

- À, có nên trở lại thả Hoàng Hà tứ quỷ xuống không? Hoàng Dung cười khúc khích nói:

- Bốn gã ngốc ấy xưng tên là Cương Liệt Hùng Kiện, rất là lợi hại, lạnh cũng không cóng, đói cũng không chết, mà dù có chết đói thì làm Mai lâm tứ quỷ so ra cũng cao nhã hơn Hoàng Hà tứ quỷ nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net