Chương 14: Bí Mật Về Viên Đá Phát Sáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ÁNH SÁNG VĨNH CỬU

Chap 14: Bí mật về viên đá phát sáng!

Một quả cầu màu tím lao tới tấn công Linh Linh, liệu cô ấy có tránh kịp được hay không đây?Được rồi các bạn, Linh Linh đã kịp né qua và dùng cây cung tên làm bằng bạc của mình bắn ra một quả cầu băng tuyết lao tới chỗ Như Mỹ. Như Mỹ nhìn thấy quả cầu tuyết đang lao tới mình và vội nói với Trịnh Văn:
-Anh ba mau giúp em với, em sợ quả cầu tuyết lắm!
Trịnh Văn nghe thấy tiếng kêu cứu của em gái mình mà đi tới chỗ sàn thi đấu, anh dùng ma lực của mình biến ra một con ma nữ tuyết chặn lại lối đi của quả cầu tuyết đó và quả cầu tuyết Linh Linh biến ra liền bể tan tành trước móng vuốt của ma nữ tuyết!Như Mỹ thở phào nhẹ nhõm khi thấy khối tuyết đó không còn lao vào mình được nữa, cô liền quay sang cảm ơn anh trai mình rồi tiếp tục dùng cây trượng phép thuật của mình biến ra một bầy bướm ma thuật bay tới để ru ngủ Linh Linh. Linh Linh nãy giờ nhìn hai anh em Như Mỹ thi đấu với mình mà thấy tức giận, đây gọi là ăn gian rồi chứ còn gì nữa, được nếu như họ đã muốn chơi ăn gian như vậy thì cô cũng sẽ chơi lại cho họ biết tay, cô bèn vẫy tay về hướng Triệu Thanh và gọi anh ấy qua đấu chung với cô!Từ nãy giờ anh nhìn thấy Như Mỹ thi đấu quá ư là ăn gian, không tự mình thi đấu mà còn nhờ anh trai cô ấy đấu chung nữa chứ, như vậy là quá bất công cho Linh Linh rồi!Anh bèn nói nhỏ vào tai cậu:
-Để anh giúp Linh Linh cho, em đợi ở dưới này coi bọn anh thi đấu nhé!
Cậu bèn gật đầu đồng ý với anh, sau khi dặn dò cậu xong,anh liền phi thân lên sàn đấu rồi bắt đầu rút thanh Mộc Kiếm của mình ra mà chuẩn bị chiến đấu. Anh nhìn thấy một đàn bướm ma thuật ru ngủ đang bay lại đây và định ru ngủ cả hai người, anh liền cầm cây Mộc Kiếm của mình giương lên cao rồi hóa phép ra một bông hoa khổng lồ màu đỏ. Đàn bướm trông thấy bông hoa của anh sặc sỡ quá nên định bay xuống hút mật hoa thì bị bông hoa đó nuốt chửng, bông hoa đó chính là bông hoa ăn thịt chuyên bắt côn trùng và thú vật nuốt chửng vào bụng nó!
Như Mỹ nhìn thấy những con bướm ma thuật mà mình vừa gọi ra đã bị cái bông hoa to lớn kia nuốt chửng, cô rất tức giận mà vung cây trượng quyền năng phép thuật của mình ra hô biến và triệu hồi một ngọn lửa ma thuật màu tím bay tới và đốt cháy mất bông hoa khổng lồ của Triệu Thanh. Anh rất giận khi thấy bông hoa xinh đẹp của mình bị đốt cháy như vậy, thế là anh quyết định sẽ quyết chiến dữ dội với Như Mỹ trong trận này, anh định hóa phép ra một cái cây khác thì bỗng nhiên nghe một tiếng hô to của một người nào đó:
-Mau dừng lại đi!
-Hả, giọng nói này không phải là của mama vĩ đại chứ!-Ba anh em nhà họ Trịnh hét lên
-Sao cơ?-Cậu bất ngờ trước sự xuất hiện của người đó
Cậu nhìn thấy người đó đang tiến vào đây, từ bước người đó đi vào mà cậu liền chăm chú nhìn, người này thật là có uy nghiêm mà, đó chính là suy nghĩ lúc này của cậu khi nhìn vào người phụ nữ ấy!Người phụ nữ ấy đang mặc trên người một chiếc áo dài theo kiểu Trung Hoa, trên tay đang cầm một chiếc quạt tre màu xanh lá, cậu quá ngạc nhiên khi thấy người này trông rất trẻ, chỉ cỡ tầm dưới 30 tuổi mà thôi!Khi người đó đi xuống chỗ sàn đấu thì cậu khá bất ngờ khi thấy ba anh em nhà họ Trịnh đang tiến tới chỗ người phụ nữ ấy, không lẽ cô ấy là mẹ của ba anh em nhà họ sao, thật quá đỗi ngạc nhiên mà!Đang nhìn ba anh em nhà họ chạy tới chỗ người mẹ võ sư của họ mà cậu không khỏi xúc động, cậu liền nhớ lại hình ảnh mẹ cậu ngày xưa mà cảm thấy nhớ mẹ quá đi!Bỗng nhiên cậu có cảm giác ai đó đang đứng đằng sau cậu và lấy tay bịt miệng cậu lại, cậu sợ hãi định kêu lên cho mọi người biết nhưng không kịp rồi, đôi mắt cậu nặng trĩu dần và cậu đã gục xuống sàn nhà rồi bị kẻ lạ mặt đó đem đi mất!
Trong khi đó, ở trên sàn đấu lúc này, ba anh em nhà họ Trịnh đang quỳ xuống cầu xin mẹ mình tha thứ:
-Mẹ vĩ đại à, tha cho chúng con đi mà, lần sau chúng con không dám dẫn người lạ vào nhà mình mà chưa có sự cho phép của mẹ đâu mà!-Trịnh Hạo cầu xin mẹ anh tha thứ
-Mẹ à, con xin lỗi vì đã thi đấu ăn gian như vậy, nhưng mà mẹ cũng biết con sợ tuyết lắm mà!
(Các bạn muốn biết lí do vì sao mà Như Mỹ lại sợ tuyết đến vậy không, đó là vì hồi nhỏ cô ấy ham chơi mà ngủ quên trên xe ô tô nhà người khác thế là cả gia đình cô đều rất lo lắng và ai ấy trong nhà cũng đều vội vã chạy đi tìm cô, khi cô tỉnh dậy, định mở cửa xe ô tô đó để về nhà mình thì bị đống tuyết lở ở trên mái nhà đổ xuống cửa xe khiến cô không tài nào mở cái cửa xe để về nhà mình được, cũng may lúc đó chủ nhân của chiếc xe ô tô ấy nhìn thấy xe mình đang bị đống tuyết trên mái nhà đổ xuống làm dơ chiếc xe, thế là họ quyết định dọn sạch xe ô tô của mình và nhìn thấy có một cô bé đang nằm co rúm trên xe mình và họ liền đưa cô bé đó ra ngoài và kêu cảnh sát gọi gia đình cô bé tới để đón cô bé về nhà an toàn, vâng cô bé trong câu chuyện ấy chính là Trịnh Như Mỹ, đó là lí do vì sao mà tới tận bây giờ cô lại sợ tuyết đến như vậy!)
Quay trở lại hiện tại lúc này đây, ba anh em nhà họ Trịnh đang cầu xin mẹ mình tha thứ, Trịnh Văn đang cầu xin mẹ mình tha thứ, anh vừa cầu xin vừa khóc lóc nói:
-Mẹ à, xin hãy tha thứ cho con, tại con thấy Như Mỹ vốn sợ tuyết từ hồi nhỏ tới giờ, cho nên lúc nãy con mới ra giúp cho em ấy, mong mẹ tha lỗi cho con mà!

Lúc này bà Như Mai mới lên tiếng, bà nói:
-Mẹ không trách các con về mấy cái điều mà các con vừa nói trên, mẹ chỉ muốn hỏi là các con biết phép thuật từ bao giờ thế, có thể cho mẹ biết không?
Ba anh em nhà họ Trịnh nhìn nhau mà không biết có nên nói ra cái chuyện này cho mẹ mình biết không nữa, nhìn qua nhau một hồi thì Trịnh Hạo quyết định sẽ kể câu chuyện ấy cho mẹ mình nghe, anh định kể thì bất ngờ nghe thấy tiếng la hét của Linh Linh:
-Á á, có ai không cứu tôi với!
Vũ Hà quay lại giật mình khi nghe tiếng kêu cứu của Linh Linh em gái mình, anh cũng quay lại nhìn và không nhìn thấy cậu đứng đâu hết,không lẽ...!Anh vội chạy tới chỗ tiếng hét mà Linh Linh vừa la lên thì anh nhìn thấy một tên mặc bộ đồ màu tím đang cố bắt Linh Linh đi. Linh Linh nhìn thấy anh trai mình đến cứu mình thế là cô liền cắn tay tên đó thật mạnh làm hắn đau quá mà buông cô ra và rồi Linh Linh chạy tới chỗ anh mình, Linh Linh la lên:
-Hu hu, anh ơi, một trong hai tên vừa rồi đã bắt Quang Lộc đi rồi,em không thể làm gì để cứu cậu ấy được hết, hu hu!
Thì ra lúc nãy khi cậu bị tên kia chụp thuốc mê vào mặt, Linh Linh đã thấy và định đánh hắn để cứu cậu nhưng không may, cô đã không để ý khi có một tên khác định ngăn cản cô cứu cậu, cô đã đánh tay đôi với hắn nhưng không may sơ ý bị hắn túm chân lại làm cô ngã nhào và bây giờ cô đang cố sức vật lộn với hắn, cũng may mà cô kịp la lên để cầu cứu mọi người. Bà Như Mai chạy ra thì thấy hai anh em Linh Linh đang uýnh nhau với cả ba tên mặc đồ màu tím, chắc tên kia đã gọi đồng bọn đến ứng cứu tên này đây mà!Bà Như Mai hét lên:
-Ai cho mấy người mấy người đột nhập vào chỗ này hả?
Một tên trong số chúng nghe thấy tiếng bà hét lên thế là hắn liền lôi một cái túi nhỏ màu đen trong người ra, hắn rút ra một đoạn băng ghi âm và để xuống đất, hắn bật nó lên, thế là từ trong đoạn băng phát ra một giọng nói đáng sợ:
-Ha ha, xin chào tất cả mọi người, hay nói đúng hơn là những kẻ đang giữ những viên đá tinh linh đó, hãy mau đưa chúng ra đây thì các người sẽ được tha mạng bằng không thì các người chỉ có chết dưới tay ta mà thôi, ha ha!
Sau khi nghe được những lời nói đe dọa trong đoạn băng, mọi người đều thất thần lo lắng, duy chỉ có hai anh em Linh Linh là bình tĩnh mà trên khuôn mặt của hai người họ toát lên một vẻ ngạc nhiên đến lạ thường, Trịnh Hạo nhìn thấy vẻ bất ngờ trên khuôn mặt hai người đó thế là anh liền chạy đến chỗ hai anh em họ rồi nói:
-Có phải hai người đã biết kẻ chủ mưu là ai rồi chứ?
-À không, chúng tôi không biết gì hết!-Linh Linh vừa cười mà bối rối trả lời
-Nhất định là hai người đã biết được gì rồi, mau nói cho chúng tôi biết đi mà, xin hai người đó, chuyện này liên quan tới chúng tôi nữa mà!-Trịnh Hạo đành phải thú nhận với hai anh em nhà Linh Linh
-Cái gì, không lẽ ba anh em nhà cậu đang giữ những viên đá tinh linh ấy sao?-Vũ Hà và Linh Linh hét lên
-Đúng vậy, chúng tôi đang giữ chúng đây!-Trịnh Hào gật đầu thừa nhận
-Vậy thì ba người mau đưa cho chúng tôi những viên đá ấy mau, nếu không sẽ có chuyện rắc rối xảy ra đó!-Vũ Hà liền nói với ba anh em bọn họ
-Vậy thì hai người cũng phải nói thật cho chúng tôi biết là đã xảy ra chuyện gì đi chứ?-Trịnh Hạo khoanh tay nhìn hai người mong họ hãy nói thật mọi chuyện ra hết đi
Vũ Hà và Linh Linh nghe Trịnh Hạo nói vậy mà cả hai anh em đều lắc đầu chán nản, thôi đến lúc này phải nói thật cho họ nghe rồi, Linh Linh liền nói trước cho Trịnh Hạo nghe:
-Đến lúc này rồi hai anh em tôi không giấu gì mọi người nữa, thật ra chúng tôi chính là thiên sứ trên thiên đường được Tiên Đế kêu xuống trần gian này mà cai quản mọi việc làm tốt xấu của con người, nửa năm trước đây trên thiên đường đã xảy ra một chuyện khủng kiếp, tấm giương ma thuật nổi tiếng có tên là Vô Thần trên thiên đàng đã bị bọn xấu trộm đi, trên đường truy đuổi, các kị sĩ trên thiên đàng đang đi truy bắt bọn trộm thì không may họ đã bắn trúng tấm giương và nó đã bị bể ra rồi tách thành mười tám viên đá tinh linh và rơi xuống trần gian này, lúc đó hai anh em chúng tôi đã kịp thời nhặt được hai viên đá tinh linh là viên Băng cực và viên Thủy cực, hiện tại chúng tôi đang cố gắng tìm lại mười sáu viên còn lại nên mong ba người hãy đưa nó lại cho chúng tôi!
Trịnh Hạo, Trịnh Văn cùng Trịnh Như Mỹ và bà Như Mai nghe Linh Linh kể hết mọi chuyện mà họ rất ngạc nhiên không thể ngờ rằng thiên sứ là có thật nhưng lúc này đành tạm tin lời hai anh em Linh Linh nói trước đã, Như Mỹ cùng Trịnh Hạo và Trịnh Văn rút ra ba viên đá tinh linh với các màu sắc khác nhau rồi đưa nó cho Linh Linh và Vũ Hà, sau đó Trịnh Hạo liền lên tiếng hỏi Linh Linh:
-Vậy còn cậu nhóc ấy, sao bọn chúng lại bắt cậu bé dễ thương ấy đi chứ, em ấy không có phép thuật gì mà?
Linh Linh nghe câu hỏi của Trịnh Hạo xong mà cô cũng thấy việc này khá kì lạ, cô reo lên:
-Ừ nhỉ!Sao bọn chúng lại phải bắt cậu ấy đi chứ!?
Hết chap 14!

THÔNG TIN NHÂN VẬT:
Trúc Linh
-Cao 1m70 và nặng 48kg.
-Màu yêu thích: màu hồng
-Món ăn ưa thích: gỏi cá và bánh kem
-Phép thuật: ...
-Gia đình: Không rõ

Giới thiệu chap sau:
-Mau buông tôi nha, anh đang làm gì tôi vậy chứ?-Cậu la lên
-Em đừng la lên nữa mà, anh chỉ muốn tốt cho em mà thôi!-Người lạ mặt đó nói khẽ vào tai cậu
-Rốt cuộc anh là ai vậy, mau thả tôi ra đi mà, tôi xin anh!-Cậu khóc lóc cầu xin người lạ mặt đó
Đón xem chap 15- Mùa xuân năm nay hoa đào nở rộ!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net