Seok Jin và Sana

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không có ở bên đó, vậy cô ấy ở đâu?
Teahyung khá lo lắng, rốt cuộc anh vẫn nghĩ không ra Nayeon đang ở đâu. Bỗng nhiên 1 nỗi nhớ Nayeon đến lạ. Anh nhớ đến những hôm mới cưới về, cô chơi trò "phân định lãnh thổ" với anh, nhớ đến những lần anh hút thuốc bị cô mắng xối xả, nhớ đến những lần đóng kịch với cô để qua mắt mẹ.... Sao lạ quá? Đó giờ anh làm gì có cảm giác với Nayeon, tự nhiên biết mình đã trách lầm cô, đã lớn tiếng với cô, Taehyung lại ân hận vô cùng. Anh cố gắng gọi cho
cô thêm mấy cuộc nữa nhưng đáp lại anh vẫn là âm thanh lạnh tanh của tổng đài. Nayeon tắt máy rồi.
Cô đã đi đâu? Rồi ánh mắt của Taehyung chợt sáng lên nhưng đó là biểu hiện của sự hốt hoảng. Liệu Nayeon có đang xảy ra chuyện gì?
"Không! Cô ấy không sao đâu! Chắc là đi đâu đó nương nhờ thôi!"— Tehyung thầm suy nghĩ.
_________ Sáng hôm sau________
- Bây giờ đã minh oan được cho Nayeon rồi. Lòng tôi thấy nhè nhẹ làm sao ấy! Quả thật lúc mà anh bắt đầu kể hết sự thật ra ấy, tôi sợ lắm!—Sana chia sẻ với Seok Jin.
- Sao lại sợ?— Seok Jin hỏi.
- Tôi sợ anh ta sẽ.... tức giận và đuổi việc anh.
Nghe câu trả lời của Sana, Seok Jin búng nhẹ vào trán cô, anh ấy nói:
- Khờ quá đi! Tôi sẽ không sao mà. Với lại chúng ta có làm gì sai đâu!
- Ừm! Cũng phải ha!— Sana nở 1 nụ cười thật tươi với Seok Jin, cô ấy nói tiếp:
- Thôi! Xong nhiệm vụ rồi, tôi phải về còn đón Nayeon nữa. Tôi về phòng thu dọn đồ đạc nhé!
- Ừm!— Seok Jin nói có phần nghẹn ngào, sự thật là anh ấy không muốn Sana đi 1 chút nào.
Thời gian qua cùng cô hợp tác phá án phải nói là cơ hội để Seok Jin xác định cảm giác của mình. Lúc ở bên cạnh Sana, trong anh ấy loé lên 1 cảm giác rất lạ mà trước đây chưa hề có. Một sự rung động! Thứ cảm giác này nghe nói là chỉ xuất hiện khi ở bên cạnh người mình yêu. Chắc là anh ấy yêu Sana rồi. Lúc cô ấy hét lên trong sân thượng Seok Jin thực sự lo lắng. Bây giờ khi biết Sana phải đi, không ở bên cạnh mình nữa Seok Jin thật sự rất buồn.

Seok Jin đi vào phòng của Sana nhìn thấy cô ấy đang sắp xếp đồ đạc vào cái balo.
- Seok Jin!— Sana gọi.
- Ờ...... Lee tiểu thư!— Seok Jin ấp úng lên tiếng.
- Hửm?
- À.....ờ... Tôi đưa cô về nhé!— Seok Jin ngập ngừng nói.
- A! Tưởng gì, cũng được!— Sana đồng ý.
Xong xuôi, Seok Jin xách balo giúp Sana rồi trở cô ấy về bằng chiếc motor của mình.
Trên đường đi, anh ấy cứ hoài suy nghĩ. Thực sự là anh ấy đã yêu Sana rồi nhưng tại sao vẫn chưa đủ dũng khí để nói ra hết tất thảy những lời ấp ủ ở trong lòng?
Đi được nửa đường, bỗng nhiên Seok Jin suy nghĩ, sau này sẽ không được gặp Sana nữa thì ắt sẽ không có cơ hội để nói ra. Gì thì gì, anh ấy nhất định phải bày tỏ, bị từ chối cũng được.
- Sana! Chúng ta đi đến nơi này nhé!— Seok Jin nói.
Chưa để Sana trả lời, Seok Jin đã phóng xe đến....biển.
- Sao lại đến đây?— Sana hỏi.
Lúc này, 2 người đứng đối diện. Seok Jin lấy điện thoại ra, mở nhạc...
"As long as you love me, we could be starving, we could be homeless, we could be broke. As long as you love me, I'll be your platinum, I'll be your silver, I'll be your gold"
( Chỉ cần em yêu anh. Chúng ta có thể nghèo đói, có thể lang thàn không nhà hay trở nên nghèo kiết xác. Chỉ cần em yêu anh. Anh sẽ là bạch kim, là bạc, là vàng của riêng em.)— As long as you love me- Justin Bieber.
Chưa để Sana định thần, Seok Jin đã nắm chặt 2 tay của cô ấy, dồn hết cả dũng khí nói ra:
- Điều mà anh muốn thật ra không nhiều, không cần em yêu anh sâu đậm, chỉ cần mỗi ngày em thích anh 1 chút, từng ngày rồi từng tháng, từng tháng lại từng năm, từng năm cho đến hết cuộc đời. Có được không?
-.......Hmm...— Sana vẫn chưa định thần lại được.
- Anh biết là anh không xứng với em. Anh biết 1 kẻ không có địa vị như anh không thể sánh đôi cùng em. Nhưng Sana à! Anh không thể chối bỏ sự thật
là mình đã yêu em!— Seok Jin nhắm mắt và hét to, anh ấy không có đủ can đảm để nhìn thẳng vào mắt của Sana.
Đến lúc này, 1 dòng nước mắt long lanh lăn dài trên đôi má của Sana, ánh lên màu tinh khiết. Đó là giọt nước mắt của hạnh phúc. Sana rút 1 tay ra khỏi tay của Seok Jin, dùng nó che đi 1 bên mắt và cúi đầu xuống. Thói quen của cô ấy là thế. Sana không muốn bất cứ ai nhìn thấy mình khóc. Nhất là Seok Jin.
- Sana....Em....đồng ý quen anh nhé!
Sau khi nghe câu nói ấy, Sana lại khóc nhiều hơn. Nhưng lần này cô ấy không che mặt nữa. Sana từ từ bỏ bàn tay trắng trẻo của mình ra khỏi mặt, từ từ ngẩng đầu lên. Sana tự tin nhìn thẳng vào mắt của Seok Jin với khuôn mặt tươi cười xen lẫn giọt nước mắt hạnh phúc. Cuối cùng, chàng trai mà bấy lâu nay Sana thương thầm trộm nhớ cũng đã yêu cô ấy rồi. Và... Sana khẽ gật đầu khiến cho Seok Jin rất vui. Đứng từ xa chúng ta vẫn có thể nghe được tiếng reo hò sung sướng của anh ấy. Seok Jin kéo Sana vào và hôn 1 nụ hôn. Ngọt ngào và ấm áp.
- Kim Seok Jin! Em yêu anh!— Sana sụt sùi nói.
Sana được Seok Jin ôm thật chặt vào lòng như thể nếu nới lỏng thì cô ấy sẽ biến mất.
————————————
- Sao rồi?
- Thưa thiếu gia! Tôi đã cho người truy tìm bên Hawaii rồi, kể cả địa chỉ khu biệt thự nhưng vẫn không có tung tích của thiếu phu nhân.
- Đã tìm kĩ chưa?
- Dạ đã rất kĩ rồi ạ!
- Được rồi! Anh ra ngoài đi!
- Dạ!
"Nayeon! Cô đang ở đâu?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#taenayeon