1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 10/2/2019, VIỆT NAM

Gửi Anh.

Anh là một người mang đầy sự vui vẻ. Được cạnh anh khiến tôi quên đi mọi ưu phiền khi nhưng có phải người hay cười nào cũng là người không mang ưu phiền? Anh tuy lạc quan đến thế nhưng anh cũng chỉ là con người, cũng có lúc anh phải đối mặt với mọi chuyện xấu sẽ đến.

Một hôm trời nắng cháy da cháy thịt, anh vẫn đang ở quán nước thường ngày bên đường, đối diện nơi anh ở. Nơi anh ở là một chung cư lớn, cao và đầy nắng. Anh sống ở tầng cao nên phong cảnh từ phòng anh có thể nhìn được cả một quận. Anh chưa từng phải lo lắng chuyện gì cả, việc của anh chỉ là cười và học thôi. Người thanh niên ấy luôn ung dung, thư thái trong mọi hoàn cảnh.
Anh ngồi xuống và gọi đồ uồng. Ly Cafe anh thường uống có lẽ là loại đặc biệt lắm vì tôi chưa bao giờ uống được thức uống đó. Nó tanh nhưng anh lại nói không. Anh uống thì thấy có ngon, bùi bùi nhưng khi tôi uống vào thì chỉ có vị tanh vời nhầy nhụa là còn đọng lại trên cổ họng. Có vẻ anh thật đặc biệt! Anh đặc biệt từ hình dáng tới khuôn mặt. Khi dáng anh là một dáng người thẳng đuột như khúc gỗ nên tôi hay gọi anh là khúc gỗ khô. Khuông mặt anh thì lại có vết sẹo từ mặt xuống tới gò má vì anh đã từng bị người ta gây chuyện lúc anh còn học cấp 3. Vì chuyện đó mà anh phải nghỉ học hơn 1 tháng để điều trị. Nhưng tuy nó thảm khốc đến thế nhưng anh lại miêu tả nó như một trò chơi của con nít, anh nói rằng: "Đó chỉ là thứ ngoài da, chả đáng quan tâm, nếu em không muốn nhìn thì em chỉ cần nhắm mắt đi thôi mà". Anh kể như chưa hề có một vết sẹo nào trên đó. Tuy khuôn mặt anh là thế, nhưng tính cách lại trái ngược hoàn toàn. Một con người dịu dàng, tinh tế, luôn chu toàn mọi thứ và có tinh thần trách nhiệm cao, người như anh mỗi khi xuất hiện đều khiến người khác được yên lòng. Có lần anh từng lo lắng cho một người mới quen - tôi - như người thân máu mủ. Anh thức trắng đêm chăm lo mọi thứ, luôn ân cần với mọi thứ tôi yêu cầu. Anh chưa từng bao giờ nghĩ cho bản thân. Tâm trí anh chưa bao giờ hoàn thành tốt việc làm "chính mình" cả, anh chỉ xuất sắc trong việc làm "người khác" - công việc đáng lẽ phải để người khác lo liệu - anh không màng tới bản thân anh. Một người luôn làm "người khác" thế thì sau cùng lại đánh mất đi "chính mình".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC