CHƯƠNG 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạo này mình bận để đi làm thêm nên không ra chương mới được nhanh , các bạn ủng hộ mình một ít kinh phí để mình có động lực ra truyện với 

101750555 vietcombank

cảm ơn mấy bạn nhiều lắm.

Chương 4

Lễ khai mạc chỉ là một buổi lễ, sau cuộc họp báo quay thêm một vài cảnh đơn giản, về cơ bản là có thể hoàn thành công việc và về nhà trong ngày, Tạ Hồng Tổ rời đi trước.

Khi Chu Tỏa Tỏa đang tẩy trang, Diệp Cẩn Ngôn tình cờ bước vào phòng thay đồ, anh gật đầu với Chu Tỏa Tỏa. Cô cười nói: " Sự tương tác của anh với phóng viên vừa rồi tạo nên cho họ một ấn tượng tốt."

"Cảm ơn cô đã nhắc tôi đeo kính râm.", Diệp Cẩn Ngôn nở một nụ cười nhạt: " Cảm ơn cô đã mời tôi diễn vở kịch này." Anh dừng lại, do dự không biết nói gì, Chu Tỏa Tỏa Nghi ngờ nhìn anh. Cuối cùng Diệp Cẩn Ngôn hỏi: " Tôi rất tò mò, tại sao cô đã yêu cầu tôi đóng vai này và lại tin tưởng tôi đến như thế?"

"Tôi đã xem phim anh đóng, tôi có thể nói rằng tôi hoàn toàn bị ấn tượng bởi kĩ năng diễn xuất của anh. Ngay cả khi đó không phải là một nhân vật quan trọng, anh vẫn diễn nó một cách nghiêm túc và mang sự sống đến cho từng nhân vật. Tôi tin rằng một diễn viên xuất sắc như vậy sẽ tôn trọng tất cả các nhân viên trong đoàn, có thể truyền cảm hứng cho các diễn viên đối diễn, và trong sự hợp tác này tôi chắc chắn sẽ học hỏi được rất nhiều điều từ anh."

Tai của Diệp Cẩn Ngôn đỏ bừng vì những lời tung hô của Chu Tỏa Tỏa: "Cô ... quá tung hô."

Chu Tỏa Tỏa thấy lỗ tai đỏ bừng của Diệp Cẩn Ngôn, chỉ nghĩ rằng anh thật đáng yêu, cô nhịn không được kích động, bình tĩnh nhất có thể nói: " Ngươi quá khiêm tốn, ngươi thật sự là một diễn viên rất tốt, chỉ là thiếu thời điểm, khi đúng thời điểm, khán giả chắc chắn chú ý đến anh."

Diệp Cẩn Ngôn lắc đầu, thở dài: "Tôi không còn quan tâm đến những điều này nữa rồi, cho dù là xui xẻo hay bản thân không có năng lực, những thứ này đề không còn quan trọng nữa."

" Lâu rồi tôi không đóng một vai nặng ký như vậy, kỹ năng diễn xuất có lẽ không theo kịp thời đại. Các bạn học hỏi ở tôi cũng không nhiều, tốt hơn hết là chúng ta nên học lẫn nhau."

Chu Tỏa Tỏa nở nụ cười tươi rói, gật đầu lia lịa: " Học hỏi lẫn nhau", rồi đưa tay ra: "Hợp tác vui vẻ."

Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười bắt tay cô: "Hợp tác vui vẻ."

Chu Tỏa Tỏa nhìn anh cười: "Diệp lão sư, anh có phiền không ... thêm WeChat được không?" Cô nói giọng hơi run vì sợ Diệp Cẩn Ngôn sẽ từ chối: "Thêm WeChat vào sẽ giúp chúng ta dễ dàng hơn để thảo luận về kịch bản và trao đổi ý tưởng.

Diệp Cẩn Ngôn cười và nói: " Tất nhiên không vấn đề gì." Anh khẽ dừng lại, nói tiếp: " Vì chúng ta đang học hỏi lẫn nhau, cô không cần gọi tôi là "lão sư" mọi lúc."

Khóe miệng Chu Tỏa Tỏa nhếch lên không tự chủ được: " Được."

Sau khi cả hai trao đổi WeChat, Diệp Cẩn Ngôn chào tạm biệt Chu Tỏa Tỏa và rời đi. Chu Tỏa Tỏa nhìn bóng lưng anh, trong lòng ôm chặt điện thoại, Tưởng Nam Tôn từ trong phòng thay đồ đi ra, nhẹ giọng nói: " Người đã đi rồi, cậu còn phải xem bao lâu?"

Chu Tỏa Tỏa nắm lấy tay Tưởng Nam Tôn kích động: " Mình đã thêm WeChat của anh ấy! Mình đã thêm WeChat của anh ấy!" Tưởng Nam Tôn trợn tròn mắt: "Mình hiểu rồi."

"Vừa rồi cậu không thấy anh ấy đáng yêu như thế nào, xấu hổ đến mức lỗ tai đỏ bừng!" Tưởng Nam Tôn vẻ mặt bất lực không thèm để ý đến Chu Tỏa Tỏa, nhưng cô không khỏi nghĩ nếu cô gặp thần tượng mà cô thích hơn 20 năm, liệu cô có điên cuồng như Chu Tỏa Tỏa?

Nhưng với với tư cách là người đại diện của Chu Tỏa Tỏa, cô vẫn có nghĩa vụ phải nhắc: "Đừng có điên ở đây, về đến nhà thì la, khóc, cười mình cũng không ngăn cậu." Chu Tỏa Tỏa nhìn avatar WeChat của Diệp Cẩn Ngôn trên điện thoại, ngẩng đầu nhìn Tưởng Nam Tôn nhếch mép: "Về nhà đi, về nhà ngay."

Sau khi trở về nhà, Tưởng Nam Tôn hỏi Chu Tỏa Tỏa tại sao cô không nói với Diệp Cẩn Ngôn rằng mình là fan của anh ấy, Chu Tỏa Tỏa khẽ thở dài: "Diệp Cẩn Ngôn là một người có lòng tự trọng cao." Tưởng Nam Tôn cau mày và chờ đợi Chu Tỏa Tỏa nói tiếp.

"Nếu Diệp Cẩn Ngôn biết mình là fan của anh ấy, thì sẽ nghĩ rằng mình đề nghị anh đóng vai nam nhị không phải vì năng lực và kỹ năng diễn xuất, mà là vì mình thần tượng anh ấy.... Diệp Cẩn Ngôn có thể sẽ từ chối diễn xuất."

" Cậu thấy lòng tự trọng của anh ấy cao ở chỗ nào?"

"Kì thật, khi bị cảm chế, chỉ cần anh ấy nguyện ý cúi đầu xin lỗi, cho dù không thể nhận được nhiều phim, thì cũng không lang thang ở hàng thứ ba hay thứ tư. Nhưng anh ấy không làm vậy, cũng không nhờ vả ai, theo thời gian thì ... hazzz..."

"Diệp Cẩn Ngôn đạo đức giả như vậy sao?"

"Đây không phải là đọa đức giả, đây là sự cố chấp!"

"Đó là điều tôi ngưỡng mộ."

"Thật là mê đắm." Tưởng Nam Tôn nhẹ nhàng nói: "Đúng là cậu đánh giá cao kỹ năng diễn xuất của anh ấy, nhưng nếu không phải ngoại hình đẹp, thì cậu có để ý và thích anh ấy nhiều năm như vậy? Cậu chính là hiệp hội ngoại hình."

"Bắt đầu từ ngoại hình, chú trọng đến tài năng và trung thành với tính cách, cậu chưa nghe đến sao? Có thể ban đầu mình bị anh ấy thu hút về ngoại hình, nhưng tất cả sự bền bỉ và yêu thích sau đó là vì anh ấy. Nếu cậu thích một thần tượng, hãy nhìn người đó không bao giờ từ bỏ, kiên định với những gì cậu tin tưởng và làm những điều cậu cho là đúng, cậu sẽ hiểu cảm giác của mình."

Tưởng Nam Tôn thở dài, thật ra cô ấy hiểu ý của Chu Tỏa Tỏa. Nhưng cô có chút lo lắng cho Chu Tỏa Tỏa. Cô ấy đã làm rất nhiều điều chỉ để hợp tác với Diệp Cẩn Ngôn, để anh ta có thể trở nên nổi tiếng khắp thế giới mà không đòi hỏi bất cứ điều gì để đáp lại, Tưởng Nam Tôn không tin điều đó. Nhưng Diệp Cẩn Ngôn có thể trả lại cho Chu Tỏa Tỏa những gì?

Cô ấy không muốn tiền, không muốn quyền lực, anh ấy đang già đi còn cô ấy thì đang trong tuổi xuân đẹp nhất. Giờ đây e rằng Chu Tỏa Tỏa chính là đang yêu. Nếu cô ấy thực sự muốn ở bên cạnh Diệp Cẩn Ngôn, liệu anh ấy có đồng ý hay không, có thể chịu được những lời đàm tiếu của người khác? Hơn nữa hiện giờ Chu Tỏa Tỏa là diễn viên hạng A, trong một mối quan hệ tình yêu, Diệp Cẩn Ngôn làm sao có thể xứng với cô ấy?

Nhưng hiện tại vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, Chu Tỏa Tỏa chắc chắn xẽ không thừa nhậ mình có bất kỳ suy nghĩ gì về Diệp Cẩn Ngôn, cho nên hiện giờ Tưởng Nam Tôn không thể nói gì. Cuối cùng cô chỉ có thể lắc đầu, hi vọng mình nghĩ quá nhiều, sau cùng trong lòng âm thầm cầu nguyện cho Chu Tỏa Tỏa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net