Chương 47: Họa Bì Xuất Hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ÁNH SÁNG VĨNH CỬU

Chap 47: Họa bì xuất hiện

-Vậy là đài truyền hình đã bị nổ tung rồi, các file dữ liệu cũng đã bị hủy hết, bây giờ chúng ta nên làm sao đây anh hai?-Kim Dung thở dài nói
-Chắc là có người nào đó đã nhanh trí mà ra tay trước chúng ta một bước rồi, anh có cảm giác rằng vụ nổ lần này không phải là ngẫu nhiên đâu, rõ ràng là có người nào đó đang muốn phá hoại đây mà!-Hạo Nhiên bình thản đáp
-Haizz, vậy là mất đi một manh mối quan trọng rồi, mà phải rồi, anh hai ơi,chúng ta nên cảm ơn cô bé vừa nãy đã cảnh báo cho chúng ta biết trước vụ nổ, chứ nếu không thì em cũng đã tan xác thành hồn ma như anh mất luôn rồi!-Thế là Kim Dung vội xoay người qua định cảm ơn cô bé nhưng ai ngờ cô bé đó đã đi mất hút từ nãy giờ luôn rồi
-Hả, cô bé cầm con búp bê đi đâu mất rồi, em chưa kịp cảm ơn cô bé nữa!-Kim Dung hét lên
-Thôi được rồi, sau này nếu có gặp lại chúng ta sẽ cảm ơn cô bé, còn bây giờ hai chúng ta mau rời khỏi đây trước đã!-Hạo Nhiên bình tĩnh nói
-Được rồi, đi thôi anh!-Kim Dung đành phải cùng với anh trai cô mau chóng đi xa khỏi nơi này, trong lòng cô lúc này vẫn còn thấy hơi tiếc vì chưa được nói tiếng cảm ơn cô bé lúc nãy, chán quá đi mất!

Bệnh viện Hạnh Phúc, thành phố Thượng Hằng
-Tôi đã băng bó xong ngón tay cái cho cậu rồi, phiền cậu sau này hãy cẩn thận hơn một chút!-Cô y tá mỉm cười nói sau khi cô ấy đã băng bó xong ngón tay cái của Trịnh Hạo vừa bị con dao thái lan đâm phải
-Cảm ơn cô y tá rất nhiều, tôi sẽ cẩn thận hơn!-Trịnh Hạo mỉm cười nói
-Được rồi, vậy thì xin phép ba cậu, tôi đi trước đây!-Nói xong cô y tá vội ra khỏi phòng mà tiếp tục chăm sóc cho các bệnh nhân ở các phòng bệnh khác
Sau khi cô y tá ra khỏi phòng, cậu bèn cúi đầu mà xin lỗi Trịnh Hạo:
-Xin lỗi anh, anh đến đây thăm bệnh tôi mà tôi lại để cho người khách quý đến thăm tôi như anh bị thương, cho tôi xin lỗi!
-Ha ha, không sao đâu, em không cần phải xin lỗi, vốn dĩ em đâu có lỗi lầm nào đâu chứ, chỉ tại tôi hơi bất cẩn mà để cạnh nhọn của con dao đâm trúng tay thôi, cho nên em đừng cảm thấy có lỗi nữa!-Trịnh Hạo mỉm cười nói
-Vậy thì tốt, tôi đỡ lo hơn rồi!-Cậu thở phào nhẹ nhõm
-Vậy nếu không còn việc gì nữa thì anh xin phép đi về ngay, tạm biệt em nhé!-Trịnh Hạo mỉm cười nói
-A, vậy thì tạm biệt anh!-Cậu vội nói
-Vậy anh đi ngay, à anh Vương Tuấn đang đứng ở góc kia, anh có thể ra ngoài đây nói chuyện một chút với tôi được không?-Trịnh Hạo tự nhiên quay qua nói điều gì đó với Vương Tuấn
-Hừ, được rồi, ra ngoài rồi nói!-Vương Tuấn hừ lạnh rồi anh theo chân Trịnh Hạo đi ra ngoài nói chuyện
-Linh Linh à,em chờ anh với, đừng chạy nữa mà, nguy hiểm lắm!-Tử Ân vừa vội đuổi theo Linh Linh vừa la hét gọi tên cô
-Hu hu hu!-Linh Linh vừa chạy thật nhanh trên đường phố mà hai mắt cô đỏ hoe hết lên
-Linh Linh, anh xin em đừng chạy nữa mà, tất cả lỗi là tại anh nên anh xin em đừng tự làm mình tổn thương như vậy mà, em mau dừng lại đi, Linh Linh!-Quang Huy cũng đã đuổi kịp được Linh Linh mà anh vội kêu tên cô thật to trông thật là đau lòng
Tử Ân nhìn thấy Quang Huy chạy tới kêu tên Linh Linh khiến anh rất tức giận, anh bèn chạy tới chỗ anh ta và nắm chặt lấy cổ áo của Quang Huy và anh liền hét lên:
-Chính cậu đã làm cho Linh Linh bị tổn thương như thế này, cậu còn mặt mũi mà kêu tên cô ấy sao?!

-Tôi xin lỗi, tôi không cố ý làm cho Linh Linh buồn thế đâu, chỉ tại vì tôi không muốn nhìn thấy cảnh cô ấy hạnh phúc trong vòng tay của người đàn ông khác, nên tôi mới đi theo dõi cô ấy mà để xem anh có thật là một người đàn ông tốt để cho cô ấy có được một cuộc sống thật hạnh phúc bình yên sau này không, chỉ có thế thôi!-Quang Huy buồn bã nói
-Nhưng không phải vì thế mà cậu có thể cố ý đi theo dõi cuộc sống riêng của cô ấy, cậu coi mình là cái gì của cô ấy mà có thể xen vào chuyện riêng tư cá nhân của cô ấy hả, cậu không là cái gì trong mắt của Linh Linh hết!-Tử Ân hét vào mặt Quang Huy
-Cái gì, anh nói tôi không là cái gì của cô ấy sao, vậy thì tôi nói cho anh biết là không chỉ có một mình anh yêu cô ấy đâu mà tôi cũng rất là yêu thương và muốn bảo bọc cho cô ấy, anh nghe rõ chưa?-Quang Huy liền túm lấy bàn tay của Tử Ân ra khỏi cổ áo mình và rồi sau đó anh bèn hét lên trước mặt anh ta
-Cậu nói sao, cậu nói cậu cũng yêu cô ấy sao, ha ha, nếu là vậy thì cậu thua tôi rồi!-Tử Ân khá bất ngờ khi nghe chính miệng người này nói như vậy nhưng rồi anh lại mỉm cười nhẹ trên môi
-Anh nói cái gì hả, không, tôi không thua anh!-Quang Huy hét lên khi anh nghe Tử Ân nói anh đã thua hắn ta
-Tôi nói lại một lần nữa, cậu đã thua tôi rồi, chính tay cậu đã tự mình phá hủy đi mối quan hệ nhỏ nhoi của hai người, ha ha, xin chúc mừng cậu!-Tử Ân mỉm cười nói
-Anh dám nói như vậy với tôi sao?-Quang Huy định giơ tay đánh Tử Ân thì bất chợt có một giọng nói vang lên
-Cậu ba, cậu đã tìm được Linh Linh chưa?-Đó là giọng nói của Hạ My, cô đã đuổi kịp dấu chân của cậu ba mình rồi
-Linh Linh, đúng rồi, mình phải mau chóng tìm cô ấy mới được!-Như đã bình tĩnh trở lại, Quang Huy vội quay lưng mà chạy đi tìm Linh Linh tiếp
-Hừ!-Tử Ân cũng vội đuổi theo bước chân của Quang Huy mà chạy đi để tìm kiếm Linh Linh
-Oái, cậu ba ơi, đợi con đã!-Hạ My cũng vội cuống quýt đuổi theo chân cậu ba mình để đi tìm bạn thân cô

Trụ sở công ty SSH, phòng phó giám đốc
-Alô, ông có phải là A Hoan, ông trùm khét tiếng của băng nhóm Ác Ma, người đang bị cảnh sát truy tố hình sự đúng không?-Thất Nguyệt mỉm cười nói qua điện thoại
-Alô, tôi không biết cô là ai hết, ha ha, đúng là tôi đã từng là trùm của bọn Ác Ma xấu xa đó, cô gọi điện cho tôi là có việc muốn nhờ tôi làm sao, cô gái lạ mặt?-Ông ta mỉm cười trông thật là rùng rợn
-Vậy thì đúng là ông rồi, cậu ta cung cấp tin tức thật không tệ chút nào, ông nói đúng, tôi có một việc rất quan trọng muốn nhờ ông làm giúp đây!-Thất Nguyệt bình tĩnh nói
-Vậy cô định nhờ tôi làm gì hả?-Ông ta khẽ nói
-Tôi đã gửi qua máy ông một bức hình chụp, chắc bây giờ ông cũng đã nhận được rồi, vậy bây giờ tôi bắt đầu nói đây, tôi muốn ông thủ tiêu nó cho tôi!-Thất Nguyệt mỉm môi nói
-Là thằng nhóc con ở trong bức hình này sao, cô muốn tôi thủ tiêu nó sao?-Ông ta liếc nhìn bức hình mà Thất Nguyệt vừa gửi qua
-Đúng vậy, tôi muốn ông hãy mau giết chết thằng nhóc con ấy cho tôi, nếu làm được nhiệm vụ mà tôi giao cho lần này thì ông cũng được kha khá tầm vài chục triệu gi luôn đấy, ha ha!-Thất Nguyệt mỉm cười độc ác nói
-Chà, vậy chắc cô cũng là một đại tiểu thư giàu có đấy, ha ha, thôi được rồi, tôi sẽ nhận vụ này vậy!
-Tốt lắm, vậy thì ông mau đi giải quyết nó đi, nhớ là làm kín đáo đấy và đừng để ai tra ra tôi đứng sau vụ này, nếu không thì ông đừng hòng lấy được một xu nào hết, ông nghe rõ chưa?
-Tôi nghe rõ rồi thưa tiểu thư, được rồi, tôi làm ngay đây, cô cứ chờ tin tốt từ tôi đi!
-Được rồi, tôi cúp máy ngay!-Thất Nguyệt cầm trên tay mình chiếc điện thoại mà cô khẽ mỉm cười độc ác trên môi

“Phen này mày chết chắc rồi!Những thứ mà tao không có được thì người khác đừng hòng mong có được nó, đừng trách sao tao ra tay độc ác, ha ha!”-Cô thầm nghĩ trong đầu mà hai bàn tay khẽ siết chặt lại
-Rốt cuộc cậu hẹn tôi ra ngoài hành lang bệnh viện là có chuyện gì muốn nói hả, mau nói ra đi!-Vương Tuấn hét lên
-Không ngờ là anh cũng khá nóng tính đấy, vậy thì tôi thắng anh chắc rồi!-Trịnh Hạo mỉm cười nói
-Cậu nói vậy là có ý gì?-Vương Tuấn trừng mắt
-Ha ha, chắc anh cũng hiểu ra rồi đấy, vụ việc hồi nãy là do tôi cố tình làm đấy!-Trịnh Hạo mỉm cười nói
-Cậu nói vậy là sao, không lẽ là cậu cố tình làm vậy trước mặt Quang Lộc sao?-Vương Tuấn như đã hiểu ra được điều gì đó
-Đúng vậy, tôi cố tình để mình bị thương đấy, có làm như vậy thì tôi mới biến anh thành một người hoàn toàn thật là xấu xa trước suy nghĩ trong thâm tâm của em ấy, anh đã hiểu chưa?
-Cậu, thì ra hồi nãy là cậu cố tình sao, cậu muốn để cho em ấy thấy tôi là một con người nóng tính trước mặt mọi người và sẽ không từ thừa cơ mà ra tay làm đả thương người khác, cậu quá xấu xa rồi đấy!
-Ha ha, cảm ơn đã khen, tôi đã nói với anh rồi mà, thủ đoạn hồi nãy mà tôi dùng đã khiến anh hơi bị “mất điểm” trước mắt Quang Lộc rồi đấy và nhờ sử dụng cách đó mà em ấy đã chịu chú ý và quan tâm tới tôi một chút, thực ra thì trong trận chiến tình yêu này, nếu ai làm cho Quang Lộc yêu mình thì người đó sẽ chiến thắng, tôi phải thắng bằng được anh cho dù có dùng phải bất kì thủ đoạn nào đi chăng nữa, anh đã hiểu chưa?
-Cậu…cậu, tôi sẽ không để cho cậu có được trái tim của Quang Lộc đâu, em ấy là của riêng một mình tôi mà thôi!-Vương Tuấn hét lên
-A, vậy thì chúc anh may mắn nhé, còn bây giờ thì tôi xin phép đi về ngay, ngày mai gặp lại, nhớ là giữ Quang Lộc cho cẩn thận đấy, bởi vì có một ngày tôi sẽ khiến anh mất hết tất cả mọi thứ mà anh đang có!-Dứt lời xong Trịnh Hạo bèn rời đi trước
Vương Tuấn đang cảm thấy rất bực tức khi biết được thủ đoạn vừa rồi mà Trịnh Hạo dùng để hạ bệ anh trước mặt cậu, anh thầm suy nghĩ trong đầu xem nên làm gì để đối phó với Trịnh Hạo đây, anh không muốn mất cậu đâu!Đang đứng ở hành lang bệnh viện suy nghĩ mà anh chợt nhớ ra là mình vẫn chưa gọi điện về nhà cho mẹ cậu để thông báo cho mẹ cậu về tình hình sức khỏe lúc này của cậu, bà ấy vì lo cho cậu mà bị ốm liệt giường ở nhà mấy ngày nay rồi, cũng may là có Hạo Đông, Triệu Thanh, Thiếu Kì và cả cô Linh Chi mà anh mới gặp gần đây ở đài truyền hình đang đi qua đi lại để chăm sóc cho mẹ cậu, cũng may là nhờ có họ mà anh đã bớt lo lắng về tình hình sức khỏe lúc này của mẹ cậu, anh bèn lấy điện thoại ra định gọi báo cho mẹ cậu thì bất ngờ nhìn thấy một tin tức mới đăng trên mạng khá chấn động!
“Vào sáng hôm nay, đài truyền hình Sakura-Fly bất ngờ bị nổ tung, hơn hàng chục người bị thương rất nặng và đang trong tình trạng cấp cứu khẩn cấp, chuyện này là sao đây, có bàn tay của người nào đó phá hoại chăng?”
Anh đọc từng dòng chữ in đậm lớn được in khá rõ bằng màu đỏ trên điện thoại mà anh cảm thấy khá bất ngờ và lo lắng trước tin tức động trời này, anh bèn bấm số gọi cho Trần Minh bạn anh, anh ta là giám đốc phụ trách chính của đài truyền hình Sakura-Fly, anh bèn hỏi tình hình của bạn anh lúc này qua điện thoại:
-Alô, là cậu sao, tôi có coi qua tin tức trên điện thoại rồi, vậy là đài truyền hình của nhà cậu đã bị nổ tung rồi sao?
-Đúng vậy, bây giờ tôi đang ngồi thẩm vấn với cảnh sát đây nên cậu hãy gọi sau nhé, xin lỗi cậu!-Trần Minh buồn bã nói
-Alô, này…, cúp máy rồi, không biết là cậu ta có ổn không đây?-Vương Tuấn đang cảm thấy rất lo lắng cho bạn mình
Ở dưới lầu ba của bệnh viện nơi chỗ cậu đang nằm điều trị, có một chiếc xe máy màu đen kì lạ đang đậu ngay ở sau gốc cây thuộc sân sau của bệnh viện và rồi sau đó bất chợt xuất hiện hai người đàn ông mặc áo màu đen kì lạ đang bước xuống xe, sau khi vừa bước xuống xe xong, hai người họ vội lấy khăn chùm kín cả mặt và rồi sau đó họ bắt đầu đột nhập vô bệnh viện, hai người này là ai mà lại hành tung bí ẩn đến như vậy, không lẽ nào là người mà Thất Nguyệt đang thuê để ám sát cậu sao!?Tên đàn ông có vết sẹo trên mặt vội đi trước để thám thính tình hình và rồi sau đó ông ta bèn quay qua nói với tên đang đi theo mình ở đằng sau lưng:
-Nghe tao nói đây, lát nữa mày phải nhanh chóng xịt thuốc mê làm cho nó ngất xỉu đấy, rồi sau đó thì mày phải mau cõng nó và mang ra ngoài đây cho tao, còn tao sẽ ở lại đây để trông chừng xem có ai đó đi qua đây không mà mau chóng báo hiệu cho mày biết, nghe rõ chưa?
-Dạ, em sẽ làm theo lời đại ca vừa nói!-Tên đi theo hắn ở đằng sau ngoan ngoãn nghe theo những lời mà hắn vừa nói
-Biết thì mau đi làm ngay đây, mau lên!-Hắn vội ra lệnh cho tên đàn em
Và rồi sau đó tên đàn em vội chạy đi lên lầu ba của bệnh viện để tìm kiếm phòng bệnh mà cậu đang nằm điều trị để mà ra tay xịt thuốc mê làm cho cậu bất tỉnh và sau đó sẽ đưa cậu ra ngoài công viên để thủ tiêu.
-Hừ, mình cảm nhận được có ai đó đang muốn làm hại cậu ta, Quang Lộc, tôi sẽ bảo vệ cậu!-Họa bì cất giọng nói lên mà vội hóa phép biến thành cậu, khoan, sao họa bì lại xuất hiện ở đây và muốn bảo vệ cho Quang Lộc chứ!?
Tên đàn em đó đã leo lên đến lầu ba của bệnh viện mà hắn vội ráo riết đi tìm kiếm phòng bệnh của cậu, nãy giờ hắn đã tìm khắp tám phòng rồi, chỉ còn lại một phòng ở góc cuối hành lang, chắc là thằng nhóc con đó ở trong đó rồi, ha ha! Hắn mừng thầm trong bụng mà vội đi tới, đang định đi tiếp tới chỗ phòng bệnh của cậu thì bất chợt hắn nhìn thấy có một thằng nhóc đang đứng cản đường mình, hắn bèn hét lên:
-Này thằng nhóc kia, mày mau biết điều mà tránh xa cho tao, nếu không thì…!
-Nếu không thì sao, anh định làm gì tôi hả, bớ người ta, có người đang muốn giết tôi nè, mọi người mau đến đây đi, hu hu!-Họa bì vội mỉm cười mà hét lên thật to
-Mày làm gì vậy hả, a, thì ra mày là thằng nhóc con mà đại ca tao đang muốn thủ tiêu sao, vậy thì mày chết chắc với tao rồi!-Hắn vội cầm một lọ thuốc mê mà nhanh chân đi tới
-Muốn xịt thuốc mê làm tôi buồn ngủ sao, ông anh tính chơi trò chơi với tôi sao, vậy thì tôi sẽ chơi với ông anh vậy!-Và rồi một luồng sáng màu tím bay ra từ người họa bì và bay trúng vào người tên cướp đó khiến hắn ngã xuống nền gạch bất tỉnh
-Coi như đã giải quyết xong chuyện rồi, mình phải mau rời khỏi đây thôi!-Họa bì vội mau chóng rời khỏi chỗ này
-Linh Linh à, em dừng lại nghe anh nói đi mà, Linh Linh!-Quang Huy đang hối hả đuổi theo cô
-Không, tôi không muốn nghe anh nói gì hết, anh mau tránh xa tôi đi, hu hu!-Linh Linh vừa chạy vừa òa khóc nức nở
-Anh không cố ý theo dõi em đâu, chỉ tại vì anh…!-Quang Huy vừa chạy vừa thở gấp nói
-Không, tôi không muốn nghe anh giải thích gì hết, hu hu!-Và rồi cô vội chạy thật nhanh qua phía bên đường để cho Quang Huy không còn đuổi theo cô nữa, trong lúc đang hối hả chạy thật nhanh không suy nghĩ mà cô không để ý thấy có một chiếc xe hơi màu trắng đang đi tới gần chỗ cô đang chạy
Quang Huy nhìn thấy chiếc xe hơi màu trắng sắp chạy tới gần chỗ Linh Linh, anh liền hét lên:
-Linh Linh, cẩn thận!
Hết chap 47!

THÔNG TIN NHÂN VẬT: 
Hoài Nam (chính là tên thật của họa bì!)
-Cao 1m71 và nặng 52kg.
-Mất năm 25 tuổi do bị kẻ xấu thiêu chết.
-Màu yêu thích: màu đen
-Món ăn ưa thích: cơm cà ri gà và khoai lang nướng
-Anh là một trong mười hai quái vật có hình dạng con người được cho là mạnh nhất.
-Ẩn thuật: Phóng quả cầu ám khí
-Gia đình: Chờ các chương tiếp theo sẽ rõ hơn về phần này nha mọi người!

Giới thiệu chap sau: 
-Anh là ai, tôi không biết anh!-Cậu hoảng sợ nói
-Cậu không cần phải biết tên tôi đâu, tôi chỉ là muốn có món quà này muốn tặng riêng cho cậu mà thôi!-Người bí ẩn này khẽ nói
Các bạn nhớ đón xem chap 48-Ánh sao chỉ đường nhé!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net