Chương 53: Mỹ Nam Đại Chiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ÁNH SÁNG VĨNH CỬU

Chap 53: Mỹ nam đại chiến

-Không có gì, cô không cần phải thắc mắc về chuyện này, giờ thì hãy chuẩn bị biến mất đi!-Anh trai của Cao Lãng bèn dùng thanh đao màu trắng cầm trên tay mình mà anh liền biến ra một quả cầu màu đen lao cực nhanh tới chỗ Linh Linh
-Hừ, tôi sẽ không để cho anh được toại nguyện theo ý mình đâu, không gian bão tuyết!-Và rồi sau đó Linh Linh liền biến ra một cơn bão tuyết cực mạnh lao tới chỗ anh ta
-Ha ha, cô nghĩ là mình tài giỏi lắm sao, đạn lửa!-Bạch Dương liền biến ra những quả cầu lửa đỏ rực bay xuyên qua cơn bão tuyết mà Linh Linh vừa biến ra khiến chúng bị bốc hơi
-Hừ, phải làm sao bây giờ đây, mình ra chiêu gì thì anh ta cũng đều có cách để hóa giải hết, mình nên làm gì bây giờ đây!?-Linh Linh bối rối suy nghĩ trong đầu rằng để xem cô nên dùng cách gì để đối phó với anh ta đây, cô thật sự là bó tay chịu thua trước anh ta rồi sao!?
Còn vào lúc này, tại phòng ngủ của Cao Lãng, cậu đang cố hết sức dùng hai tay của mình để mở cánh cửa phòng ra nhưng có lẽ là không được, bởi vì lúc nãy Hữu Duệ đã làm theo mệnh lệnh của Cao Lãng là hãy khóa cửa nhốt cậu ở đây, cậu vừa cố gắng mở cái tay nắm cửa ra mà vừa kêu gào mệt mỏi:
-Có ai ở đây không, làm ơn hãy vào đây mở cửa cho tôi ra đi, hu hu, Vương Tuấn, Triệu Thanh, hai người mau tới đây cứu tôi nhanh đi, hu hu!-Cậu khóc lóc mà sợ hãi cực độ
-Cậu đừng có la hét như vậy nữa mà, tôi thấy hơi nhức đầu rồi đấy!-Nãy giờ đứng ở ngoài cửa phòng nghe tiếng cậu la hét mà Hữu Duệ cảm thấy hơi bực mình một chút
-Có phải là anh không, anh là người lúc nãy đã đưa tôi vào đây phải không, hu hu, tôi cầu xin anh hãy thả tôi ra đi mà, xin anh đấy, hu hu!-Cậu khóc lóc nói
-Tôi thấy cậu chẳng có vẻ ngoài gì quá nổi bật, nhưng mà tại sao cậu lại có thể làm cho anh chàng alpha trẻ tuổi đó mê cậu như điếu đổ vậy chứ, tôi thật tình không thể hiểu được mà!-Hữu Duệ thản nhiên nói
-Anh nói vậy là sao, người anh vừa nói là Cao Lãng à!?-Cậu nghe thấy những lời này mà Hữu Duệ vừa nói ra khiến cậu hơi thấy khó hiểu một chút
-Không giấu gì cậu, anh chàng alpha này từ nhỏ đã có tính chiếm hữu rất cao, mỗi khi có thứ gì làm cho anh ta thấy thích thú thì anh ta đều muốn chiếm được thứ đó cho bằng được, tôi nhớ có lần anh ấy đã đánh nhau với một cậu bé nào đó để giành lấy một con thỏ trắng, đúng là người này khiến tôi cảm thấy không hề đơn giản một chút nào mà!-Hữu Duệ nói
-...Tôi còn nhớ lần đầu tiên anh ta vui mừng mỉm cười khi nhắc tới tên cậu, lúc đó tôi cảm thấy anh ấy thật ấm áp, anh ấy nói rằng cậu là mối tình đầu của anh ấy, anh ấy đã xiêu lòng khi nhìn thấy cậu lần đầu tiên, anh ấy còn nói là sẽ luôn ở bên theo dõi và bảo vệ cho cậu mỗi khi cậu gặp phải bất cứ nguy hiểm hay khó khăn nào, nhìn thấy ánh mắt vui vẻ sáng trưng trong đôi mắt của anh ấy khi đó mà tôi cảm thấy cuộc đời này vẫn còn màu hồng, anh chàng này đúng là một người con trai rất thật lòng khi yêu một người nào đó mà!-Hữu Duệ mỉm cười khi nhớ lại những kí ức ngày xưa đó
-...!-Cậu im lặng khi nghe anh ta đang nói về Cao Lãng
-Cậu ấy rất yêu thương anh trai mình, mặc dù người anh trai đó của cậu ta lại không có cùng huyết thống với cậu ấy nhưng mà cậu ấy lại không quan tâm tới điều đó, tôi còn nhớ lần đầu tiên cậu ấy gặp anh trai mình là khi cậu ấy được 6 tuổi, lúc đó cậu ấy đã mừng rỡ chạy đến ôm anh trai mình khi vừa nhìn thấy anh ta, anh chàng alpha này cũng có lúc khá đáng yêu đấy chứ!-Hữu Duệ mỉm cười nói
-Thôi, tôi không nói gì về chuyện này nữa, cậu hãy ngoan ngoãn mà ngồi yên ở bên trong đó đi, đừng la hét nữa!-Hữu Duệ lạnh lùng nói
-Tôi, tôi không muốn ở đây nữa đâu, tôi muốn rời khỏi nơi này, xin anh hãy thả tôi ra đi mà, hu hu!-Cậu vừa nói vừa khóc nức nở
-Cậu nhóc đúng là quá cứng đầu mà, tôi phải làm cho cậu bất tỉnh mới được!-Hữu Duệ vừa nói vừa mở tay nắm cửa ra mà anh định đi vào trong phòng làm cho cậu bất tỉnh một lát
-Tôi cầu xin anh hãy thả tôi ra đi mà, hu hu!-Trong lúc Hữu Duệ đang kể chuyện về Cao Lãng, cậu vừa nói vừa khóc mà liền vội đi xung quanh căn phòng này để tìm xem có lối thoát nào ở đây không để trốn ra ngoài
Cậu đi qua đi lại bên trong căn phòng ngủ của Cao Lãng mà rồi cậu đã vô tình nhìn thấy có một lối đi bí mật ở dưới những thanh gỗ của sàn nhà, cậu nghe thấy tiếng tay nắm cửa đang kêu kẹt kẹt nên vội đoán rằng anh chàng kia sắp vào đây kiếm cậu rồi, cậu vội chui xuống dưới lối đi bí mật đó và liền đi vào bên trong con đường tối tăm đó, không biết liệu nó sẽ dẫn cậu tới chỗ nào đây!?
Hữu Duệ mở cửa đi vào trong phòng và rồi anh vội hoảng hốt khi không thấy cậu ở đâu hết, Hữu Duệ bèn nhìn xuống dưới sàn nhà thì phát hiện cậu đã trốn vào trong đó, anh liền tức tốc chui vào trong đó mà vội đuổi theo cậu, trong đầu anh lúc này đang cảm thấy rất lo lắng, không biết anh chàng alpha trẻ tuổi kia giải quyết kẻ gây rối xong chưa mà sao lại đi lâu quá vậy chứ, anh lo lắng suy nghĩ trong đầu mình như thế mà liền vội nhanh chân đuổi theo cậu ở bên trong đường hầm bí mật đó.
-Cô chịu thua tôi rồi hay sao mà không đánh trả lại vậy chứ, cô đang muốn chết lắm sao, Linh Linh!?-Bạch Dương mỉm cười nói
-Hi hi, không có gì, tôi đang muốn chết đây nè, anh ra tay đi!-Linh Linh bất ngờ mỉm cười nói
-Linh Linh, em đang nói gì vậy chứ, chẳng lẽ em muốn chịu thua anh ta sao!?-Vương Tuấn cảm thấy rất bất ngờ khi nghe Linh Linh nói vậy
-Linh Linh, cô đừng nói vậy...vậy mà, tôi...còn đủ sức để đấu với hắn ta mà!-Triệu Thanh ôm vai đau đớn nói
-Hừm, cô đang tính chơi trò gì với tôi sao, chà cũng khá thú vị đấy, vậy thì tôi sẽ đáp ứng theo yêu cầu của cô vậy, chuẩn bị chết đi, bão kiếm!-Và rồi tức thì sau đó, hàng chục mũi kiếm nhọn đang lao tới chỗ Linh Linh đang đứng
-Hi hi!-Linh Linh vẫn đứng yên ở đó mà cô bèn mỉm cười khi nhìn thấy những mũi kiếm nhọn đó sắp lao tới người mình

-Linh Linh, tránh ra đi!-Vương Tuấn hét lên
-Linh Linh!-Triệu Thanh cũng hốt hoảng khi nhìn thấy Linh Linh sắp gặp nguy hiểm
-Hi hi, anh đang tính giết tôi sao, nhưng mà không dễ đâu nhé, vòng xoáy vô cực!-Linh Linh bèn mỉm cười nhẹ trên môi và rồi sau đó từ hai bàn tay của mình cô liền hóa phép ra một vòng xoáy màu đen cực lớn lao tới nuốt bay những mũi kiếm nhọn đang lao tới vào trong không gian vô cực đó
-Anh hai à, em nghĩ là chúng ta nên bỏ cuộc đi, anh không thể thắng cô gái này được đâu!-Cao Lãng lo lắng quay qua nói với anh trai mình
-Linh Linh, cô khá là thú vị đấy, vậy thì đành hẹn gặp lại cô vào lần sau vậy, tôi xin phép đi trước đây!-Bạch Dương mỉm cười nói với Linh Linh rồi anh nhanh chân cùng với Cao Lãng rời đi khỏi đây
-Đừng hòng chạy thoát!-Linh Linh định hóa phép ra những chùm tia băng tuyết của mình để hạ anh ta nhưng anh ta cùng với Cao Lãng và ông bác Cao kia đều đã biến đi đâu mất hút rồi
-Kệ hắn đi, Linh Linh, chúng ta phải mau chóng vào trong đây cứu Quang Lộc trước đã!-Vương Tuấn hét lên
-À phải rồi, em quên mất, chúng ta mau đi vào trong căn biệt thự này mà tìm cậu ấy thôi anh!-Linh Linh chợt nhớ ra là còn phải giải cứu cho cậu ra khỏi đây trước đã rồi mới tính đến chuyện khác
-Hự, vậy chúng ta mau đi vào trong đó thôi!-Triệu Thanh ôm vai đau đớn nói
Và rồi sau đó Linh Linh, Vương Tuấn và Triệu Thanh cùng nhau hối hả chạy đi vào trong căn biệt thự tìm cậu nhưng rồi sau khi chạy đi tìm kiếm khắp nơi trong căn biệt thự, ba người họ vẫn không thể tìm được cậu, rốt cuộc là cậu đang ở đâu thế chứ!?
Lúc này đây, tại con đường hầm bí mật, cậu đang cố gắng chạy thật nhanh mà cậu liền vội vã chạy đi tới chỗ ra ở phía trước của căn đường hầm, cậu vừa chạy vừa quay lại đằng sau lưng mình nhìn thì cậu thấy Hữu Duệ anh ta đang chạy theo dấu chân cậu ở đằng sau lưng để bắt cậu lại, cậu nhìn thấy anh ta mà vội hoảng sợ, cậu liền cố gắng chạy thoát ra khỏi đó và rồi cậu đã nhìn thấy lối ra ở phía trước mặt mình. Cậu liền chạy thật nhanh qua lối ra nằm ở trước mặt và rồi một luồng ánh sáng xuất hiện trước mắt cậu, đây chính là ánh nắng mặt trời đang chiếu vào khuôn mặt cậu đây mà, vậy là mình đã thoát ra ngoài đây được rồi sao!?Cậu liền vui mừng mà mỉm cười nhẹ trên môi, cậu bèn khẽ liếc nhìn mọi thứ xung quanh mình, hình như chỗ lối ra này lại nằm nay ở chính khu vườn trước khu biệt thự này. Trong lúc cậu đang đứng thăm dò chỗ lối ra trong khu vườn này thì Hữu Duệ cũng đã kịp chạy tới và nhìn thấy cậu đang đứng cách trước mặt mình không xa, anh bèn từ từ đi tới gần sau lưng cậu trong lúc cậu chưa hay biết gì, nhưng rồi ngay lúc đó có một tiếng nói hét lên:
-Cậu bé tóc nâu kia, có người đang đứng ở đằng sau lưng cậu đó, cậu mau tránh xa đi!
Nghe thấy tiếng nói cảnh báo bất ngờ đó, cậu liền né người mình qua và quay lại đằng sau lưng nhìn thì cậu nhìn thấy Hữu Duệ anh ta đang đi tới gần chỗ cậu với vẻ mặt trông rất hung dữ. Cậu hoảng sợ nói:
-Đừng, đừng lại gần tôi, tôi không muốn ở đây nữa đâu, cầu xin anh hãy tránh xa tôi ra đi mà, hu hu!
-Cậu đang tính bỏ chạy sao, quả là cậu chạy cũng khá nhanh đấy, nhưng mà e rằng mọi chuyện phải kết thúc tại đây thôi, bây giờ thì hãy mau theo tôi đến chỗ Cao Lãng mau lên!-Hữu Duệ mỉm cười tiến tới gần chỗ cậu
-Tôi, tôi, tôi không muốn...!-Cậu hoảng sợ nói
-Hừ, cái tên kia, anh mau tránh xa cậu bé tóc nâu này mau, nếu không làm theo thì đừng trách sao tôi ra tay không báo trước với anh!-Từ trên cái cây cao ở trong khu vườn này, có một người bất ngờ nhảy xuống mà người đó liền mỉm cười đứng trước mặt cậu và Hữu Duệ và nói, người đó không ai khác chính là Ken, nhờ phép thuật siêu năng của mình, anh đã tìm ra được vị trí mà cậu đang bị bắt cóc rồi
-Cậu là ai?-Hữu Duệ tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Ken bất ngờ nhảy xuống từ trên cái cây cao kia
-Tôi là ai ư, anh không cần phải biết đâu, anh mau tránh xa cậu bé này mau, tôi không cho phép anh đưa cậu bé đi đâu!-Ken hét lên
-Đúng là giỏi lo chuyện thiên hạ mà, hình như anh không phải là một người bình thường thì phải, tôi nhìn thấy được một luồng phép thuật đang bao quanh người anh, nếu vậy thì hai chúng ta hãy đấu với nhau một trận đi, anh chấp nhận đấu với tôi không?-Hữu Duệ mỉm cười nhẹ trên môi rồi anh liền nói
-Hừ, được thôi, đấu thì đấu, tôi không sợ anh đâu!-Ken hét lớn như tỏ vẻ đồng ý lời thách đấu mà Hữu Duệ đưa ra
-À à, được thôi, nếu vậy thì phiền cậu ra đòn trước vậy, xin mời!-Hữu Duệ mỉm cười nói
-Hừ, được thôi, cậu bé tóc nâu, cậu hãy mau tránh xa chỗ này ra một chút, nguy hiểm lắm đấy!-Ken lên tiếng cảnh báo cho Quang Lộc biết nơi này sắp có nguy hiểm xảy ra
-À, tôi biết rồi, tôi đi trước đây, cảm ơn anh đã giúp cho tôi nhé!-Cậu bèn chạy ra khỏi chỗ này mà bắt đầu đi tìm người ứng cứu
-Đừng hòng chạy!-Hữu Duệ định chạy đi bắt cậu lại thì bị Ken đứng cản đường lại
-Anh đang tính chạy đi đâu vậy, chúng ta còn chưa đấu với nhau nữa mà, anh quá hèn nhát rồi đấy!-Ken mỉm cười nói
-Đúng là một tên phá đám mà, được thôi, nếu cậu đã muốn được lên thiên đàng lắm rồi thì tôi sẽ cho cậu toại nguyện vậy, vuốt nhọn!-Hữu Duệ liền dùng hai bàn tay của mình mà anh liền biến ra những móng vuốt nhọn màu đen lao nhanh tới chỗ Ken
-Chỉ là móng vuốt bình thường thôi mà, hãy xem đây, vòng tròn bảo hộ!-Ken liền nhanh chóng hóa phép ra một vòng tròn khổng lồ màu hồng bao quanh người mình khiến cho đôi móng vuốt sắc nhọn mà Hữu Duệ vừa tạo ra bị bật lại mà đâm vào trong gốc cây
-Ha ha, cậu cũng chỉ có thế thôi sao, động đất!-Hữu Duệ liền dùng đôi chân của mình mà anh bèn nhảy lên trên cao thật mạnh khiến cho mặt đất chỗ Ken đang đứng bị rung lên dữ dội
-Hừ, mình làm sao bây giờ đây ta, vòng tròn bảo hộ này của mình không chịu được cơn động đất cấp ba này, phải rồi, bây giờ thì mình phải bay lên trên cao thoát trước đã, niệm lực!-Ken liền nhanh trí dùng thuật niệm lực của mình mà điều khiển cả người anh bay lên trên cao
-Xem ra cậu cũng không tồi nhỉ!-Hữu Duệ đứng trên cành cây cao trong khu vườn nhìn Ken bay lên trên cao mà anh liền mỉm cười nói

Bệnh viện Hạnh Phúc, thành phố Thượng Hằng
-Tôi xin gửi lời chúc mừng tới cậu nhé, cậu Triệu Vỹ, cậu đã được phép xuất viện rồi!-Sau khi đã khám sơ bộ cho Triệu Vỹ xong, bác sĩ bèn mỉm cười nói
-Thật vậy sao, vậy cảm ơn bác sĩ rất nhiều, Gia Minh, tôi vui quá đi, vậy là tôi sắp trở về nhà rồi!-Triệu Vỹ nghe bác sĩ nói xong mà mắt anh liền sáng rực nên, anh bèn quay qua mỉm cười nói với Gia Minh bạn mình
-Vậy sao, vậy thì mừng cho cậu rồi, thưa bác sĩ, vậy khi nào thì cậu ấy lại tới bệnh viện này khám lần nữa vậy?-Gia Minh mỉm cười hỏi bác sĩ
-À, tuần sau cậu nhớ đưa cậu ấy tới đây kiểm tra lại nhé, tôi xin phép đi trước đây!-Bác sĩ bèn mỉm cười nói
-Vậy thì xin cảm ơn bác sĩ rất nhiều, cảm ơn ông!-Gia Minh vội cúi đầu cảm ơn bác sĩ trong thời gian qua đã cố gắng chữa trị cho bạn anh mau chóng khỏi bệnh mà trở về nhà
-Yeah, vậy là tôi được xuất viện rồi, vậy bây giờ chúng ta mau dọn đồ về nhà đi, Gia Minh!-Triệu Vỹ mỉm cười nói
-À, được rồi, để tôi giúp cậu dọn đồ về nhà cho!-Gia Minh đứng bất động một vài giây khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ vui vẻ của bạn mình, cậu ấy trông thật dễ thương mà!
-Hừ, anh đừng hòng chạy trốn, hãy xem đây, phân thân!-Ken vừa nói vừa biến ra nhiều bản thể giống mình mà bao quanh chỗ Hữu Duệ đang đứng
-Cậu đang tính chơi trốn tìm với tôi sao, à, được rồi, chùm tia bóng tối!-Hữu Duệ mỉm cười nhẹ trên môi mà anh bèn biến ra một chùm tia màu đen lao tới chỗ Ken và những bản thể phân thân của anh ấy
-Hừ, không dễ trúng được tôi đâu, á!-Không kịp rồi, chùm tia bóng tối ấy đã quét ngang qua những bản thể thân phân của Ken mà nó đã lao trúng vào người anh ấy khiến anh ấy ngã xuống dưới đất
-Hự, tôi không chịu thua anh đâu!-Ken vừa nói vừa thở hồng hộc, miệng anh hình như đã chảy máu rồi
-Cậu vẫn còn cứng đầu đến như vậy sao, vậy thì tôi đành tiễn cậu một đoạn trước vậy, trăng máu!-Hữu Duệ liền mỉm cười mà anh ta bèn tiến tới gần chỗ Ken đang cố gắng đứng dậy và rồi sau đó anh liền triệu hồi ra một quả cầu có hình dạng như ánh trăng màu đỏ rực mà điều khiển ánh trăng đỏ rực như máu này chiếu tới chỗ Ken đang nằm vật vã
-Cậu chết chắc rồi!-Hữu Duệ mỉm cười nói

Biệt thự Hoàng Hôn, nhà của Sam Sam
-Hự, đau đầu quá!-Thất Nguyệt đang bước đi uể oải trên cầu thang
-Chị tỉnh dậy rồi sao, ôi trời, em lo cho chị quá đi, may quá, chị không bị gì hết, hu hu!-Sam Sam nhìn thấy chị gái mình đang bước xuống dưới lầu mà cô vội đi tới ôm chặt vào lòng chị mình mà bèn khóc nức nở
-Được rồi mà, chị không sao hết đâu nên em không cần phải lo lắng như vậy, à mà hình như chị đã bị bất tỉnh trên đường thì phải!-Thất Nguyệt mơ hồ nói
-Hu hu, chị nói đúng rồi, lúc nãy em thấy trời mưa lớn quá mà chị lại đi ra ngoài từ sáng sớm chưa về khiến cho em cảm thấy rất lo lắng và rồi một lát sau, em nghe thấy có tiếng người bấm chuông cửa nên em vội chạy ra ngoài cửa thì nhìn thấy anh Tử Kiếm đang bế chị trên tay, anh ấy nói với em là chị bị ngất xỉu trên đường nên anh ấy liền vội lái xe chở chị về nhà, anh ấy dặn em phải chăm sóc chị thật chu đáo đó chị, may là bây giờ chị đã tỉnh dậy lại rồi, em mừng quá đi!-Sam Sam mỉm cười nói
-Thì ra mọi chuyện là như vậy, chị phải gọi điện cảm ơn anh ấy mới được!-Thất Nguyệt gật gù nói như đã hiểu ra mọi chuyện
-À, phải rồi, lúc sáng chị có nói là ghé bệnh viện thăm anh Tiểu Chấn mà, sao mà chị lại bị bất tỉnh giữa đường vậy chứ, có phải là tại anh Tiểu Chấn lại làm cho chị buồn nữa không?-Sam Sam thắc mắc hỏi chị mình
-À, chuyện chị bị bất tỉnh trên đường không có liên quan gì tới Tiểu Chấn đâu nên em đừng nghi oan cho anh ấy nữa mà, chỉ là tại lúc đó chị cảm thấy hơi chóng mặt mà thôi, em đừng suy nghĩ sâu xa gì nữa nhé!-Thất Nguyệt mỉm cười nói
-À, được thôi, em sẽ không hỏi chuyện này nữa, được rồi, chị mau xuống dưới đây ăn cháo đi, em vừa nấu cháo cho chị ăn nè!-Sam Sam mỉm cười kéo tay chị gái mình đi xuống dưới lầu

-Được rồi, từ từ thôi, cái con bé này!-Thất Nguyệt mỉm cười nói
Sam Sam bèn dẫn chị gái mình tới chỗ bàn ăn, trên bàn cô đã để sẵn tô cháo còn nóng nổi mà cô vừa mới nấu mà để ở trên đó, cô bèn mỉm cười nói:
-Hi hi, chị ăn thử đi, xem em nấu có ngon không?
-À, được thôi, để chị ăn thử đã!-Thất Nguyệt bèn nếm thử muỗng cháo đầu tiên
-Sao, chị thấy em nấu cháo có ngon lắm không?!-Sam Sam mỉm cười hỏi
-À, cháo ngon lắm, cảm ơn em nha, em nấu ngon lắm!-Thất Nguyệt mỉm cười trả lời
-Hi hi, chị hai quá khen em rồi, vậy chị mau ăn tiếp đi!-Sam Sam mỉm cười nói
-Chị thấy em đúng là một mẫu người con gái lí tưởng lắm đấy, sau này ai mà lấy được em chắc là có phúc lắm đây!-Thất Nguyệt mỉm cười khen Sam Sam
-Hi hi, chị hai nói đúng rồi đấy, em vốn là mẫu người con gái lí tưởng mà, ủa, ai mà gọi điện cho mình bất ngờ vậy kìa!-Sam Sam đang nói thì cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong túi áo của cô reo lên
-Để xem nào, số nước ngoài à!?-Sam Sam vội nhìn số điện thoại trên điện thoại mình mà cô thấy hơi khó hiểu không biết là ai từ nước ngoài gọi về vậy kìa, mà hình như trong nhà này, người có thể gọi số này về chỉ có anh Triệu Hàn mà thôi, Triệu Hàn là anh trai cùng cha khác mẹ của cô và Thất Nguyệt, mình phải bắt máy lên để nghe thử mới được
-Alô, ai gọi vậy, có phải là anh không, Triệu Hàn!?-Sam Sam bắt máy lên nói
-Alô, là em sao, Sam Sam, ừ, anh ba đây, điện thoại của anh bị hư nên anh mượn điện thoại của thằng bạn gọi cho em nè, anh có chuyện muốn nhờ em!-Triệu Hàn mỉm cười nói
-Đúng là anh rồi, anh ba, anh có việc gì muốn nhờ em vậy?-Sam Sam mỉm cười nói
-Thật ra là hôm trước do anh lấy nhầm tờ vé máy bay của một người khác nên đã thông báo nhầm thời gian về cho ba và em biết, anh đã đổi vé lại cho người đó rồi, thực ra tối hôm nay là ngày anh sẽ bay về nước nên anh đành nhờ em tối nay ra sân bay đón anh nhé, được không, Sam Sam!?-Triệu Hàn mỉm cười nói
-À, được rồi, hi hi, công nhận anh ba cũng có lúc lẫn lộn thiệt đấy, được rồi, tối nay em sẽ ra sân bay đón anh, mấy giờ thì anh xuống sân bay vậy?!-Sam Sam mỉm cười nói
-10h tối nay nhé, thôi anh cúp máy trước đây, hẹn gặp lại em vào tối nay nha, em gái út nhõng nhẽo của anh!-Triệu Hàn mỉm cười nói
-Anh ba à, em đâu có nhõng nhẽo đâu, hừ, cúp máy rồi!-Sam Sam hơi xấu hổ và đỏ mặt một chút khi nghe anh ba mình chọc ghẹo như vậy
-Ai gọi vậy em, có chuyện gì xảy ra sao!?-Thất Nguyệt thắc mắc hỏi
-Hi hi, anh ba vừa gọi cho em đó chị, anh ấy nói là tối nay anh ấy sẽ về nước, chị thấy có vui mừng khi anh ấy trở về như em không?!-Sam Sam mỉm cười trả lời
-Em vừa nói gì chứ, thằng đó, nó sắp về đây rồi sao, không phải bữa trước em bảo là tuần sau nó mới về kia mà!?-Thất Nguyệt nghe Sam Sam nói xong mà cô liền tức giận
-À, chị đừng tức giận như vậy nữa mà, anh ấy nói với em là do hôm trước anh ấy lấy nhầm vé máy bay của người khác nên mới lẫn lộn thời gian về nước như vậy, nhưng mà chắc chắn một điều là tối nay anh ấy sẽ về đó chị!-Sam Sam hơi sợ một chút khi nhìn thấy chị cô tức giận như vậy
-Hừ, tai họa sắp đổ xuống đầu hai chị em chúng ta rồi đấy, chị ăn no rồi, chị lên trên phòng nằm nghỉ đây!-Thất Nguyệt vừa bước đi lên trên lầu mà cô liền tức giận trong lòng về chuyện này
-Chị à...!-Sam Sam không biết nên nói gì với chị gái mình lúc này, chị ấy từ lâu đã vốn có thành kiến với người anh cùng cha khác mẹ của cô là Triệu Hàn
-Mau tránh ra khỏi chỗ đó đi, cái tên ngốc này!-Ác ma cà rồng bất ngờ xuất hiên tại chỗ Ken và rồi sau đó anh liền đứng che đằng sau lưng Ken mà đỡ đòn trăng máu giùm cho anh ấy
-Tên ma cà rồng tóc vàng kia, anh không sao chứ!?-Ken hốt hoảng nói khi anh nhìn thấy vai áo của tên ma cà rồng đáng ghét đã ướt đẫm máu rồi
-Anh muốn chết chung với tên này sao, Nhật Tâm!?-Hữu Duệ nhận ra người quen của mình nên anh bèn mỉm cười nói
-Hữu Duệ, cậu càng lúc càng quá đáng sợ rồi, chỉ vì làm theo lời chủ nhân mình mà cậu sẵn sàng ra tay giết người, cậu có còn là người bạn thân chí cốt của tôi năm xưa không vậy?-Nhật Tâm hét lên khi anh đã nhìn thấy người quen của mình đang ra tay trừ khử Ken
-Cậu im ngay những lời nói dối trá này đi, chính cậu đã ra tay giết chết anh trai của tôi mà cậu còn già mồm khuyên bảo tôi hãy quay đầu lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC