Chương 16: Người Lạ Mặt Và Tổng Tấn Công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ÁNH SÁNG VĨNH CỬU

Chap 16: Người lạ mặt và tổng tấn công

-Mấy người là ai vậy, sao lại chặn đường tôi chứ!-Trúc Linh la lên và cô đang cảm thấy rất sợ hãi trước nhóm người mặt đồ đen lạ mặt đang chặn đường cô ở phía trước
-Trúc Linh, cô có sao không vậy?-Hải Luân nghe thấy tiếng hét của cô liền chạy tới
Nghe thấy giọng của Hải Luân kêu mình, Trúc Linh xoay qua và nói:
-Tôi không sao đâu, chúng ta phải chạy trốn trước đã!
Hải Luân nhìn thấy nhóm người mặc đồ đen trước mặt mình mà thầm nhận xét trong đầu, trông bọn chúng thật là đằng đằng sát khí mà, anh liền nắm tay Trúc Linh mà vội dẫn cô ấy chạy đi, nhưng đang chạy giữa đường thì hai người họ nghe thấy có một tiếng nổ lớn vang lên, hai người quay lại nhìn thì thấy một tên trong số chúng đang cầm trên tay một khẩu súng, tên cầm súng đó hét lên:
-Con nhỏ tóc hồng kia mau đứng lại cho tao, nếu mày còn chạy nữa thì đừng trách sao tao độc ác!
Trúc Linh nghe thấy tên đó đang hăm dọa cô mà trong lòng cô đang thấy rất sợ hãi, cô run rẩy nói:
-Thật ra các người muốn gì chứ, sao lại đuổi theo tôi vậy hả?
Tên đó liền nhếch mép cười trả lời Trúc Linh:
-Ha ha, mày đoán đúng rồi đó, mau đưa viên đá mày đang giữ trong người ra và đưa nó cho tao mau lên!
-Cái gì, thì ra các người đuổi theo tôi chỉ để lấy viên đá này sao!-Vừa nói cô vừa lấy ra trong túi mình một viên đá có màu đen, "chẳng lẽ Trúc Linh cũng đang giữ một viên đá tinh linh trong người sao?"
-Đúng là nó rồi, mau đưa viên đá đó lại cho tao mau lên!-Tên đó hét lên
-Không được, tôi nghĩ mấy người không phải là chủ nhân của viên đá này mà chỉ là những kẻ muốn cướp viên đá này mà thôi, tôi sẽ không đưa viên đá này cho mấy người đâu!-Trúc Linh la lên rồi cô quay sang nắm tay Hải Luân kéo tay anh ấy chạy đi

-Cái gì, mày không chịu đưa nó cho tao sao, vậy thì tụi bây đâu, mau đuổi theo tụi nó cho tao!-Tên đó hét lên và sai đồng bọn đuổi theo Trúc Linh và Hải Luân
Trong lúc đang vội vã chạy trốn khỏi bọn chúng, Trúc Linh quay mặt sang nói với Hải Luân:
-Xin lỗi anh nha, tại tôi mà anh cũng bị liên lụy!
Hải Luân đang hớt hãi chạy thoát khỏi bọn người mặc áo đen đó, nghe Trúc Linh nói vậy mà anh mỉm cười rồi nói:
-Không sao đâu mà, tôi tình nguyện bảo vệ cô mà!
Nghe Hải Luân nói vậy mà cô đỏ mặt lên rồi cô nói nhỏ như không muốn anh nhìn thấy cái điệu bộ đáng yêu đó trên khuôn mặt của mình:
-Vậy sao, cảm ơn anh nha!
-Tụi bây mau đứng lại cho tao!-Tên đó đã đuổi kịp và đang chạy tới rất gần Trúc Linh và Hải Luân
-Ôi không, hắn ta sắp đuổi kịp chúng ta rồi!-Trúc Linh nhìn từ đằng sau và cô hét lên khi thấy tên đó sắp đuổi kịp mình
-Để tao cho hai đứa mày biết tay!-Nói rồi tên mặt đồ đen đó rút khẩu súng từ trong túi áo của hắn ra và bắn một phát súng về phía Trúc Linh và Hải Luân
Viên đạn đang bay nhanh về phía hai người họ, quá nhanh và rồi có một tiếng hét vang lên:
-Không, Trúc Linh!-Hải Luân hét lên khi thấy viên đạn đó sắp bay gần tới chỗ cô
-Keng,keng!-Tưởng như viên đạn đó đã bắn trúng vào người cô, nhưng không, viên đạn đó sắp bay gần vào người cô nhưng bỗng nhiên nó lại bị rớt xuống đất và vang lên một tiếng động như thế này, chuyện này là sao vậy chứ!

Cũng vào lúc này tại một góc phố trên con đường đi dạo, có ba người đang đứng nhìn nhau và rồi có một tiếng hét vang lên, vâng đó chính là tiếng hét của cậu, cậu hét lên mà cầu cứu Triệu Phi:
-Triệu Phi, anh mau cứu em với, người này muốn bắt em đó, anh mau cứu em đi!

Triệu Phi đang đi ra ngoài để mua đồ ăn và trước đó anh đã nhờ ông Vương trông giùm bé cáo tuyết giùm anh rồi và ông ấy cũng đã vui vẻ mà đồng ý giúp anh trông giùm bé cáo con ấy, tạm thời anh sẽ ở lại nhà ông Vương để canh chừng Triệu Thanh giở trò quyến rủ cậu và cũng sẵn tiện bảo vệ, chăm sóc cho cậu luôn, anh đang định ghé vào trong siêu thị để mua đồ thì anh bất ngờ nhìn thấy cậu đang bị một tên đàn ông lạ mặt nắm tay cậu và hắn ta còn đang ôm chặt cậu nữa chứ, nhìn thấy cảnh đó anh tức quá, anh liền chạy sang đường gặp cậu hỏi cho ra lẽ và anh đang thấy rất ngạc nhiên trước lời cầu cứu của cậu, anh vội hiểu ra và nói với người đàn ông lạ mặt kia:
-Hừ, anh là ai mà lại dám bắt cóc em ấy vậy?
Người lạ mặt đó đang giữ chặt người cậu lại và bỗng nhiên nghe thấy lời nói của tên con trai đang chặn đường mình, thế là anh ta đành phải lên tiếng trả lời người trước mặt mình:
-Tôi là ai không cần cậu phải biết, cậu nên rời khỏi đây đi nếu không sẽ gặp rắc rối đó!
-Rắc rối cái gì hả, tôi hỏi anh một lần nữa, anh là ai hả?-Triệu Phi quát lên
-Cậu là gì của thằng bé này sao mà tôi phải trả lời cho cậu biết câu hỏi này chứ?-Người lạ mặt đó điềm tĩnh trả lời
-Cái gì, anh dám nói tôi không có quan hệ gì với Quang Lộc hả, thật ra tôi là chồng tương lai của em ấy đó, anh biết chưa hả?-Triệu Phi nổi nóng lên mà trả lời
-Sao cơ, cậu nói cậu là chồng tương lai của em trai tôi sao?-Anh ta mặt mày tối sầm cả lên rồi nói với Triệu Phi
-Cái gì, anh nói tôi là em trai anh sao?-Cậu khá bất ngờ khi thấy anh ta nói với Triệu Phi rằng cậu là em trai của anh ta
Người lạ mặt đó biết mình đã lỡ miệng nói ra cậu chính là em trai của anh ta, "thôi được rồi, đến lúc phải nói hết mọi chuyện ra cho em ấy nghe rồi!", anh ta suy nghĩ trong đầu rồi cuối cùng quyết định nói ra với cậu:
-Đúng vậy, anh chính là anh trai ruột của em!
-Anh nói anh là... là anh trai tôi sao?-Cậu hoảng hồn la lên
-Không, không phải là như vậy!-Cậu hét lên trong vô vọng
-Anh xin lỗi em, bấy lâu nay anh đã giấu em chuyện này, nay em cũng đã gần hai mươi tuổi rồi, anh quyết định đi đến đây để đưa em về gia đình mình, xin em hãy đi về nhà cùng với anh đi!-Anh ta vừa nắm tay cậu vừa nói
-Khoan đã,anh nói anh là anh trai của em ấy sao, nhưng mà tôi nhớ là lúc đến chơi nhà Quang Lộc, ba mẹ của em ấy đã nói với tôi là hai bác chỉ có một mình em ấy là con thôi mà, vậy là sao chứ?-Triệu Phi chạy tới gạt tay anh ta ra khỏi người cậu rồi nói
-Cậu đang nói tới đôi vợ chồng giúp việc cho nhà tôi ngày xưa ấy sao, thật ra hai người họ không phải là ba mẹ ruột của Quang Lộc đâu, bởi vì họ đã đồng ý hứa một điều kiện với ba mẹ tôi là phải giả làm ba mẹ ruột của em ấy cho tới khi em ấy đủ mười tám tuổi thì sẽ nói hết ra mọi chuyện với em ấy, tất cả là vì sự an toàn về tính mạng cho em ấy!-Anh trai cậu kể hết ra mọi chuyện cho Triệu Phi nghe để anh ấy giải tỏa được khúc mắc
-Anh vừa nói gì vậy?-Cậu không thể tin vào tai cậu lúc này được nữa khi nghe những gì mà người này vừa nói ra làm cậu thấy rất choáng váng
-Không, tôi không tin đâu, anh nói dối!-Cậu hét lên trước mặt người đó rồi khóc lóc bỏ đi
-Khoan đã, em đừng chạy mà Quang Lộc, nguy hiểm lắm!-Anh trai cậu la lên rồi đuổi theo cậu
Trấn Vũ đang vui vẻ cầm bịch bánh rán mà đi trên đường, anh định đi đến chỗ đền thờ để kịp tay mình đưa những cái bánh ngon này cho cậu ăn, chắc cậu sẽ vui lắm đây, anh tưởng tượng ra cái khuôn mặt vui vẻ của cậu khi nhận được bịch bánh rán này mà khiến anh chảy cả nước miếng, "bảo bối ngoan, rồi em cũng sẽ thuộc về anh mà thôi!". Anh cười lên rồi vội đi nhanh đến đền thờ, bỗng nhiên anh nhìn thấy cậu ở bên kia đường đang chạy rất là nhanh, anh bèn băng qua đường rồi chạy nhanh tới chỗ cậu và hét lên:
-Bảo bối, em mau dừng lại đi, anh mua cho em bánh rán nè ngon lắm, em mau dừng lại đi mà!
Hết chap 16!

THÔNG TIN NHÂN VẬT:
 Trần Vương Tuấn (chính là anh trai của nhân vật chính chúng ta!)
-Cao 1m86 và nặng 68kg.
-Màu yêu thích: màu trắng và màu đen
-Món ăn ưa thích: súp cua, gà hầm, cà phê đen
-Phép thuật: Chưa có thông tin về điều này
-Gia đình: Chương sau mình sẽ tiết lộ ra nhé các bạn!

Giới thiệu chap sau: 
-Anh muốn em phải chia tay với mấy người này!-Vương Tuấn nói với cậu
-Sao cơ, nhưng mà em không...!-Cậu ấp úng khó nói
-Không được, em phải nghe lời anh, ở lại đây là không được, em phải mau rời khỏi nơi này thôi!-Anh trai cậu điềm tĩnh nói lí do cho cậu biết
Các bạn nhớ đón xem chap 17-Thân thế thật sự của Quang Lộc nhé!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net