Phần 3-Cuộc sống mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Urg...Cái quái gì thế này? -Nó mơ màng, rồi chợt nhận ra mình đang ở trong bệnh viện. 

-Hửm? Vua Athur đâu? -Lại nói thêm một câu nữa.

 Nó nhớ lại tình tiết của giấc mơ. Rồi nghĩ lại cái lúc mà Dangerous Seat, pháp thuật, bla bla bla,... nó mới hiểu rằng, lúc ấy nó nói trong đầu ấy (mơ mà). Chứ phép thuật làm gì có ở đây. 

Nó bước ra ngoài tìm y tá. Nó hỏi:

 -Chào chị! Tôi bị sao mà bất tỉnh vật?

 -A! Em tỉnh rồi à? Em bị sao thì chị chịu. Chị chỉ biết là em bất tỉnh đến 2 tuần, phải truyền dịch. Bố em có đến thăm 1 lần, trả tiền viện phí và đi luôn.

 -Vậy không còn ai đến nữa à? -Giọng nó buồn buồn. 

-Ừ. Chị đi đây. Nếu có gì thì cứ bấm chuông gọi nhé!

 Nói rồi, cô y tá cũng đi. Nó bước vào phòng, khuôn mặt vẫn bình thường mà sao tim lại nhói đau đến vậy. Nó nghĩ, nó là đồ phế vật, là thứ rác rưởi. Trong giấc mơ ấy, đó là lần cuối cùng nó được nhờ vả. Nó buồn. Sâu thẳm trong tim, một bài ca đau thương trỗi dậy.

 1 tuần sau, nó trở về nhà. Khi sắp sếp lại mọi thứ, trong đầu lại trội lên một ý nghĩ: Dọn ra ngoài. Phải, nó quyết định chắc chắn rồi và không bao giờ hối hận. Linh Bạch bước xuống và thưa chuyện với mẹ. Nó thì thầm:

 -Con xin phép mẹ cho con dọn ra ngoài ở một mình ạ. 

-Mày đi luôn đi! Đừng bao giờ về nhà này nữa. Tao chán mày lắm rồi con nhóc ạ! Mẹ sẽ không bao giờ nhận mày làm con nữa! Cút đi cho sạch cái nhà này! -Mẹ nó bỗng dưng nổi đóa lên.

 -Vậy con xin phép... Nó lên dọn đồ vào va-li. Xếp đống quần áo , còn cố nhét thêm bàn chải, kem đánh răng, mấy cái DVD ưa thích. Trong ba lô, nó tộn thêm chiếc máy tính to oành, Iphone, cái mp3, mớ sách vở và thứ đồ linh tinh. Bố nó cũng nhắn tin: -Bố sẽ gửi vào tài khoản cho con tiền mỗi tháng. Còn lại con tự xử. Nó nhìn cái tin nhắn đó bằng đôi mắt vô cảm, rồi tự hỏi:

-Có khi nào mình là con nuôi, nên họ mới thờ ơ như thế? Và con Hà Lệ mới suốt ngày hành hạ mình?

 Nghĩ tới Hà Lệ - con em gái, nó cảm thấy bực mình kinh khủng. Kích động cũng không nhẹ là mấy. Nó ra khỏi nhà rồi. Lục ví ra định bắt taxi mà cũng không còn một đồng. 

-Khỉ nó, nhất định là con Lệ chơi khăm mình rồi. -Nó lầm bầm.

 Tay kéo va-li, lưng đeo ba lô, đi quãng 30 cây chứ phải vừa. Nhưng dù sao thì cũng gần trường hơn. Đúng ra là đi xe đạp điện, mà con Hà Lệ (lại) lấy mất. Xúi quẩy!

 -C-hó chết! Mất tong 6 tiếng. May mà có mang theo chút nước, chứ không là chết từ 6 kiếp trước rồi. 

Tới nhà rồi. Theo lời quảng cáo thì đây là một biệt thự, không khí trong lành. Lạy, tới đây nó mới biết cái biệt thự ấy chỉ là căn nhà cấp 4 như mấy nhà dân bình thường. Kệ đi, nhà sao chả được, trước tiên là xếp đồ rồi nấu ăn. Gần đây không có quán ăn nào mà. Cũng hên là bố có để cho chiếc xe điện cũ, dùng cũng tốt.

 Xếp đồ xong phải tới tận 9 giờ khuya. Lục tủ lạnh ra mới biết là cái tủ "trắng gì mà sáng thế!" Ôi, vui quá! Thế là nó phải xách xe đi chợ. Móa, đi 10 km mới chợ. Quên mất là chợ đã đóng cửa. Thêm 10 cậy nữa mới có quán ăn. Mặt nó lạnh tanh, bước vào quán khiến ai cũng lạnh gáy. Rồi...Bụng nó...sôi rột rột. Ai nấy cười to lên. Nó lấy tay che mặt lại (vì xấu hổ) và gọi món (vì đói). Ôi, số nhọ T_T

 Móa, lại đi thêm 20 cây về. lúc ấy 1 giờ mất rồi. Chợt nhớ lại mình chưa học bài. Aaaaaaaaaaa, chết rồi. Ngày mai có kiểm tra Văn! Áaaaaaaa, mai kiểm tra 1 tiết Toán. Noooooooooo, còn kiểm tra 15' Lý nữa! Go dieeeeeeeeee!

 Reeeeeeeeeng...Reeeeeeeeeng... Bụp, cái đồng hồ đang âu yếm với đất. Go die đi cái đồng hồ chết tiệt. 

-Óe, 6 rưỡi... Móa, dậy trễ rồi!!!

 May là nó có mua thức ăn vào hôm qua. Phóng thẳng xe tới trường. May mà còn kịp. 

-Hộc...hộc...hộc...Chào...chào buổi sáng.

 Cả lớp sốc tập 1. Cả lũ ngơ ngác nhìn nó, bởi lẽ, đây là lần đầu tiên nó "chào buổi sáng" với cả bọn.

 -Sao...hộc...hộc...Mọi người im lặng thế? 

Cả lớp sốc tập 2. Lần đầu tiên nó gọi là "mọi người"

 -Cậu không sao chứ, Tuyết?

 Cả lớp sốc tập 3. Không ngờ người thốt lên câu đó lại là Nguyên, người nổi danh là lạnh, cưa đổ trái tim của mọi cô gái. Mà lại gọi nó là Tuyết nữa (Bạch Tuyết)

 -Không sao. Cảm ơn. -Nó lạnh lùng

 Nó như vậy, vì dư âm của việc hắn lừa dối nó vẫn đọng lại trong tâm trí. 

-Nè, mà sao nhìn tớ như...quái vật vậy?

 Cả lớp sốc tập 4. Tại sao hôm nay lớp trưởng lại đáng yêu như thế kia? Tảng băng đang chảy à? Và cứ thế, mọi người đều dần có thiện cảm đối với nó. Nguyên thì cứ cố làm quen với nó. Đối với cậu, nó rất quan trọng. Bình thường, nó cứ lạnh lùng, nên cậu nghĩ nó sẽ không bao giờ hiểu cậu. Vậy thôi, cơ hội ngay tầm tay, cứ với tới mà lấy.

 Nó cũng bận lắm. Cứ 3 ngày là phải đi chợ 1 lần. Dù sao sống thế này cũng đỡ áp lực hơn trong ngôi nhà danh giá kia. Giờ cũng đâu còn cái thời gian để mà lạnh lùng. Nhưng lâu lâu, cái bản tính cũng bộc ra một chút. Lúc ấy mới là ác quỷ thực sự :)

 Khoan đã. Có phải đây chính là ánh sáng mà Bạch Linh luôn tìm kiếm? Đúng! Nó rất giản dị, nhưng ngay tầm tay không thể với tới được. Đơn giản chỉ là nó không biết cách nắm bắt thôi! Kì sau, phải chăng Nguyên sẽ chiếm hết chủ đề?

 Đoán thử tình tiết sẽ ra sao bằng cách comment ở dưới nhé! 

P/S: Thằng này thật sự thích Bạch lắm ấy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net