Cuộc sống mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa Đông ở Pari quá lạnh lẽo và đêm nay những bông tuyết đang từ từ rơi xuống một cách nhẹ nhàng và một cách rất bình thản . Nhưng cái điều bình thản đó có lẽ không bao giờ ở trong một căn nhà nọ bởi ở trong căn nhà đó có một cô bé tầm 11 tuổi luôn luôn bị đánh đập và . Cô  không khác gì một con hầu ở trong nhà đó à mà không cô còn thấp kém hơn cả người hầu . Vào đêm nay cô bé nhỏ đó quyết định rời bỏ cái nơi địa ngục từ mấy lâu nay . Chẳng có cái nghĩa lý gì về gia đình mà người ta hay gọi đối với cô . Suốt ngày cô chỉ quay quẩn trong cái xó bếp bẩn thỉu mà cô hàng ngày đều làm việc ở đó .  Mẹ cô và bố cô đều cưng cậu em trai song sinh của cô hơn cả . Từ nhỏ đến lốn giữa cô và người em trai song sinh của mình đều có một khoảng cách rất là xa . Cậu con trai thì từ nhỏ đến lớn được sống trong cái sự giàu có sung túc của gia đình cô , cậu còn được bố mẹ cho tham gia những buổi tiệc lớn giữa các cổ Đông  , cậu  chơi những thứ đồ chơi đắt tiền và được vào trường mẫu giáo chất lượng cao và được học ở trường tiểu học mà chỉ có những người giàu có mới có thể cho con học ở đấy . Ngược lại hoàn toàn với em trai mình . Từ nhỏ đến lớn , cô không được sống trong cái tình yêu thương của bố mẹ mà lại bị họ đánh đập dã man , thậm chí cô còn không được chơi nhưng món đồ chơi chỉ đáng giá vài ba xu cô , cô không được đi học trường mẫu giáo , không được ăn cơm với cha mẹ mình không có một tờ giấy nhỏ mỗi khi cô muốn viết chữ , cô thật sự không có gì cả trong cái nơi mà cô gọi là địa ngục này .  Cô vào phòng , lấy một số bộ quần áo để gói ghém lại nhưng toàn là những bộ quần áo cũ làm sao để cho cô chống chọi lại những cái gió Đông Bắc lạnh lẽo đó . Cô qói chúng lại trong chiếc chăn cũ nát mà cô hàng đêm đắp đi ngủ . Cô lén lút ra khổi cái ngôi nhà đáng sợ  đó , cộ vội mở cánh cổng lớn ra và trong lòng cô đang nghĩ thầm khi cô đếm : '' Một, hai , ba là cô sẽ chạy ào ra ngoài '' . Đúng thế chỉ cần nghĩ đến ba con số 1,2,3  là cô đã chay ra ngoài , cô chạy một cách mải miết , chạy rất nhanh và dương như cô chỉ muốn chạy như thế , cứ chạy mãi, chạy với cái nỗi lòng vui sướng của cô ấy . Cô chạy và không quan tâm đến bất cứ một điều gì , bỗng cô đụng trúng phải một người đàn ông đã lớn tuổi với cái vẻ mặt hiền từ mà cô chưa từng thấy . Người đàn ông đó đưa tay ra và nói bằng một giọng trầm ấm với cô :

- Xin  lỗi cháu , cháu có làm sao không ?

Khi cô ngửa gương mặt đáng yêu của mình lên và nói bằng một chất  giọng dễ thương :

- Cháu không sao đâu ạ chỉ là hơi đau một chút thôi 

- Mika .. Mika là cháu rồi . Đúng là cháu rồi  . Tạ ơn trời cháu vẫn còn sống - Vừa nói người đàn ông vừa ôm chầm lấy cô bé .

-Hình như ông nhầm cháu với ai rồi ạ , cháu là Warika mà -cô đẩy người đàn ông ra khỏi mình 

-Mắt cháu màu xanh ư ,cháu không phải là Mika ư 

- Vâng cháu là Warika chứ không phải là Mika ạ 

- Chắc tại hai cháu giống nhau quá 

- Cháu giống với Mika  ư , mà người tên Mika là ai  thế ông ?

- Mika là cháu của ông là đứa cháu gái duy nhất của ông , bố Mika là người Nhật và mẹ Mika là người Anh lúc Mika mất tich ông đi tìm nó mãi , rồi đến mỗi hôm ông cứ đi tìm và đến đây . 

-Bố mẹ Mika chắc hẳn phai biết chứ ạ .

-Bố mẹ Mika chưa biết điều này 

- Vậy thì ông có thể cho cháu thay thế Mika được không ạ?

- Thật ư 

- NHưng cháu có một điều kiện ?

- Điều kiện gì ông cũng chấp nhận hết 

- Cháu muốn đi ngay bây giờ được không ạ ?

- Được chứ !



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net