23 Thần Hộ Mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay ngày hôm sau đó, một tin tức đánh nghiêng cả giới phùy thủy khi công bố Sirius Black là vô tội, tên tội phạm thật sự là Pettigrew kẻ đã đổ án oan cho Sirius Balck.

Sirius từ tên tội phạm giết người bị phỉ báng khắp nơi bỗng nhiên trở thành người hùng vĩ đại nhất thế giới – theo nhật báo tiên tri – hắn đã chịu đựng nhẫn nhục cả mười hai năm trong ngục Azkaban nơi đáng sợ nhất giới phù thủy, chỉ để tìm đường trở về báo thù cho người anh em tốt và bảo vệ con đỡ đầu của mình – chúa cứu thế – Harry Potter.

Tất cả những lời ca tụng hoa mĩ nhất đều được dùng để miêu tả hắn. Tin tức về Sirius nóng hổi đến nỗi ở bất kì đâu, bất kì nơi nào cũng có thể nghe thấy người ta bàn luận về hắn.

Helen gấp tờ báo lại, trước mặt cô ngồi hai người, Harry và Neville, trên mặt bàn còn có sợi dây chuyền của cô tặng cho Neville.

Harry khổ không nói nổi, bọn họ đã ngồi giải thích hết hơn một giờ nhưng Helen chẳng có gì tỏ vẻ nguôi giận. Neville mắt đỏ hoe như sắp khóc tới nơi.

Tại vì Neville nghe thấy cậu nói với Ron rằng cậu vẫn chưa thật sự làm được phép bùa hộ mệnh nên mới đem cho cậu mượn sợi dây chuyền này. Ai ngờ sau trận thua cậu để trên bàn quên bén trả, sau đó là lo ôn thi bận rộn không kịp để ý, sáng hôm qua nhớ ra thì không gặp được Neville, xảy ra một tá chuyện rồi cuối cùng mọi chuyện như Helen đã biết...

Neville sụt sùi, chính cậu đã quên mất lấy lại sợi dây chuyền từ chỗ Harry.

"Được rồi, không có lần sau nữa." Helen bảo. Harry thở phào còn Neville gật đầu lia lịa, mừng rỡ muốn la lên.

"Helen, cậu có thể dạy cho tớ chú ngữ mà cậu dùng để đuổi giám ngục không? Hồi đầu năm cậu có dùng nó một lần." Harry rối rắm bảo.

"Giám ngục đã rời khỏi Hogwarts rồi mà." Helen nói.

"Tớ không chắc trong tương lai có phải gặp lại nó không..." Harry ngập ngừng. "sự ánh hưởng của nó lên tớ luôn lớn hơn so với người khác."

Helen suy ngẫm một chút rồi nói. "Cậu không thể học được nó Harry, đó là một phép thuật cổ còn liên quan đến huyết thống, và phức tạp hơn nhiều so với Thần hộ mệnh."

Harry uể oải tùng vai xuống.

"Sao cậu không cùng giáo sư Lupin học tiếp, ông ấy giỏi khoản này mà."

"Thầy ấy từ nhiệm, hôm nay sẽ rời đi."

Helen suy nghĩ, cô cũng không nỡ từ chối Harry, nhưng mà thật sự cô không dạy được Harry thần chú kia. Nếu anh trai cô thì may ra có thể, có hàng loạt nghi thức trước khi được phép học nó.

"Ngày mai cậu rảnh không, nếu có thể tớ sẽ giúp cậu luyện Thần hộ mệnh?"

"Thật sao?" Harry gấp gáp, cậu biết tuy Helen không thích phô diễn, nhưng năng lực của cô không hề yếu kém. "Ngày mai buổi chiều không có khóa học."

"Vậy, hai giờ chiều ở phòng học phòng chống nghệ thuật hắc ám nhé?"

Harry gật đầu cái rụp rồi rời đi.

"Mày với thằng Harry hẹn hò gì nhau đấy?"

Draco không biết từ lúc nào xuất hiện, cậu từ sau ôm lấy Helen gác cái cằm nhọn lên vai cô.

Neville còn chưa đi tròn xoe mắt, trông cậu như con thỏ bị kinh hãi, Draco lườm một cái khiến cậu run lên.

"Draco, đừng hù cậu ấy, Neville nếu không có việc gì nữa thì cậu về đi."

Neville lật đật đứng dậy xanh mét chuồn mất, trước khi đi còn loạng choạng va phải cái bàn.

Draco không vui ngồi xuống cạnh Helen: "Mày hẹn thằng Harry làm gì?"

"Cậu ấy nhờ tớ giúp một chút về bùa chú thôi."

Draco bĩu môi tỏ vẻ không tin.

"Bùa chú thiếu gì người có thể giúp nó, giống như nhỏ Ganger ấy, sao cứ phải là mày."

"Thần hộ mệnh Ganger không làm được, bùa chú đó của năm thứ năm." Helen dựa vào vai Draco, mái tóc bạc tùy ý đong đưa.

"Cậu có làm được nó không?"

"Đương nhiên được, tao đã sớm học rồi."

"Vậy cậu cũng có thể đến giúp Harry."

"Gì??? Giúp thằng Harry tập luyện á???" Draco suýt nữa thì nhảy dựng lên, giống như mới nghe thấy cái gì kinh khủng lắm.

"Nếu cậu không muốn thì thôi, tớ với Harry hai người tự luyện cũng được." Helen cố tình nhấn mạnh chữ "hai người" rồi xem phản ứng của Draco.

Ngay lập tức cậu nói:

"Tao đi!"

"Ha hả, Draco...." Helen ôm bụng. Draco giận dữ cù léc eo cô, rõ ràng cậu vừa bị cô trêu, mặt hồng hồng tức tối.

Nhưng mà đâu có thể Helen với thằng Harry ở riêng một phòng được!

"Thôi, đừng giận."

Helen híp mắt luồn tay vào mái tóc bạch kim mềm mại của cậu. Trước đây Draco thường vuốt ngược nó ra sau tỏ vẻ là người trưởng thành nghiêm túc. Nghe cô nói không thích cậu vuốt hết tóc lên như vậy, cứ để tự nhiên sẽ tốt hơn và cậu làm theo thật.

Bạn trai cô thật nghe lời, Helen híp mắt cười.

"Mà cậu tìm tớ có việc gì không?"

Draco thần bí nhướng chân mày. "Coi nè."

Cậu đưa ra cho Helen một lọ thủy tinh, bên trong có chất lỏng màu vàng kim cực kì xinh đẹp.

"Draco! Cậu làm được!" Helen vui sướng kêu lên cầm lấy lọ nước thuốc, không keo kiệt hôn một cái thật vang trên má Draco.

Cậu kiêu ngạo nhìn Helen mừng quýnh đến đỏ hồng cả gương mặt, đây là lần đầu Draco nhìn thấy Helen mừng rỡ như thế, cậu còn tưởng cô sẽ chỉ đạm nhiên cười cảm ơn. Hóa ra cô còn có một mặt này, Helen cười rạng rỡ quá mức xinh đẹp.

Draco ôm thít cô vào trong lòng, hi vọng lúc nào cô cũng có thể như thế này, thoải mái tươi cười, thoải mái buông ra gánh nặng bí ẩn mà cô đang đeo kia.

"Cậu thật tài giỏi." Helen thủ thỉ vào tai cậu.

"Chỉ cần mày muốn, tao có thể làm cho mày bất cứ thứ gì."

"Thật sao?"

"Thật!" Draco khẳng định nói.

Helen ngước mặt lên nhìn cậu, đôi mắt cong thành hình bán nguyệt chan chứa ý cười. Đôi mắt tím nhìn thật sâu vào con ngươi của Draco, nơi đó có sự chân thành không hề giả dối.

"Thứ này cực kì quan trọng, cậu muốn được thưởng gì không?" Helen tinh nghịch chớp mắt.

"Khỏi."

Lọ thuốc đó đúng là lọ thuốc mà giáo sư Snape không còn làm cho Helen nữa. Cô quyết định dụ dỗ Draco làm thử, khả năng nấu ma dược của cậu cũng chẳng hề kém, thành công ngoài ý muốn còn nhanh hơn cô kì vọng.

Nếu Draco biết đây là loại thuốc từng khiến cô nhập viện thì đánh chết cậu cũng không bao giờ làm.

"Draco."

"Hả?"

"Nóng."

Một ngày hè oi ả, người đi ngang khuôn viên trường đều sẽ thấy Draco Malfoy thường kiêu ngạo hống hách tỉ mỉ, chăm chú chải từng lọn tóc bạc của công chúa Gryffindor, đan chúng lại với nhau thành một búi tóc phá lệ xinh đẹp. Cực kì cẩn thận mà đem đá quý gắn lên tô điểm.

Hệt như một bức tranh thơ mộng.

Nhiều năm sau không biết bằng cách nào khoảng khắc này được ghi lại trên một tấm ảnh động, xuất hiện trong mặt báo phù thủy khiến bao nhiêu người hâm mộ. Bởi tình cảm của bọn họ vẫn luôn như cũ không đổi thay, mặc cho thời gian bào mòn đi gương mặt, tuổi tác cùng dáng vẻ không hề là vấn đề nữa.

...............oOo................

Harry đến rất sớm, cậu ngồi trong phòng học Phòng chống nghệ thuật hắc ám lặng thing. Sirius đã đem thấy Lupin tiễn đi khỏi Hogwarts, chú ấy cũng đã nói cho Harry về việc đến nhà Dusley lấy lại quyền nuôi dưỡng Harry, cậu thật sự rất mừng.

Cậu đã sớm hi vọng thoát ra khỏi cái nhà từ lâu, khát vọng có người thân, khát vọng hạnh phúc. Nhưng mà có cái gì đó cứ khiến mọi thứ rối tung lên. May mắn nhất là cậu được vào Hogwarts, có thêm những người bạn, và giờ cậu có Sirius, một người cha đỡ đầu.

Hi vọng mọi thứ có thể mãi tốt đẹp như thế, nhưng Harry luôn cảm giác rằng có cái gì đó sẽ xảy ra, sự yên bình ngắn ngủi này không hề được lâu dài...

Helen đến, theo sau lưng còn có Draco, nhìn vẻ mặt khó ưa của Harry cậu hừ lạnh một tiếng rõ to. Harry coi như không biết gì, lịch sự chào hỏi, Draco cũng nể mặt mà ờ một tiếng.

"Chúng ta bắt đầu luôn nhé Harry?" Helen nói.

"Ừ!" Harry gật đầu.

Helen chỉ cho hai cậu chỗ đứng, ba người nhanh chóng xếp thành hình tam giác trong phòng học.

"Draco đã luyện thành công bùa Thần hộ mệnh, cậu ấy sẽ làm mẫu trước nhé, chúng ta sẽ làm lần lượt từng người một."

Helen nói, mọi người đã cầm tốt đũa phép, Draco gật đầu và đĩnh đạc bước lên, chỉ đũa phép lên trần nhà: "Expecto Patronum"

Không khí trở nên thật mát mẻ, một con rồng cái Na Uy thon mượt xuất hiện, bó lượn lờ quấn quanh Helen sau đó bay lên không trung lượn vòng.

Cô cũng nâng lên đũa phép: "Expecto Patronum."

Vun vút những tiếng gió nhẹ cất lên, con sói bạc đĩnh đạc đứng trước Helen như một vệ sĩ đáng tin cậy. Con rồng Na Uy xà xuống cuốn lấy con sói, hai con vật lơ lửng rồi đùa nghịch khắp phòng.

"Đến lượt cậu Harry."

Harry gật đầu tập trung tinh thần hô lên: "Expecto Patronum."

Nhưng cũng chỉ như những lần trước, một đám sương trắng tù mù hiện ra không hình không dạng, lắc trái lắc phải rồi biến mất theo thần hộ mệnh của Draco và Helen.

"Không thành công." Harry uể oải.

"Chúng ta còn nhiều thời gian mà." Helen an ủi.

"Trước đây thầy Lupin nói gì với cậu khi thực hiện bùa chú này?" Cô hỏi.

"Thầy ấy bảo tớ cần nghĩ về thứ gì làm tớ vui vẻ nhất." Harry trả lời, nhưng trông cậu rũ rượi lắm.

"Ban nãy cậu nghĩ gì?"

Harry đẩy cái gọng kính. "Lúc ông bộ trưởng Fudge tuyên bố chú Sirius vô tội, thực sự thì tớ đã mừng đến phát điên, cậu biết đó chú ấy là cha đỡ đầu của tớ..."

"Xuy!" Draco phụt cười một tiếng.

"Mày cười cái gì?" Harry tức tối nói.

Draco cà lơ phất phơ đẩy vạt áo choàng của mình, bĩu môi nhưng lại làm ra vẻ đoan chính trả lời.

"Nghĩ đến thứ làm mình vui vẻ, tao thật sự không tin ổng lại chỉ mày như vậy. Mà tao cũng chẳng bất ngờ đâu, dù gì trông ổng cũng tồi tàn-"

"Thôi Draco, tớ không đưa cậu đến đây để phá bĩnh." Helen ngắt ngang.

"Thì tao có nói sai đâu." Cậu làu bàu.

"Đó là một cách không tồi – Helen khích lệ – Nhưng thầy ấy đã cho cậu luyện tập thế nào Harry?"

"Thầy dùng Ông kẹ hóa thành giám ngục, sau đó tớ sẽ đuổi nó đi bằng thần hộ mệnh." Harry tường thuật.

"Và mày triệu hồi thần hộ mệnh bằng cách nhớ lại những gì vui vẻ nhất, trước mặt giám ngục, tao cũng không biết bình luận sao." Draco nhướn mày. "Ông thầy Lupin đó dạy tốt đấy."

"Draco" Helen lần nữa nhắc nhở. "Nếu cậu biết phương pháp sao cậu không đến chỉ Harry đi."

Cậu lập tức dãy lên, dơ hay tay cao lui về góc phòng, miệng lẩm bẩm xin tha lỗi. Coi như cậu không tồn tại ở đây đi, bắt cậu dạy cho chúa cứu thế Harry Potter á, cái vinh dự này cứ để cho Helen là được rồi.

Harry trừng mắt nhìn Draco, rồi lại cúi đầu ngại ngùng hỏi: "Có gì không ổn sao?"

Helen lắc đầu: "Không phải không ổn, cách của thầy Lupin chẳng sai, nhưng có lẽ không phù hợp với cậu cho lắm."

Harry mừng thầm, như vậy tức là còn cách tốt hơn, cậu hi vọng có thể nhanh ra khỏi cái chỗ này, ở chung với Draco không bao giờ cậu có thể thoải mái được.

"Thần hộ mệnh, mục đích của nó là để bảo vệ một ai hay thứ gì đó quan trọng. Cũng như thầy Lupin cho cậu đối đầu với giám ngục để cậu tự bảo vệ mình, vậy thay vì gượng ép bản thân nghĩ đến một điều gì đó vui vẻ, hãy nghĩ đến một thứ gì đó cậu muốn bảo vệ, khi bảo vệ được điều quan trọng cậu sẽ rất hạnh phúc phải không?"

Helen vẩy nhẹ đũa phép, không âm thanh phát ra ma chú, con sói bạc lại lần nữa hiện lên, nó từng bước xoay quanh Harry làm cậu cảm nhận được sự ấm áp.

Harry bắt đầu suy nghĩ, cậu nghĩ đến lúc đối mặt với con xà quái trong mật thất của Slytherin, nó gần như đã giết Ron và Ginny, Harry muốn bảo vệ họ, cậu nâng lên đũa phép.

"Expecto Patronum."

Vẫn chỉ là một đám sương trắng, nhưng to hơn, lớn hơn, và có cái hình dạng lấp lóe như sắp hình thành.

"Đúng rồi, như thế đó Harry." Helen cổ động.

Một xíu nữa, một xíu nữa, Harry không ngừng tự nói mình cố lên, mồ hôi chảy ướt trên trán cậu, đã qua bao lâu nhưng ngoại trừ thấy được lờ mờ hình dạng thì không có gì tiến triển cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net