chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ba mẹ! Hai người mau nói cho tôi biết, hiện tại T/b đang ở đâu?" - Jimin hét lên, trong giọng nói cho thấy anh đang phẫn nộ tột cùng.

Bố Park giận dữ liếc nhìn Jimin, sau đó vung tay tát một cái tát vào mặt anh. 

"Mày còn dám hỏi? Mày đã làm cho con bé ra nông nổi vậy rồi mà còn có quyền hỏi nó đang ở đâu sao? Mày có còn là người không?" - thật sự ông ấy cũng đang rất giận, đây là lần đầu tiên ông đánh con trai mình.

Jimin sờ vào một bên má nóng rát của mình, ánh mắt anh vằn lên những tia máu. Suốt một tháng qua anh ăn không ngon ngủ không yên, không phải vì T/b sao? Tại sao... tại sao họ lại cho rằng anh đang làm tổn thương cô ấy?

"Jimin à, con đã kết hôn và có con rồi, con buông tha cho con bé đi..." - mẹ tôi cuối cùng cũng lên tiếng, trong mắt lóe lên sự thương xót cho con trai.

Jimin mù mịt, anh không hiểu, anh thật sự không muốn hiểu.

"Ý.. ý mẹ là gì?"

"Mày còn nói nữa hả! Tao đã biết chuyện mày với con bé từ nhiều năm trước rồi! Tao cố ý tách hai đứa ra, cho mày lên Seoul học, tao đã hứa với mày rồi, khi mày học xong, tao sẽ tác thành cho hai đứa. Mà mày... tại sao lại kết hôn với Hanmi? Còn cả có con nữa..." - bố tôi la Jimin, nhưng khi nhắc đến đứa bé thì ông lại có phần dịu đi.

Bố tôi vô lực, ngồi xuống sô pha, ông đang cảm thấy có lỗi với tôi...

"Con...con... con nhất định sẽ ly hôn với cô ta và đi tìm t/b!" - Jimin hốt hoảng. Đây chính là lý do mà t/b bỏ đi sao?

"Mày thôi đi cho tao! Mày định ly hôn với con bé Hanmi nữa đấy à? Rốt cuộc mày có phải là con người không đấy? Còn có đứa con trong bụng Hanmin..." - Ba tôi bất lực.

Jimin không nói gì, nếu tôi có ở đây, tôi có thể cảm giác được không khí vô cùng lạnh lẽo đang bao trùm. 

Anh thả người xuống sô pha, nhắm mắt lại.

"Con nhớ đêm đó, con không có đụng vào cô ta..." - Jimin bình tĩnh hơn, chậm rãi nói.

"Mày! Mày nói thì tao sẽ tin à? Có thấy công bằng cho Hanmin không?" - bố tôi tuy chỉ mới tiếp xúc với "con dâu" của mình, nhưng ông cũng rất vừa lòng. Nếu, chỉ là nếu như, bắt ông ấy lựa chọn đứa "con gái nuôi" và đứa "con dâu đang mang thai" kia, ông ấy sẽ không chọn tôi.

"Vậy còn công bằng cho T/b thì sao? Chẳng lẽ để cô ấy hiểu lầm con mãi mãi à?!" - Jimin phản kháng.

 Mẹ tôi chỉ biết đứng nhìn, trong mắt hiện lên phần khó xử.

"Mày còn dám nhắc tới t/b?  Đứa con trong bụng nó bị mày hại chết còn chưa đủ à?" - bố tôi hét vào mặt Jimin.

Jimin trong lúc đang giận dữ, định cãi lại, nhưng khi nghe từ "đứa con" của tôi, thì anh thẩn thờ vài giây, ánh mắt trống rỗng, vô hồn.

"Con, của con sao?" - Jimin hỏi, vô cùng gấp gáp.

Thấy ba tôi không trả lời, Jimin càng hoảng sợ, gì mà hại chết? T/b chỉ  quan hệ với một mình anh, đứa con đó chắc chắn là của anh rồi, nhưng... ba anh, ông ấy vừa mới nói...?

Jimin quay sang mẹ tôi, lắc liên tục bả vai của bà.

"Mẹ, con của con đã mất rồi sao? Mẹ, hãy trả lời con đi!" - Jimin gào lên, tròng mắt đỏ ngầu, đáng sợ.

Mẹ tôi đau khổ gật đầu, kể lại tất cả mọi chuyện cho Jimin nghe, từ việc khi anh ấy bỏ đi sau lần trở về đầu tiên, rồi việc tôi phát hiện anh ấy đã kết hôn trên ti vi, rồi bị xe đụng... tất tần tật mọi việc...

Từng giọt nước mắt rơi xuống, Jimin như người điên, anh cảm thấy mình là một tội phạm, người có tội ác lớn nhất trên thế giới này, nhìn xem? Anh đã làm gì thế này? Anh đã làm gì với người con gái anh yêu thế này...

.

.

Tôi chỉ cần em nói một điều thôi.

Rằng không có gì thay đổi cả.

Chỉ một lần nữa thôi

Em như cả thế giới với tôi, hãy ôm chặt tôi đến phát đau đi... giữ chúng ta có tình yêu tồn tại...

Ba năm sau...

Tại Daegu.

Tôi ngồi trước chiếc ti vi cũ kỉ, mỉm cười nhìn con người đang được chiếu trên ti vi. Mỉm cười, nhưng thật sự vẫn có chút đau lòng. Tôi yêu anh ấy, lúc trước, tôi ích kỉ, tôi chỉ muốn ở bên anh ấy thôi. Nhưng bây giờ, lớn lên một tí tuổi, tôi mới hiểu... yêu một người, chính là nhìn người ấy được hạnh phúc, cho dù người sẽ nắm tay với anh ấy không phải là tôi.

Mà chính là cô gái đó... cô gái của ba năm trước...

Còn có... đứa con gái của họ nữa...

Cười, nhưng.... tại sao nước mắt lại rơi? Nếu con tôi lớn, thì hiện tại... nó cũng bằng tôi bé gái đó.

"Ding doong.." 

Tiếng chuông cửa không thức thời vang lên, tôi giật mình, vội vàng lau nước mắt, cố điều chỉnh tâm trạng  của mình.

"Yoongi? Là anh sao?" - tôi vui cười hỏi.

Min Yoongi, hàng xóm siêu cấp đẹp trai của tôi, 28 tuổi, cũng chính là trưởng cảnh sát an ninh của khu vực này. Từ ngày tôi dọn tới đây ba năm trước, mọi chuyện của tôi anh ấy đều giúp một tay. Anh ấy là một con trâu già, tôi vẫn thường gọi vui anh như thế, nói chính xác hơn là "Trâu già gặm cỏ non". Bởi vì bên cạnh anh ấy chính là cô bạn gái 18 tuổi xinh tươi mơn mởn. Con bé rất đáng yêu, cũng rất thân thiết với tôi.

"T/b à, em lại khóc sao?" - Yoongi đau lòng hỏi.

Tôi hơi mất tự nhiên, sau đó gật gật đầu. Mọi chuyện của tôi, anh ấy đều biết rõ, mặc dù chỉ biết qua miệng tôi, anh cũng không biết nhân vật đang làm mưa làm gió trên bảng tin nhiều năm qua chính là nhân vật chính trong câu chuyện tình đầy chông gai của tôi.

"Thời gian đã lâu như vậy rồi? Lại không quên được cậu ta sao?"

"Có lẽ... cả đời này em cũng không quên được anh ấy.." - tôi cười khổ.

" Thôi nào, đừng buồn nữa, anh có một đứa em họ, rất đẹp trai, để anh giới thiệu cho em nhé? Nó bằng tuổi em đấy! Jeon Jungkook, thế nào? Tên đẹp mà đúng không?" 

Câu nói của anh ấy làm tôi hơi giật mình, cái tên này, hình như có trong trí nhớ của tôi? 

À, là cậu bạn năm 17 liên tục tỏ tình tôi nhưng cũng liên tục bị từ chối đây mà? Trái đất rất nhỏ, à không! Phải nói là Hàn quốc vô cùng nhỏ!

.

.

Nắng Daegu đúng là giết chết người mà! Vô cùng chói chang.

"Ba... ba ơi... ba bế con!" - tiếng nói ngọng nghịu của một bé gái khoảng 3 tuổi.

"Con kêu mẹ bế đi!" - Jimin không quay đầu nhìn, anh xách hành lí của mình đi lên phía trước.

Cô bé tủi thân òa khóc, cố dành lại sự chú ý của ba,  nhưng vô dụng.

"Park Jimin, Jieun nó đã kêu anh bế nó đi, sao lại bỏ nó lại đây?" - là tiếng trách móc của một cô gái, là Lee Hanmin.

Jimin dừng bước, xoay người đi đến bên cô gái, sau đó nhếch môi, nói nhỏ vào tai cô.

"Cô cũng biết, tôi đến đây vì mục đích gì mà đúng không? Tôi chính là đi tìm cô ấy đấy? Còn muốn đi theo tôi nữa à? Còn dẫn con bé theo nữa?"

"Anh...anh sao anh có thể nói thế được? Không thấy Jieun đang nhìn chúng ta à?" - Hanmin tự nhiên run lên một cái.

"Cô cũng còn nhớ đến con bé à? Thế cô có nhớ đến con của tôi và cô ấy không? Nếu không vì cô và gia đình của cô, thì con của tôi cũng bằng tuổi con bé Jieun rồi!" - Jimin muốn hét lên.

"Anh... Jieun cũng là con của chúng ta mà!" - Hanmin có níu kéo.

"Tôi không công nhận!" - Nói rồi, Jimin bước vào khách sạn trước.

----

Thật sự Jiminie rất đáng thương đó huhu









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net