20: Ghen ghét

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Helen quả thực bị xa lánh, học sinh của Gryffindor ít ngiều người cũng nói cô là phản đồ, rầm rì sau lưng Helen và thỉnh thoảng là ít chú ngữ đùa dai, tuy rằng chẳng bao giờ thành công.

Helen chưa kịp xử lý thì Fred và George đã thay cô hành sự, những người có thái độ không tốt đều bị hai anh hành đến nỗi xanh mặt không dám ho he. Dẫu sao danh tiếng của hai người trong trường cũng chẳng phải không có, hai cái ác ma, mọi người gọi họ thế.

Trò đùa dai của hai anh luôn khiến người khác ăn mệt, đừng nói là Gryffindor, ngay đến cả Slytherin đều cố gắng né Fred và George càng xa càng tốt.

Mấy ngày nay Fred cùng George cứ quanh quẩn cạnh Helen đến mức Draco cũng phải phát hỏa, tại họ cũng thi thoảng đối với cậu thi triển vài câu chú ngữ chọc ghẹo.

Tuy nhiên mọi chuyện nhanh chóng lắng xuống, tháng sáu đến gần với không khí oi bức, kèm theo đó là kì thi. Ai nấy đều cắm đầu vào học bài, không còn thì giờ để ý chuyện khác nữa.

Ngay cả Fred và George cũng từ bỏ vui chơi ôm lấy mấy quyển sách.

Helen có lẽ là người rảnh nhất cái trường này, cô ngồi trên mặt cỏ với một bình trà hoa lạnh, bên cạnh là Draco với một chồng sách. Cậu càu nhàu có quá nhiều cái cần thuộc nhưng chẳng có mấy cái thật sự có ích.

"Sao mày không học gì hết cả vậy?" Cậu uống một ngụm lớn nước nói, gió trời mùa hè cũng chẳng giúp không khí mát mẻ hơn.

"Không cần thiết."

Draco đen cuốn sách quăng qua một bên, nằm sõng soài ra thảm cỏ than thở.

"Nếu tao không được thứ hạng cao, ba tao sẽ chẳng để yên. Nhưng con nhỏ muggle đó luôn đứng hạng một. Tao không hiểu bằng cách nào mà nó có thể học cùng lúc nhiều môn như thế, gần như nó đăng kí tất cả!"

"Tớ cũng không biết." Helen nói, chống tay trên thảm cỏ nhìn trời.

Draco lần mò gối đầu trên đùi cô sau đó thiu thiu ngủ mất, Helen xoa xoa quầng thâm mờ nhạt dưới mí mắt cậu mà đau lòng, ắt hẳn cậu đã cố gắng thức đêm để nhồi nhét kiến thức.

Cô cầm lấy sách của cậu giúp cậu đánh dấu lại những vị trí quan trọng có khả năng nằm trong đề thi. Draco ngủ trầm đến qua buổi trưa mới tỉnh, cậu áy náy hôn hôn trán Helen sau đó chạy vội đến kịp tiết khóa buổi chiều.

Nhưng phiền toái có lẽ cũng không hoàn toàn vì bận rộn mà có thể biến mất.

Sau bữa cơm chiều, Helen bị chặn lại ở một góc khuất bởi ba nữ sinh nhà Slytherin. Pansy Parkinson, Daphne Greengrass, và một nữ sinh nhỏ hơn, Astoria Greengrass.

"Bọn tao muốn nói chuyện với mày." Pansy nói, cái cằm của nhỏ hếch lên cao ở một góc độ tưởng chư không thấy được mắt của nhỏ nữa.

Chị em nhà Greengrass đứng đằng sau phụ họa cho Pansy ra oai.

"Chúng ta không quen nhau, tôi không nghĩ tôi muốn nói chuyện với các cậu." Helen từ chối nhưng có vẻ bọn họ chẳng muốn tránh đường.

"Tụi tao cũng không rảnh đi nói chuyện với mày, tụi tao chỉ muốn mày cút xa Draco ra!"

Pansy chống nạnh, cô không hiểu, con nhỏ tóc bạc này ngoại trừ một chút ngoại hình thì cô ta có gì để quyến rũ khiến Draco mê ả như điếu đổ.

Thậm chí Draco còn vì nó mà mắng cô! Bọn họ rõ ràng là bạn từ nhỏ, còn rất thân thiết, chỉ từ khi con nhỏ này xuất hiện mới đổ bể! Pansy không cam lòng, cô rõ ràng thích Draco lâu như thế, đâu chịu để một con nhỏ trên trời rớt xuống chen ngang.

Pansy cảm thấy chắc chắc Helen đã dùng bùa chú gì đó yểm lên Draco hoặc mê tình tề! Đúng, chắc chắn là thế!

"Draco là bạn trai tôi, sao tôi phải né xa cậu ấy?" Helen cười cực kì tiêu chuẩn nói.

Nhưng hai chữ "bạn trai" khiến Pansy phát điên lên, nhỏ trợn mắt thở phì phò như một con thú hoang, không hề ra dáng một tiểu thư quý tộc. Nếu có người khác ở đây, họ sẽ nhận ra ngay lý do vì sao Draco sẽ chọn Helen thay vì Pansy.

"Câm mồm, cậu ấy không phải bạn trai của mày!" Pansy quát lên nhưng lại bị Astoria giữ lại.

"Nhưng đó là sự thật, cả trường đều biết mà." Helen nhún vai, ở cổ tay cô Gem xoay tròn phát ra tiếng tê tê nhỏ lẻ.

Daphe tiến lên. "Mày căn bản không xứng với cậu ấy."

"Không xứng? Nhưng Draco chọn tôi không phải ai trong các cậu không phải sao?" Helen tiến lên trước một bước, cô điềm tĩnh đến nỗi khiến Daphne hoảng sợ lùi một bước.

Đúng, Draco chọn nó không phải ai trong bọn họ, Daphne nghĩ, như một vết thương khoắn sâu vào trong lòng.

"Mày không xứng!" Con ngươi xanh của Daphne rung lên phẫn uất.

"Một đứa xuất thân không rõ ràng như mày làm sao xứng đứng cạnh cậu ấy? Rõ ràng cậu ấy bị mày lừa, chắc chắn mày đã bỏ bùa Draco!"

Helen thật sự rất muốn cười lớn, lòng ghen tị của nữ sinh đây là lần đầu cô nhìn thấy. Thật ngu xuẩn khi cố gắng gìn giữ một thứ không thuộc về mình.

"Chỉ cần tụi tao chứng minh được Draco bị mày bỏ bùa mê, ba cậu ấy nhất định sẽ khiến mày cút khỏi cái trường này." Pansy nói.

"Cứ tự nhiên." Helen nói. "Tôi chỉ sợ, ngay đến cả giáo sư Snape cũng chẳng chứng minh được, dù ông ấy chẳng có thì giờ rảnh như các cậu chĩa mũi vô chuyện của tôi và Draco."

"Mày!" Pansy quát.

"Đồ máu bùn dơ bẩn! Tao không tin Draco có thể chọn một con nhỏ máu bùn chứ không phải thuần huyết! Tao tin rằng cậu ấy chỉ bị che mắt tạm thời, cậu ấy sẽ sớm nhận ra bản chất của mày!" Daphne không nhịn được mà la lớn.

Ngay sau đó đối diện với một ánh mắt sắc lạnh khiến nhỏ rùng mình. Chân tơ kẽ tóc của nhỏ dựng thẳng đứng phát ra một lời cảnh báo từ bản năng, có một bàn tay vô hình đang nắm lấy cổ của nhỏ siết lại.

Đôi mắt tím sâu hoắng của Helen như một cái hố sâu nuốt chửng Daphne một cách từ từ, một cái hố không hề có đáy.

"Tôi nghĩ trên thế gian này, nói về dòng máu, tôi chưa nhìn thấy người có dòng máu cao quý hơn tôi." Helen chậm rãi nói từng từ. "Không có một ai dám ở trước mặt tôi so sánh về dòng máu chảy trong huyết mạch của họ."

"Vì bọn họ không xứng." Helen cười, lại như có một sức nặng ngàn cân rơi xuống, đè ép người đối diện.

Daphne sợ hãi giơ đũa phép của nhỏ lên, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán, lý trí không ngừng kêu bản thân phải trốn ngay lập tức, nhưng đôi chân lại không thể di chuyển.

Daphne không còn cảm thấy được xung quanh nhỏ có gì, chỉ có Helen đối diện vẫn mỉm cười nhìn nhỏ, tựa như một con sói đang ngắm nhìn con mồi dãy dụa giây phút cuối đời.

Pansy và Astoria đều không biết có chuyện gì sảy ra với nhỏ.

"Daphne?" Astoria hô nhỏ.

Daphne giật mình, cả người run rẩy thốt ra: "Fiendfyre" (Lời nguyền lửa quỷ)

"Không Daphne!" Pansy sợ hãi kêu lên, bọn họ muốn cảnh cáo Helen, nhưng cách này hoàn toàn không đúng!

Ngọn lửa từ đũa phép của Daphne phun ra như một vòi rồng, nó ầm ầm cuốn lấy Helen, nhưng khinh dị hơn cả là dù bị bao phủ trong lửa cháy, Helen vẫn đứng im mỉm cười, mặc cho ngọn lửa rực sáng trên làn da.

Ba đứa nhà Slytherin sợ hãi từng bước lùi về sau, Daphne rống lên một hồi dài lăn lộn dưới đất. Pansy và Astoria giật mình, như thoát khỏi ảo cảnh, kinh tủng mà nhận ra rằng đứa bị lửa thiêu chính là Daphne!

"Không!!! Daphne!!!" Astoria sợ hãi, nhỏ muốn giúp chị mình nhưng quá sợ hãi hai chân díu lại với nhau khịu xuống đất.

"Mau... mau... gọi giáo sư! Gọi giáo sư! Nhanh lên!!!" Pansy lui về phía xa, nó run rẩy nhìn Daphne rên rỉ trong ngọn lửa kêu gào, mùi cháy khét của da thịt và vải vóc lan nhanh gay mũi, đây là lần đầu tiên nhỏ chứng kiến cảnh tượng kinh khủng như thế.

Giáo sư Snape như một cơn gió xuất hiện, theo sau còn có hiệu trưởng Dumbledore. Bằng cách nào đó lửa quỷ trên người Daphne đã sớm tắt, nhưng mái tóc, một bên mặt và cánh tay của nhỏ đã sớm nhìn không ra hình dạng. Nhỏ bất tỉnh nằm co quắt trên mặt đất.

Giáo sư Snape hít một hơi lạnh, ông không thể tin được trong trường có thể xảy ra chuyện kinh khủng cỡ này. Ngay cả cụ Dumbledore cũng ngưng trọng vội vàng đem Daphne đến bệnh thất.

"Ba trò theo tôi đến phòng hiệu trưởng, ngay-lập-tức!" Giáo sư Snape lạnh lẽo nói.

Văn phòng của hiệu trưởng ấm áp, nhưng Pansy và Astoria không thấy như vậy, chúng run rẩy dựa vào nhau.

Helen bình thản dựa vào trên chiếc ghế bành nhấm nháp một viên kẹo chanh dưới ánh mắt chết người của Snape.

Cụ Dumbledore nhanh chóng trở lại, theo sau có giáo sư McGonagall và một người đàn ông khác, Anthony Greengrass, Cha của Daphne và Astoria.

"Tôi cần biết ai gây ra chuyện này! Chúng cần bị đày vào Azkaban, ngay lập tức!" Anthony rống giận không hề bình tĩnh nói.

"Anthony, chúng ta cần làm rõ phải không." Cụ Dumbledore nói, đưa cho ông ta một ly nước nhưng ông ta lại cầm nó gõ mạnh lên mặt bàn.

"Con gái tôi thành ra như thế kia, ông bảo tôi phải bình tĩnh như thế nào!"

Anthony quét mắt nhìn trong phòng, con gái nhỏ của hắn đang ngồi khép nép cùng con gái nhà Parkinson, còn một đứa học sinh nhà Gryffindor đang thản nhiên nghịch lọn tóc. Hắn có thể lờ mờ đoán được cái gì, đứng vụt dậy chỉ vào Helen.

"Là mày, nhất định là mày hại con gái tao!" Ông ta toan rút đũa phép nhưng bị thầy Snape giữ lại.

Giáo sư McGonagall nói : "Cẩn thận hành động của ngài, nếu ngài không để chúng tôi yên lành điều tra rõ ràng thì chúng tôi buộc phải mời ngài ra khỏi đây."

Lúc này ông ta mới chịu ngồi xuống, nhưng ánh mắt hung ác vẫn đặt ở trên người Helen.

"Được rồi, được rồi, trò nào có thể trả lời cho thầy chuyện gì đã xảy ra?" Cụ Dumbledore hiền lành nói.

Pansy và Astoria chưa thoát khỏi kinh hoàng, bọn nó liếc nhìn Helen rồi lại cúi đầu im bặt, chúng sợ hãi đến nỗi không thể suy nghĩ được lý do nào để nói dối. Rõ ràng giây trước cả hai đều thấy Helen là đứa bị lửa thiêu, giây sau đã thấy Daphne bị lửa bao phủ!

"Trò Helen, trò có thể kể cho chúng ta không?" Cụ nhìn qua Helen nói.

"Có thể thưa giáo sư." Cô nói, làm ra vẻ khó hiểu nói tiếp.

"Sau bữa cơm chiều, con đang tính trở về kí úc xá thì bị tiểu thư Parkinson và hai tiểu thư nhà Greengrass chặn lại. Bọn họ nói con không xứng với Draco, mọi người biết đó Draco mới trở thành bạn trai của con không lâu, họ yêu cầu con rời xa cậu ấy. Daphne Greengrass buông lời nhục mạ con sau đó dùng đũa phép niệm ra bùa "Fiendfyre", nhưng không ngờ ngọn lửa của bản thân lại quay lại đốt chính mình."

Helen tóm tắt một cách ngắn ngọn nhất.

"Nói dối, con nhỏ máu bu..."

"Anthony Greengrass, nếu ông còn tiếp tục cất lời không phải, tôi e rằng chính tôi sẽ là người đuổi ông ra khỏi đây." Thầy Snape trầm thấp nói, thành công chặn lời của ông ta.

Cụ Dumbledore hỏi hai đứa trẻ còn lại: "Có phải như thế không hả hai trò?"

Nhưng Pansy và Astoria không đáp, cúi thật sâu đầu xuống.

"Astoria con mau nói đi!" Anthony quát lên. "Chắc chắn nó đã làm gì khiến hai đứa trẻ này không dám cất lời, tôi không tin Daphne có thể làm như thế."

"Thưa ngài, nếu ngài không tin thì có thể kiểm tra kí ức của con, con sẽ không từ chối." Helen nói.

Anthony Greengrass có vẻ đồng ý nhưng cụ Dumbledore lại từ chối.

"Đọc kí ức của học sinh là phạm pháp, ngài biết đó." Cụ nói. "Nhưng chúng tôi có cách này, các trò có thể cho tôi mượn đũa phép chứ?"

Helen gật đầu đưa đũa phép cho cụ Dumbledore, Pansy cuàng Astoria miễn cưỡng đưa ra.

Cụ Dumbledore đọc chú ngữ ếm lên từng cây đũa phép, làm hiện ra những câu thần chú được sử dụng gần nhất phô bày ra.

Cả ba đứa học trò đều hiện ra những bùa bình thường như bùa giữ lạnh, bùa biến hình, bùa tạo gió, ..v...v...

Ánh mắt của thầy Snape nhìn Helen đã bớt lạnh lẽo, ông đưa cho cụ Dumbledore cây đũa của Daphne. Cụ cũng làm như những vừa rồi, và bùa cuối cùng mà Daphne sử dụng chính là "Fiendfyre".

Cô McGonagall giống như nhẹ nhàng thở ra nhiều, Antony Greengrass tái mét mặt ngồi phịch xuống ghế. Ông ta không thể tin được nhìn chằm chằm vào cây đũa phép của Daphne.

"Vậy là rõ ràng rồi, tất cả là do lỗi của Daphne, ông đã hài lòng rồi chứ Anthony?" Xà vương cất giọng âm u từ địa ngục lạnh giá.

Thầy Snape hừ một hơi lạnh qua cái mũi lớn, ông giận dữ liếc nhìn hai đứa học trò nhà mình, hận không thể bổ đầu chúng ra trong đó có cái quái gì. Kể cả đứa đang giống như một tảng thịt nướng trong bệnh thất, ai đời lại thi triển chú ngữ trên chính bản thân mình!

Mà Helen, ông như thở ra khi biết cô không bị thương tổn, ít nhất đây là đứa học trò ông coi trọng.

Chung quy là một lũ ngu xuẩn!

Snape trong lòng mắng chửi.

"Nhưng mục đích dùng ma chú tấn công bạn bè là không thể tha thứ được." Cụ Dumbledore nói, Snape hiếm có đồng ý với cụ. Trong trường học dùng ma chú để tấn công đồng học là cấm kị.

Mà "Fiendfyre" không phải ma chú dùng để đùa giỡn. Daphne có thể sống sót dưới ngọn lửa quỷ là quá mức hi hữu, tin chắc rằng mọi người ở đây đặc biệt là các giáo sư đều biết uy lực của lửa quỷ, và nó chỉ có thể tắt sau khi đốt trụi mục tiêu.

Hơn nữa Daphne không có khả năng thi triển bùa chú sai hướng, dù sao nhỏ cũng là trưởng nữ của gia tộc Greengrass, được huấn luyện ngay từ khi còn nhỏ!

Rõ ràng là có người làm trò quỷ.

Anthony đã có đáp án nhìn về phía Helen sau đó giấu đi ánh mắt.

"Tôi nghĩ hiện tại con gái tôi cần tôi, Astoria đi theo ta đến bệnh thất!" Hắn nói.

Pansy bị Snape quăng về Slytherin, cụ Dumbledore tủm tỉm cười. "Lửa quỷ cũng đâu khó dập đâu, đúng không?"

Helen không đáp, trên mặt vẫn treo một nụ cười như có như không. Khi cô vừa bước ra khỏi phòng hiệu trưởng đã bị Draco lôi xềnh xệch đi.

"Mày có sao không?" Cậu lo lắng hỏi, đem Helen xoay một vòng nhìn từ trên xuống dưới đến khi không phát hiện vết thương nào mới chịu thả cô ra.

"Bọn nó nói mày đem Daphne thiêu chín!" Draco hãi hùng, Helen có thể bị thôi học vì điều này.

"Còn không phải tại cậu sao?" Helen hờn dỗi, giả bộ đẩy cậu sang một bên. "Tớ bị bọn họ chặn đường, nói cái gì mà tớ không xứng với cậu sau đó ra tay đánh tớ."

"Cái gì? Sao bọn họ dám!" Draco giận dữ kêu lên. "Mày không cần nghe mấy cái lời xàm xí đó, trực tiếp đem bọn họ quăng vào bệnh thất là được rồi."

"Ha hả, không phải vào rồi ư!"

"Nhưng mà rốt cuộc có chuyện gì? Kể chi tiết cho tao nghe đi." Draco nài nỉ, như một đứa trẻ xoay quanh Helen đòi hỏi.

"Thì tớ dùng ma lực dọa Daphne Greengrass một trận, nhỏ sợ quá phòng ngự bằng cách tấn công tớ bằng lửa quỷ."

Draco suýt thì kêu lên nhưng Helen lại nhanh chóng tiếp lời.

"Tớ thôi miên nhỏ, khiến nhỏ tưởng nhỏ tấn công tớ nhứng thực chất là tự tấn công bản thân mình, và nhỏ bị lửa thiêu, thế thôi."

"Thôi miên?" Draco hỏi.

"Như thế này này." Helen nhìn vào mắt Draco hai đồng tử tím như đậm lên, cậu chớp mắt một cái đã thấy mình đang đứng ở một vườn hoa trải dài cả ngàn mét, không còn là hàng lang lập lòe ánh nến.

Draco rõ ràng đứng đối diện Helen nhưng trước mặt cậu lại là chính bản thân mình , vênh váo tự đắc cười.

Lại chớp mắt một cái trở về như cũ.

"Helen!" Draco cảm thán, quá mức thần kì. Cậu ôn nhu mà ôm lấy cô trong lòng đầy tự hào, hôn hôn mái tóc của Helen.

"Vô trượng ma chú, mày làm tao bất ngờ quá!" Phải biết rằng vô trượng ma chú rất khó có thể sử dụng, nhưng nó lại như một miếng bùa hộ mệnh trong các trường hợp khẩn cấp. Đặc biệt là lúc chiến đấu với đối thủ, có thể ra đòn vô thanh vô thức.

Nếu Helen nói kì thật cô vốn là đang phải học để dùng được ma trượng và chú ngữ không biết Draco sẽ như thế nào.

"Tao tin mày dưới bất kì tình huống nào cũng sẽ không bị thương, đúng không?" Cậu nói.

"Ừ!" Helen toét miệng cười.

0000000000000000

Mấy ngày này thật sự bận quá, truyện đăng bị trễ nải nên mọi người đừng trách tui, có trách hãy trách số phận ấy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net