chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi đưa tôi trở về xong, Taehyung đầu óc trống rỗng lái xe ra bên bờ sông Hàn. Anh biết, anh đã thấy Jimin ở nhà hàng đó. T/b, cuối cùng em vẫn không là của anh...  

Ánh mặt trời len lỏi đi qua những mái nhà. Thời gian hình như đã rất trễ  rồi, không thấy con gái dậy đi học, bà Park có hơi ngạc nhiên, hôm nay không phải con bé đi điểm danh ở trường đại học sao?

Bước đến cửa phòng, bà gõ vài tiếng đều đặn, nhưng đáp lại bà là không gian im ắng đến lạ thường, con bé bình thường không ngủ sâu như vậy!

"T/b à, con đã dậy chưa?" 

Tiếng gọi của bà đã đánh thức được người con trai trên giường, và trong lòng ngực anh còn có một cô gái nhỏ, khuôn mặt yên tĩnh. Thời gian đúng là đã làm cho con người thay đổi, khuôn mặt của cô dậy thì no tròn so với 5 năm trước, đường nét trên khuôn mặt tinh xảo. Jimin mỉm cười, hôn lên mũi tôi, đặt thật nhẹ tôi xuống giường, mặc vội quần áo vào thật nhanh, anh đi mở cửa.

"Cạch"

"Con đã thức---" - Chưa nói xong, bà Park đã á khẩu, hiện tại trong mắt bà là một niềm vui vô tận.

"Ji--Jimin? Con...con đã về rồi à??" 

Không nén được xúc động, bà ôm chầm lấy cậu con trai của mình. Phải, năm năm không gặp, người đau lòng nhất chính là bà mẹ này đây! Thế là bà khóc, một cách rất tự nhiên.

"Mẹ thật nhõng nhẽo!"- Jimin trêu.

"Năm năm qua thế nào? Có sống tốt không hả thằng nhóc này! Đã hoàn thành khóa học đại chưa rồi à con trai? Tại sao suốt thời gian qua không gọi điện thăm gia đình mình hả? Con vô tâm như vậy sao?"

Jimin khẽ thở dài, mẹ hỏi nhiều như thế làm gì? Biết trả lời câu nào trước đây? Anh đã về rồi còn gì.

"Con sống rất tốt, mẹ đừng khóc nữa..."

"Tại sao về mà không báo trước cho bố mẹ một tiếng hả? Còn là con người không!"

Jimin cười, cố tránh khỏi cái ôm của bà.

Cố nén xúc động, bà nhận ra một điều gì đó không đúng đắn. Gì thế này?

"Đây-- đây là phòng của t/b!" 

"Ừm.."

"Sao...sao con lại..." - bà một phen kinh hoàng.

Quan sát kĩ con trai, quần áo sộc sệch, mái tóc có chút rối rắm, khuôn mặt giống như vừa mới ngủ dậy. 

"Con...con về khi nào hả?" 

"Hôm qua."- không tí cảm xúc

"Tối qua con ngủ trong phòng nó?" - bà hỏi như khẳng định.

"Đúng vậy."

Bà hoảng hốt đánh vào vai Jimin, không phải thằng nhóc này đã làm gì con bé rồi đấy chứ?

"Con...con... đã làm gì con bé?"

"Ngủ!" 

"Con...ba con, ông ấy... nếu biết sẽ không tha cho con đâu!" - bà như không tin vào sự thật.

Jimin cười khẩy, rốt cuộc ba mẹ coi anh là cái quái gì? Lời hứa của họ khi xưa đâu mất rồi.

"Chúng ta ra chỗ khác nói chuyện, ở đây sẽ làm cô ấy thức giấc."

.

.

"Jimin! Con đã ngủ với con bé năm năm trước ư?"

"Ừ."

"Thằng cầm thú, nó chính là em gái của con!" - bà thiếu điều chỉ muốn chết đi cho xong.

"Con không bao giờ xem cô ấy là em gái, lúc trước không, bây giờ không và... mãi mãi cũng không!"

Bà Park nhìn con trai, đúng rồi, con bé không phải con ruột của gia đình này, bà lấy gì mà ngăn cản chúng nó. Ngược lại, bà cũng muốn một đứa con gái ngoan ngoãn như T/b làm con dâu. Nhưng... trên giấy tờ thì chúng nó vẫn là anh em ruột! 

"Mẹ, con hy vọng mẹ và ba còn nhớ lời hứa năm đó! Con không hề lãng phí năm năm của mình, con dùng nó để đánh đổi tình yêu với cô ấy!" -Giọng nói lạnh lẽo, anh bước về phía phòng tôi, đóng cửa lại.

.

.

Soo Yeon nắm tay Ho Seok, đi dạo trên con phố quen thuộc. Họ thật hạnh phúc, vì được ở cùng với người mình yêu.

"Hoseok à, anh Jimin đã trở về rồi.." - Soo Yeon nói, có chút buồn bã.

"Ý em là..?" - Hoseok dừng lại, quay sang cô.

"Thật ra em cũng không biết chuyện này đâu, chính anh hai đã nói cho em biết, anh ấy rất đáng thương..."

"Anh biết em rất lo cho T/b, cũng rất thương anh hai, điều em muốn là tác hợp họ lại với nhau.  Nhưng, em thử nghĩ đi... ví dụ như, T/b cưới Taehyung, nhưng không có tình yêu thì chẳng phải tội cho cô ấy, và cũng tội cho anh Jimin quá còn gì!"

Soo Yeon ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

"Chuyện tình cảm của họ, hãy để họ giải quyết. Định mệnh là có sẵn, chúng ta không nên nhúng tay vào!"

"Aishh, anh hôm nay sao lại văn chương thế này?" - Soo Yeon cười nắm chặt tay cậu.

"Vì anh là người yêu của em đó!" - Hoseok biến thái vòng tay qua eo cô.

.

.


Tôi vừa mới mơ màng thức dậy, xoay người định ngủ nướng thêm tí nữa thì có cảm giác cả cơ thể đau nhứt, phía dưới cùng kín truyền lên một cảm giác đau đớn dữ dội, rên khẽ một tiếng. Những hình ảnh tối qua hiện lên trong đầu tôi, ôi con mẹ nó! Tôi nghĩ mình đang mơ, Jimin...anh ấy về rồi sao.

"Rất đau sao? Anh xin lỗi..." - giọng nói đầy cưng chiều vang lên trên đỉnh đầu, tôi giật mình nhìn lên thì thấy khuôn mặt của anh ấy.

Vậy là hôm qua không phải mơ, anh ấy về thật. "Đùng", trong đầu tôi có tiếng nổ thì phải, tôi thật sự muốn chết!

"Để anh đi lấy thuốc bôi cho em?" - Jimin định bước xuống giường nhưng tôi nhanh chóng cầm lấy bàn tay của anh ấy.

Sự ngọt ngào đầy cám dỗ này, sao lại đối nghịch với sự mạnh bạo hôm qua như vậy.

"Hử?" - Jimin nhíu mày hỏi tôi.

"Anh...là anh thật sao?" 

"Ngốc, em nghĩ là ai?"

Tôi đột nhiên thấy giận anh ấy, giận cả bản thân mình. Tại sao đi nhiều năm như thế, không hề có một cú điện thoại... hoặc chỉ là một dòng tin nhắn. Không! Một thứ cũng không có.

Thấy sắc mặt tôi thay đổi, Jimin hỏi.

"Em bị sao vậy? Không khỏe chỗ nào?"

"Đừng lo lắng cho tôi nữa, giữa tôi và anh không là gì hết!"

"Em..."

Jimin đinh nói gì đó, anh biết tôi giận nên thôi. Bỗng dưng anh nhớ đến chuyện tối qua, cười đểu nhìn tôi.

"Anh và em không có quan hệ gì à? Thế còn em và Taehyung? Giữa hai người là quan hệ gì?" 

Hứ! Còn đi ăn cơm chung, tổ chức sinh nhật cho cậu ấy, Park T/b, em có nghĩ đên cảm giác của anh không?

"Là người yêu!" - nói xong, tôi chỉ muốn vả vào miệng mình.

Haiz, khổ rồi đây!

----

các cu cậu còn muốn ngược Jimin không?????? hay chỉ sủng thôi?






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net