Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến mùa thi cử ,  thằng Kiên lại trở nên nổi bật hơn bao giờ hết,  cái đách gì nó cũng biết cả làm tôi được hưởng lây,  thật đáng công hôm ấy tìm tòi ra nó ,  đúng là thằng bạn chí cốt .

Nó thành công đứng đầu bảng ,  soán ngôi thằng Tinh.

Rồi càng ngày tôi càng thấy nó là lạ ,  nó chăm sóc thằng Minh nhiều hơn ,  để ý thằng Minh dữ lắm . 

Mà công nhận ,  nhìn thằng Minh ,  cứ thụ thụ sao á.  Tay đã trắng nõn nà lại thêm vẻ mặt yếu đuối khiến tôi luôn hoài nghi nó là thụ chính hiệu. Cũng bởi thế mà tôi luôn chơi với nó thân mật không kiên dè nam nữ.

Nhưng mà chẳng lẽ rô bốt lại biết yêu ư??  Lại còn cập nhật xu hướng hiện nay? Awww quá kích thích một con hủ lâu năm như tôi rồi. Tôi quyết định hẹn thằng Minh đi chơi nhiều hơn ,  quan sát hai đứa nó.

Quả thật như tôi thấy ,  nó quan tâm thằng Minh rõ rệt ,  chăm sóc kĩ lưỡng lẫn nhìn thằng Minh bằng ánh mắt trìu mến,  thân thiện đôi lúc cười khanh khách với nó.

Tại những góc xa xa.....
-"Mẹ nó ,  chết tiệt cái thằng anh nuôi nửa mùa này ,  kìa kìa , nó lại cười với người taaaaa ,  sao nó dám !!!! "

-" Cậu Tinh,  cậu đã bỏ lỡ một buổi ôn luyện ,  không thể bỏ lỡ hơn nữa đâu mà,  ông chủ đuổi việc tôi mất"

Mặc kệ bác quản gia nhà nó năn nỉ , Tinh vẫn nhất quyết theo sát từng cuộc hẹn ,  từng cử chỉ của Kiên một cách tức tối ,  bực dọc .

Hôm nay thật lạ ,  cũng như thường ngày nhưng tộ thấy thằng Kiên có vẻ khác ,  nó đi ra khỏi trường rồi nói tôi đừng chờ nó ,  biến mất ở góc tường.

Tối đó ,  tôi nghe nó gọi hẹn thằng Minh ra công viên nên đã lén lút bám đuôi,  gì chứ cái tài bám đuôi của tôi cừ lắm ,  khó mà phát hiện ra được .

Thế nhưng ,  đen vẫn hoàn đen ,  tôi bị chó dí chạy hết hai con phố , khi tới nơi thì lại chỉ nghe được giọng thằng Kiên
-"Tao ....  Tao thích mày,  thích lâu lắm rồi ,  rất thích ,  nhưng mà không dám nói ra ,  đành phải dùng cách này. Mày hẹn hò với tao nha"

Trời ơiii!!!!!! Như một trò đùa ,  không ngờ có ngày suy tính của con Ngọc này lại đúng được như thế ,  quá thông minh đi mà .

Lặng ngồi trong góc ,  tôi nín thở chờ kết quả ,  tụi nó có hồi hộp không chứ tôi là có đó ,  tim muốn nhảy ra ngoài luôn rồi đây .

-"Xin lỗi ,  nhưng tao nghĩ là không thể ,  cảm ơn mày nha ,  tao sẽ có cách giải quyết riêng của mình ,  giờ thì mày về đi"

Thằng Minh nói xong thì đi luôn ,  trời ơi quá phủ rồi ,  dù gì cũng là con người với nhau ,  à không ,  con máy với nhau ,  cũng không ,  thôi nói chung là bạn bè mà sao nỡ phũ như thế được chứ!!

Tôi từ lùm cây đi ra ,  nhẹ giọng gọi Kiên về nhà ,  trên đường mặt nó buồn lắm ,  nhìn toàn dưới đất ,  lâu lâu lại thở dài ,  mà thôi ,  thất tình mà ,  ai cũng vậy .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngontinh