Phần 1-Cô gái lạnh lùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Chuyện là...

Nó bắt đầu thay đổi vào năm nay. Chỉn chu hơn, mạnh mẽ hơn, độc ác hơn. Nó như một vị thần ác độc, đúng hơn là một ác ma. Người ta (đa phần) nghĩ vậy. Và ai ai cũng thấy nó thật mạnh mẽ. Đó chỉ là bề ngoài. Nó thật sự yếu đuối. Nó cần một ai đó an ủi, cảm thông, nghe câu chuyện của nó mà không mang nụ cười khinh bỉ trên môi. Đối với nó đây chỉ là giấc mơ. Một giấc mơ xa vời.

 Chính vì nghĩ nó mạnh mẽ nên nó luôn bị trêu chọc một cách thái quá. Mà nó, rất chi thực tế và nghiêm túc. Nói mãi không nghe, nó chỉ còn cách: đạp lũ đó sang một bên và bước đi như ác ma. Nhưng vẫn không hiệu nghiệm.Những lời đùa quá trớn ấy, không ai biết đó là vết thương cực sâu, khắc rất sâu vào con tim nó. Nó càng trở nên tàn độc hơn. Nhưng thế giới vẫn có sự công bằng. Nó chỉ dùng ánh mắt rắn độc ấy cho ai làm nó cảm thấy bị sỉ nhục. Nhiều người cũng đã giúp nó là chính mình, giữ lại một chút gì đó ấm áp trong những lời nói ngắn gọn. Và tất nhiên, không ai biết được câu nói đó ám chỉ thứ quái gì. Chỉ biết những người hiểu nó nhất là thấy sự quan tâm, dịu dàng, trìu mến trong đó.

 Ngày nối ngày, đêm cách đêm, nó vẫn chúi mũi vào những cuốn sách ưa thích, cắm đầu vào laptop mà học điên cuồng. Đôi khi mệt thì (lại) chăm chú vào cuốn sách dày 872 trang, nhâm nhi tách cappuchino thơm lừng. Thật không hiểu sao nó uống lâu vậy :D 

Rồi từng ngày trôi qua...Cuộc sống nó vẫn vậy. Một hôm, kì tích đã xảy ra với cuộc đời nó. Trái tim nó đã rung động trước một người con trai. Chà...Biết tả làm sao đây? Bắt đầu từ hôm ấy, cuộc sống của nó đã tươi sáng hơn chút ít. Chẳng hạn như cười nhiều hơn, ít nóng nảy hơn. Lúc ấy, nó cũng đã được gỡ nhản mác ác ma bóng đêm rồi. Hắn, người làm nó rung động cũng chẳng có gì đặc biệt. Học thì bình thường, thể thao cũng tàng tàng vậy. Không hiểu sao nó lại thấy bồn chồn, tim đập loạn nhịp khi gặp hắn. Hắn ngồi phía sau. Hắn cứ kiếm cớ hỏi bài để nó quay xuống.

 Cho đến ngày kia... Hắn đã trêu một bạn nữ khác trong lớp. Nó thấy nhưng làm ngơ. Nó không muốn hắn phải dính sổ. Mãi rồi cũng sinh bất bình. Nó tát hắn một cái. Rồi hai đứa cãi nhau. Cuối cùng, nó phải chịu thua về đấu khẩu, chứ hành động thì chắc chắc nó hơn rồi. Hắn vờ nói chuyện thân thiết và làm lành. Hắn hỏi gì nó không "ừ" thì cũng "ờ" với "à". Tinh thần cảnh giác của nó đang lên đến đỉnh điểm. Vài ngày sau, cô bạn ngồi cùng bàn bảo:

 -Này! Tớ thấy như cậu ta ghét cậu lắm ấy! Lúc nào cũng xì xầm với Đức Ân về cậu, rồi còn chửi cậu là con cờ hó nữa! 

 -Đúng như mình dự đoán nhỉ? -Nó lầm bầm trong miệng và nở một nụ cười nham hiểm. 

-Cậu bảo gì cơ? -Dương Tố hỏi.

 -À, không có gì. Nếu biết gì thêm thì báo tớ nhé! Cảm ơn cậu.

 Nói rồi, nó lấy bức tranh ra. Là cái tranh mà hắn vẽ tặng nó.

-Hm, tên phản bội. Ta biết cũng sẽ có ngày hôm nay mà. Thể loại tranh quái này là cái khỉ gì mà ta phải giữ lại? Chi bằng vứt quách đi cho xong. -Nó nghĩ.
Nó mang đến chỗ thùng rác. Thản nhiên, nó xé bức tranh một cách nhẹ nhàng, nhưng độc ác và nham hiểm. Dương Tố, Dương Như, hai chị em chúng nó đứng nhìn một cách sợ sệt, lạnh sống lưng. Một cảm giác như tử thần đang phả hơi thở lạnh giá vào gáy chúng. Nó - Linh Bạch, đích thị là một tử thần thực sự.
Hôm bữa, cô giáo có việc đi vắng. Nó quản lớp. Thật sự thì nó đã cố gắng hết sức, đập bàn thật lớn để át tiếng ồn. Quản 28 con quỷ thật sự chẳng dễ gì. Bỗng dưng cô giáo lớp bên sang mắng:

 -Em là lớp trưởng là sao không quản lớp? Đập bàn như sấm rền, rồi để lớp đánh nhau, vậy mà được à? 

-Thưa cô, em làm hết sức rồi mà chúng nó không nghe.

 -Vậy thì em làm lớp trưởng, được cái gì rồi nào? 

-Em đã xin cô từ chức nhưng cô ấy không cho. 

-Thì... Ờ... Em phải làm sao cho lớp im lặng chứ?

 -Thưa cô, lúc nãy em có nó... 

-Em im lặng cho tôi! Làm lớp trưởng mà lại để lớp ồn à? Tôi sẽ báo với...

 -Thưa cô, nếu làm được em đã làm lâu rồi. Em đã xin cô giáo từ chức nhưng m... 

-Em không được ngắt lời tôi! Phạt chép bản kiểm điểm rồi mang cho bố mẹ kí vào! Hạn chót là ngày mai. Không mang, tôi báo hiệu trưởng đình chỉ học! 

-Thưa cô, nhưng nếu em không nhầm thì cô cũng vừa ngắt lời em đó.

 -Em...Em dám? Không được hỗn! Chép thêm 30 lần nội quy nhà trường cho tôi! -Bà ta lắp bắp. 

-Vâng. Do em không đúng. Giờ chỉ cần chép phạt và viết bản kiểm điểm thôi chứ gì? Mai em sẽ nộp. Cô còn việc gì hành hạ em nữa không, em sẽ làm.

 -Em dám! Được rồi, đợi tôi đấy! Danh hiệu học sinh giỏi nhất trường của em sẽ sớm bị học sinh tôi tước đi cho mà xem! Nó nghe xong, mặt tỉnh bơ, rồi nghĩ:

 -Oh my đ-ệt. Nãy giờ tưởng đâu bà ta mắng vì nghĩ mình sai. Ai ngờ là ganh ghét. Bó tay chấm com. 

Đâu đó vang lên tiếng cười khúc khích, rồi thành cười hả dạ. Một đứa cười to và bảo:

 -Ôi, nhìn kìa bà con ơi! Lớp trưởng yêu dấu đáng thương của chúng ta sắp bị đình chỉ rồi kìa! Tiếc thật nhỉ! Có khi lớp ta sẽ không còn gặp con quỷ này nữa chứ!

 Nó nghe vậy, lạnh hết cả người. Giờ đây, cái "tôi" mạnh mẽ đã tắt lửa trong tim nó, thế vào là một "tôi" bi quan nắm giữ quyền kiểm soát cảm xúc. Đây đúng là chốn địa ngục! Một địa ngục trần gian. Nó mong sao một tia sáng hi vọng có thể lóe lên trong bóng tối. Điều đó đã xảy ra. Nhưng tia sáng ấy chỉ đầy tham vọng, sự cuồng nhiệt và một ý nghĩ: giết chúng. Lòng nhân ái và sự cảm thông đã biến mất. Giờ, bầu không khí u ám đang bao trùm cả lớp học. À không, đúng hơn là cả ngôi trường này. Mặt nó lạnh tanh. Ánh mắt sắt bén lia hết cậu này đến cô khác. Chúng im lặng, im như đá. Thằng Nhật Duy vờ trêu nó: 

-Mắc mớ gì phải đi nghe con cờ hó này bà con? 

Nó nở một nụ cười nham hiểm:

 -Gan lắm thằng nhóc kia. Đang còn hả hê về vụ lúc nãy à? Đình chỉ học? Xùy, biến biến. Ta trông lớp, sức ta đến mức đó thôi. Cũng có thể cho lỗi của ta một phần. Nhưng đa số là do ý thức về đạo đức của bây đó. Và đứa nào hở ra một tiếng nữa, hãy cút ra khỏi lớp khi ta còn kiên nhẫn. Nếu không ta vứt cặp ra hành lang ngồi học đấy. Đừng để ta thất vọng.

 Giọng nó vang lên, lạnh như băng, sắc như dao, cứa vào tinh thần của từng đứa. Chắc cũng chả bằng gì so với nỗi đau của nó. Một vết thương không bao giờ hàn gắn lại được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net