Chương 2: Dung nhập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Helen dậy khá sớm, trên đường đến đại sảnh cô gặp rất nhiều người, có ánh mắt thân thiện chào hỏi có tò mò xem xét và có luôn cả những ánh mắt chán ghét cùng khinh thường.

"Ô xem ai đây, nàng công chúa tóc bạc của chúng ta!" Fred nói rồi vẫy tay chừa ra một chỗ trống bên cạnh mình ý mời Helen ngồi xuống.

"Em có thời khóa biều rồi đúng chứ? Môn học đầu tiên của em là môn tiên tri và phòng học thì nằm ở tháp Bắc khá là xa xôi, nếu em cần thì tụi anh có thể làm kị sĩ và hộ tống em một đoạn đường!" George kêu lên và nhét nào tay Helen một tấm bản đồ mà Percy nhờ họ đưa cho cô.

Helen lễ phép nhận lấy tấm bản đồ cảm ơn và từ chối hai người họ. "Hai anh hôm nay chắc cũng có tiết học, nếu đã có bản đồ thì em có thể cùng đi với Neville."

Ngồi ở đối diện bị điểm danh Neville cắn hụt miếng thịt đưa lên miệng, cậu tròn mắt nhìn Helen.

"Ôi, nếu em quyết định đi với Neville thì hãy cẩn thận một chút, em ấy có hơi hậu đậu, và Neville!" Fred hô lên một tiếng làm cậu nhóc giật nảy mình kém chút nữa đổ ầm ra ghế lắp bắp: " V... vâng?"

"Cẩn thận không được làm công chúa nhỏ bị thương." Geogre tiếp lời, Neville gật đầu lia lịa.

"Hai anh đừng hù dọa cậu ấy nữa." Helen ngăn cản Fred và Geogre lại, nhìn Neville như sắp òa khóc tới nơi ấy.

Sau khi dùng bữa, Helen chào mọi người rồi cùng Neville đến lớp.

"Tớ... không biết đường..." Neville xấu hổ đỏ mặt nói.

"Không sao, chúng ta có bản đồ mà, chỉ cần đi theo cầu thang này lên là được." Helen ngó bản đồ rồi chỉ sang một cái cầu thang. "Đường đi khá là dài đấy."

Có lẽ là vì đến sớm, trên đường đi cũng chỉ có hai người rảo bước, Helen cầm bản đồ dò đường còn Neville giúp cô ôm sách.

"Này, cậu từ đâu chuyển về Hogwarts vậy?" Neville tò mò hỏi. "Ý tớ là trước khi đến Hogwarts cậu đã học ở đâu ấy."

"Chúng ta tổng cộng có bao nhiêu trường phù thủy nhỉ?" Helen nhìn thoáng qua Neville rồi chuyển đề tài, cậu cũng không để ý mà trực tiếp bị cô xoay đi.

"Để tớ nhớ, có khá nhiều trường học phù thủy ... Hogwarts nằm ở nước Anh, Viện Hàn Lâm B... beauxbatons nằm ở Pháp..., còn Học viện Durmstrang nằm ở... ừm tớ quên rồi, còn có học viện ... Ma thuật và Pháp thuật Ilvermorny... và.. ừm... ở Nhật Bản có..."

Đợi đến lúc Neville nhớ ra được vài cái tên trường thì Helen đã dẫn cậu đến lớp, leo lên cái thang bằng bạc được thả xuống hai người chui tọt vào phòng học.

Trong lớp cũng có vài học sinh đã ngồi sẵn, đây là một căn phòng khá kì quái có kết cấu như một cái ấm. Các cửa sổ bị kéo kín rèm và những cái đèn đều phát ra ánh đỏ, trang trí hầu hết bằng bông vải nhiều màu và không khí có chút ngột ngại lại không âm trầm.

Những quả cầu thủy tinh được đặt ở khắp nơi trong phòng học, nhờ chúng mà những ánh đèn đỏ lại càng thêm ma mị. Một loại bày trí có phong cách khá quen thuộc của các nhà tiên tri mà Helen đã từng gặp.

Giáo sư Trelawnay xuất hiện với một vẻ ngoài kì bí, hàng tá các loại trang sức treo trên cổ bà cùng sự mơ màng của một người sống ngoài "thế giới vật chất" làm Helen khá là hứng thú. Tuy nhiên có vẻ như "nội nhãn" của vị giáo sư này không được tốt cho lắm bởi những thứ bà ấy thấy khá là bình thường. Tuy nhiên cũng đủ để dọa không ít người.

Tiêu biểu như Neville... Cậu ấy cứ run cầm cập lên mỗi khi giáo sư Tralawney tới gần. Hoặc như cô bé có tên Lavender sắp trực khóc đến nơi.

Đáng tiếc môn tiên tri không phải một môn có thể học được nếu không có năng khiếu bẩm sinh. Đó cũng là lý do tại sao các nhà tiên tri thật sự rất hiếm, và có rất nhiều kẻ mạo danh tiên tri đưa ra những lời tiên đoán sai lầm nhằm trục lợi khiến cho ngày càng ít người tin vào tiên tri và cho đó là vớ vẩn.

Helen ngồi ngẩn người suốt tiết học, cho đến tận khi cô nghe tiếng của giáo sư Tralawney kêu lên mới tập trung lại và nhận ra mình thế nhưng lại thất thố đến vậy.

"Hung tinh chiếu! Con thân yêu ơi, con bị hung tinh chiếu!"

"Con ma chó khổng lồ thường lảng vảng trong nghĩa địa! Con trai yêu ơi, đó là một điềm dữ - điềm dữ tệ hại nhất - điềm chết chóc!"

Helen hứng thú nhìn sang, chỉ thấy giáo sư một mặt đầy kinh hoảng, đứa học trò được tiên đoán là Harry Poter mặt lúc xanh lúc trắng. Mọi người hầu như ai cũng sợ hãi, ngoại trừ Hermione. Cô bé đứng dậy, đi vòng ra sau cái ghế của giáo sư Trelawney, nói thẳng thừng bằng một thái độ rất kém tôn trọng :

"Con không thấy nó giống Hung tinh chút nào."

Giáo sư Trelawney dò xét Hermione với một vẻ càng lúc càng khó ưa.

"Con thân yêu ạ, con tha lỗi cho ta khi ta nói ra điều này nhé, nhưng ta nhận thấy rất ít tinh hoa tỏa ra quanh người của con. Điều đó có nghĩa con rất kém khả năng lĩnh hội đối với sự cộng hưởng của tương tai."

Và dĩ nhiên câu nói của giáo sư chọc thẳng vào lòng tự ái của Hermione, mặt cô bé hếch lên hai mắt thì trợn trừng nhưng không lên tiếng tiếp. Giáo sư Tralawney ngay sau đó cũng kết thúc tiết học của mình và cho các học sinh rời khỏi lớp.

"Helen, cậu thấy sao về những lời tiên đoán của giáo sư? Nó... liệu có phải thật không?" Neville vẫn còn chút trắng mặt nói.

"Bà ấy thật sự có khả năng nhìn thấy tương lai Neville."

"Vậy là giáo sư nói Harry sẽ chết là đúng?!?" Neville khẽ rít lên, vừa vặn nhóm ba người trong câu lời nói của Neville đi ngay đằng trước. Hemione quay ngoắt lại nhìn Helen đầy khó chịu nhưng cô không để ý.

"Sai rồi Neville, tớ không nói bà ấy nói đúng mà chỉ nói bà ấy nhìn thấy được tương lai thôi."

"Nhưng..."

"Lời tiên tri không phải dễ để có thể phán định nó là tương lai, một lời tiên tri chỉ giống như phép dự đoán cho phép chúng ta nhìn thấy một tương lai bị phủ mờ. Mà chính cái tương lai bị phủ mờ đó lại khiến cho chúng ta rất hay bị nhầm lẫn."

"Ý cậu là sao?" Neville nghi hoặc.

Helen khẽ vuốt tóc ra sau tiếp tục giải thích. "Một nhà tiên tri có thể nhìn thấy tương tai nhưng chưa chắc diễn giải đúng và hoàn thiện được nó. Một hình ảnh xuất hiện trong lời tiên tri sẽ còn phụ thuộc vào những yếu tố đi kèm, những yếu tố đó sẽ làm thay đổi nội dung và hình thức diễn ra lời tiên tri đó."

Nhìn Neville một mặt ngờ nghệch cô cũng chỉ biết ấn trán cậu một cái. "Có nghĩa là, trong lời tiên đoán của giáo sư dành cho Poter chỉ mới xuất hiện hình ảnh hung tinh mà không xuất hiện thêm yếu tố chi phối cho nên chúng ta không thể xác nhận chính xác được. Có thể nói hung tinh là một điềm báo tử vong, nhưng con chó xuất hiện trong điềm báo chưa chắc đã là hung tinh. Bởi vì loài chó còn tượng trưng cho một người bạn, dũng cảm, và lòng trung thành tuyệt đối Neville ạ."

"Nếu chia ra trường hợp, ngoài hung tinh, điềm báo này có thể hiểu sang một vài ý nghĩa khác như sẽ có chuyến ghé thăm từ một người bạn trung thành cũ, hoặc gần hơn đó là người bạn cũ sẽ ghé thăm bạn trên một tình huống nguy hiểm tiệm cận với tử vong."

Neville cau mày cố gắng tiêu hóa những gì Helen vừa nói nhưng phát hiện tình huống không ổn cho nên lại cười đáng thương nhìn Helen. Cô thở dài một hơi, đáng lý không nên tốn thời gian diễn giải cho cậu ấy. "Được rồi, lời tiên đoán của giáo sư Tralawney có thể sai, được chưa?"

Neville cười gật đầu một cái rụp. Harry đi đằng trước cũng quay lại gật đầu lí nhí gật đầu ánh mắt thành khẩn cảm ơn cô.

Tiếp theo đó là giờ học biến hình, môn này đối với Helen quả thật thì không khó nhưng cô lại không có thói quen dùng đũa phép nên có chút ngượng tay. Phải nói rằng trước đây Helen chưa từng dùng đũa phép, việc hô ra câu thần chú cũng không hề có. Tất cả những gì mà Helen sử dụng chỉ có vô thanh và vô trượng ma chú và hiện tại nó trở thành một trở ngại không nhỏ.

Qua giờ nghỉ trưa vẫn còn tiết học của lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí. Bầu trời quang đãng không khí có chút ẩm ướt, một điều kiện thích hợp để học ngoài trời.

Lão Hagrid đứng ngay trước căn chòi để chào đón học sinh đến lớp của mình, sừng sững trong tấm áo khoác bằng da chuột chũi, con chó săn Fang đứng sát gót chủ, có vẻ bồn chồn như thể không chờ được nữa phút bắt đầu.

Lão Hagrid gọi:

"Lại đây, nào, tiến lại gần đây!"

Học trò tiến đến gần bên lão.

"Bữa nay, tôi đãi các trò một bữa ra hồn! Các trò sắp học một bài học vĩ đại! Mọi người có mặt đông đủ chưa? Được rồi, đi theo tôi."

Lão Hagrid dẫn chúng đi vòng qua rặng cây, và năm phút sau thì mọi người nhận thấy mình đang đứng bên ngoài một nơi có vẻ như một bãi chăn ngựa nho nhỏ. Nhưng mà bên trong bãi chăn không thấy có con gì cả.

Lão Hagrid gọi:

"Mọi người hãy lại đây tập trung quanh hàng rào! Như vậy đó - Sao cho chắc chắn nhìn thấy rõ nha. Bây giờ, việc đầu tiên tất cả các trò cần làm là mở sách ra..."

"Bằng cách nào ?"

Giọng Draco vang lên nhừa nhựa, lạnh lùng. Lão Hagrid hỏi lại:

"Hả ?"

Draco lặp lại thêm: "Làm sao mà mở sách ra được chứ ?"

Draco rút cuốn Quái Thư Về Quái Vật của cậu ra. Cuốn sách đã bị tró gô bằng một sợi dây thừng dài. Mấy đứa học trò khác cũng lôi sách của mình ra, vài đứa cũng giống như Harry đã dùng dây nịt mà khớp mõm cuốn sách lại. Mấy đứa khác tống cuốn sách vô trong những cái bao chật, hay kẹp chặt chúng lại bằng mấy cái kẹp giấy tổ chảng.

Lão Hagrid trông có vẻ tiu nghỉu:

"Không ai có thể mở được sách ra sao?"

Cả lớp lắc đầu. Lão Hagrid nói:

"Các trò phải vuốt ve chúng. Coi nè..."

Nghe giọng lão Hagrid thì đó là điều hiển nhiên mà ai cũng biết. Lão cầm cuốn sách của Hermione lên, lột bỏ lớp băng keo bùa chú dán rịt bên ngoài. Cuốn sách tìm cách cắn, nhưng lão Hagrid đã vuốt ngón tay trỏ khổng lồ của lão dọc theo gáy sách, cuốn sách rùng mình, rồi mở ra và nằm yên lặng trong tay lão Hagrid.

Draco chế nhạo:

"Ôi, lũ chúng mình mới ngu ngốc làm sao! Lẽ ra chúng mình phải vuốt ve chúng! Sao mà chúng mình không đoán ra được nhỉ ?"

Lão Hagrid ngập ngừng nói với Hermione:

"Tôi... tôi nghĩ tụi nó cũng vui chứ ?"

Draco nói hớt:

"Ôi, vui kinh khủng khiếp đi ấy chứ! Quả là khôn ngoan, tống cho tụi này những cuốn sách cứ lăm le cắn đứt tay tụi này ra."

Helen hiếm có đồng tình đem cuốn sách thảy sang một bên, cô không có hứng thú với những quyển sách kiểu thế này... mắt thưởng thức quá kém...

Lão Hagrid tỏ ra chán nản, dường như đã mất hứng ít nhiều.

"Vậy thôi... vậy là các trò đã có sách và... và bây giờ thì các trò cần Sinh vật Huyền bí. Phải. Vậy để tôi đi dắt chúng lại. Chờ một chút..."

Lão sải bước xa khỏi bọn trẻ, đi về phía khu rừng và biến mất.

"Helen... cậu nghĩ tiếp theo bác Hagrid sẽ dẫn thứ gì..?" Neville lo lắng nói

"Tớ cũng không biết, cậu cứ chờ đi thôi." Cô nói, sao đó đăm chiêu nhìn về phía rừng cấm. Trong khu rừng này có rất nhiều thứ bí ẩn đáng để khám phá đây...

Ở một góc khác Draco nói to:

"Chúa ơi, nơi này điêu tàn hết chỗ nói. Lão đần đó bày đặt dạy học, tao mà nói cho ba tao biết, ổng thế nào cũng điên tiết lên..."

Harry kêu lên:

"Im đi, Malfoy."

"Cẩn thận đó, Harry, đằng sau mày có một viên giám ngục Azkaban kìa..." kéo theo sau đó là một tràng cười.

Helen cũng bắt đầu quan sát học sinh của các viện, cô có nghe qua nhà Slytherin là nơi dành cho các phùy thủy thuần huyết và phần lớn đều là quý tộc. Tuy nhiên theo như cô thấy thì giáo dưỡng có vẻ không được tốt lắm?

"Ối..."

Levender rú lên, chỉ về phía bên kia của bãi chăn thả.

Những sinh vật có thân, đuôi và chân của ngựa, nhưng chân trước, cánh và đầu là của đại bàng khổng lồ, với cái mỏ to màu thép, hết sức hung tợn, và đôi mắt màu cam rực. Móng vuốt của chân trước dài cả một tấc rưỡi, có thể xé nát một con mồi như chơi đang tiến về phía tụi học sinh, phía sau có lão Hagrid chạy theo dang cầm một mớ xính nối vào cổ của những con thú ấy.

Lão Hagrid giật những sợi dây xích, thúc lũ quái thú hướng về phía hàng rào mà lũ học trò đang đứng, lão gầm lên:

"Đi nào, tiến tới!"

Bọn nó hơi lùi lại khi lão Hagrid tiến đến gần chúng để buộc mớ dây xích vào hàng rào. Lão vẫy tụi học trò, vui vẻ gào to:

"Đây là những con Bằng Mã! Thấy chúng đẹp không?"

Lão Hagrid xoa hai bàn tay vào nhau, tươi cười với bọn trẻ chung quanh gọi chúng lại gần và gần hơn. Nhưng không ai có vẻ muốn làm theo lão. Tuy nhiên, Harry, Ron và Hermione cũng cẩn thận bước đến gần cái hàng rào. Lão Hagrid nói:

"Bây giờ, điều trước tiên các trò phải biết về Bằng Mã là chúng rất kiêu hãnh, rất dễ bị tổn thương. Đừng bao giờ xúc phạm chúng, kẻo toi mạng như chơi."

"Các trò phải đợi đến khi những con Bằng Mã tỏ dấu hiệu trước tiên. Phép lịch sự, hiểu không? Các trò bước về phía một con Bằng Mã, nghiêng mình chào và chờ đợi. Nếu như con Bằng Mã cúi chào lại thì các trò được phép chạm vào nó. Nếu nó không cúi chào thì liệu hồn mà tránh xa móng vuốt sắc của nó, bởi vì mấy cái móng vuốt đó gây thương tích đau đớn lắm đó. Rồi tôi đã nói xong, bây giờ ai muốn xung phong nào ?"

Nghe đến câu hỏi này, gần như cả lớp lùi ra xa hơn. Ngay đến Harry, Ron và Hermione cũng nghi ngại. Mấy con Bằng Mã đang hung hăng hất hất mấy cái đầu dữ tợn, những đôi cánh mạnh mẽ gồng lên, xem ra chúng không thích thú bị xiềng buộc như vầy cho lắm.

Lão Hagrid nói với cái nhìn nài nỉ:

"Không ai làm thử sao ?"

Harry nói:

"Con sẽ làm."

Đằng sau lưng Harry có tiếng hít hơi sâu và cả Lavender lẫn Parvati đều thì thầm:

"Ôi, đừng, Harry. Bạn không nhớ lời bói của bạn sao?"

Harry bỏ ngoài tai, cứ trèo qua cái hàng rào vào bãi chăn thả.

Lão Hagrid vui mừng la lớn:

"Giỏi lắm, Harry! Được rồi... để coi trò làm ăn ra sao với con Buckbeak."

Lão tháo một trong những sợi dây xích, kéo một con Bằng Mã màu xám ra khỏi bầy, rồi tháo vòng cổ cho nó. Cả đám học trò đứng bên kia hàng rào dường như cùng nín thở. Mắt Draco nheo lại một cách nham hiểm.

Harry làm theo sự hướng dẫn của lão Hagrid cúi chào con bằng mã, thành công leo được lên lưng nó và được nó chở bay vút lên không. Tất cả bọn học sinh bỗng ồ lên hoan hô phấn khích vô cùng.

Thành công của Harry đã khiến cho đám học sinh còn lại thêm bạo gan, chúng hè nhau trèo qua hàng rào vào bãi chăn thả. Lão Hagrid tháo dây cho từng con Bằng Mã một, và khắp bãi chăn thả chỗ nào cũng có những đứa học trò cúi mình chào một cách đầy căng thẳng. Neville cứ chạy tới chạy lui quanh con quái thú của cậu, nhưng con đó không có vẻ gì muốn khuỵu chân xuống.

Helen đi vào hàng rào nhưng không tiến lại gần lũ bằng mã, cô từng gặp qua sinh vật này không ít lần và cũng không có hứng thú với chúng. Nhưng cô không lại gần không có nghĩ là chúng không đến gần cô.

Một con bằng mã bự con nhất đàn với màu lông dẻ hơi đen tiến đến, nó đứng cách xa cô tầm ba thước dương cao đôi cách khổng lồ rũ mạnh rồi khom mình cúi chào. Thấy Helen không để ý đến mình nó có vẻ tủi thân ghê gớm lắm nên tự động tiến lại gần đem cái đầu khổng lồ dụi vào tay cô.

"Wow, Helen cậu đã dùng cách nào vậy?" Neville sau nhiều lần thất bại uể oải tiến lại gần cô nói.

"Chẳng làm gì cả chỉ đứng yên thôi." Cô nhún vai chỉ chỉ vô con bằng mã "Cậu muốn sờ không?"

"Có thể chứ?"

"Đương nhiên." Helen nói rồi cầm lấy tay cậu đặt lên đầu con vật to lớn. Con bằng mã nhẹ kêu lên một tiếng trong cổ họng làm Neville sợ hú hồn nhưng sau đó nó lại ngoan ngoãn nằm xuống để Neville muốn làm gì thì làm.

Helen thì bị một bên khác gây chú ý thay vì tiếp tục nhìn Neville.

Draco, Crabbe và Goyle đã giành được con Buckbeak. Con quái thú đã chịu cúi chào Malfoy. Cậu ta cao hứng lắm vỗ vỗ cái mỏ con vật nhưng lại tỏ thái độ khinh thị. Kéo dài giọng, đủ to để Harry có thể nghe lọt tai:

"Mánh này dễ ợt. Tao đã biết ngay là vậy, đến thằng Harry còn làm được... Tao cá là mày đâu có gì nguy hiểm, phải không?" Draco nói với con Buckbeak. "Phải không hả, con cục súc bự chảng xấu xí ?"

Chuyện xảy ra lúc đó nhanh như ánh chớp của những cái móng vuốt thép, con bằng mã kéo dài một tiếng kêu, giơ cao hai cái chi trước lồ lộ những cái vuốt khổng lồ bổ về phía Draco muốn chẻ đôi cậu.

Ngu ngốc, nông nổi cùng kiêu ngạo quý tộc giáo dưỡng! Helen trong lòng kêu lên một câu.

Một đạo tia sáng loe lóe xoẹt qua bắt về phía cái gốc cây ngay gần đó, những cái rễ cây tựa như đang sống lồng lộn trồi lên nhanh như cắt ngăn cản con bằng mã tuy nhiên vẫn chậm mất một nhịp. Cái vuốt của nó vẫn kịp cắt qua tay của Draco khiến cậu lăn lộn dưới đất kêu gào với một cánh tay đầy máu.

"Tôi chết mất! Nhìn tôi đây nè, tôi đang hấp hối. Con quái vật ấy giết tôi."

Lão Hagrid đã trắng bệch đi. Lão nói:

"Trò không chết đâu! Có ai giúp tôi một tay... phải đem nó ra khỏi chỗ này..."

Hermione chạy đi mở cánh cổng trong khi lão Hagrid nhấc bổng Draco lên một cách dễ dàng. Khi lão Hagrid bồng nó đi ngang qua, Harry nhìn thấy một vết thương dài và sâu trên cánh tay cậu ta; máu nhễu giọt trên cỏ theo bước chân của lão Hagrid khi chạy lên dốc về phía tòa lâu đài.

Helen đứng lặng trong một góc, chờ mọi người giải tán mới bắt đầu rời đi. Cái đũa phép bị cô dấu trong tay áo được đưa ra xem xét, ban nãy khi cô phóng ra ma chú lại kém cỏi chậm mất một nhịp khiến cho mục đích không thành công.

Helen đăm chiêu nghĩ cách để cải thiện tốc độ của mình và để quen hơn với đũa phép, cô không hề để ý đến việc ban nãy cô đã cứu giúp Draco tránh bị xé thành hai nửa táng thân tại chỗ. Vì Helen nghĩ sẽ chẳng ai biết và thấy những gì mình làm và cô cũng không quan tâm lắm đến công trạng.

Vì thế lần này cô sai lầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net