Chương 27: Có phải rất vui hay không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Vậy chúng ta vì sao không đi xe về nhà.” Jiyeon ngước lên khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Myungsoo.

khóe miệng Myungsoo khẽ run rẩy,có cần hỏi nhiều như vậy không .

Cho đến khi ngồi trên xe taxi, Jiyeon cũng không biết vì sao bọn họ có xe mà không dùng, lại đón xe về nhà.

” Trán của Yeonnie làm sao vậy?” Giọng của Junhyung mang theo tức giận.

“Junhyung oppa không cần lo lắng, là do em không cẩn thận đụng lên thân cây ,đã không sao.” Jiyeon nhìn thấy Junhyung lộ ra nụ cười ngọt ngào. Anh cả rất quan tâm cô.

Myungsoo nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Jiyeon  nở nụ cười ngọt ngào ,trong mắt hiện lên một tia tức giận nhưng chỉ là trôi qua rồi biến mất. Sau đó đem cặp trong tay mình quăng xuống ghế sa lon rồi trực tiếp lên lầu.

“Có phải có người tổn thương ?” Nhìn thấy vết thương của Jiyeon, Junhyung vẫn như cũ đau lòng .

“Không phải, là chính em không cẩn thận cho nên anh cả không cần lo lắng, Myungsoo Oppa đã đưa em đến phòng cứu thương.” Vì không để cho Junhyung lo lắng, Jiyeon liền cố ý làm cho mình cười thật sáng lạn. Nhưng cô không hề biết cô cười như vậy chỉ làm cho anh càng đau thêm mà thôi.

“Không bằng Yeonnie ra ngoại quốc du học đi.” Nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu của Jiyeon, Junhyung đi đấu tranh tâm lý một hồi rồi nói ra. Đây chính là phương pháp duy nhất hắn có thể giúp Yeonnie nghĩ đến. Chỉ cần lúc này cô rời đi,Myungsoo sẽ không có cơ hội tổn thương tới cô nữa, nhưng mà đem một cô  gái mười lăm tuổi ra nước ngoài, hắn cảm thấy không đành lòng.

“Việc này…” Jiyeon biết rõ mục đích vì sao Junhyung làm như vậy, nhưng đột nhiên nói như vậy làm cho cô cảm thấy quá nhanh.

“Nếu như Yeonnie không muốn vậy coi như anh đang nói đùa.” Thu hồi tầm mắt của mình.

“Em chỉ là chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt, để cho em suy nghĩ một chút được không anh cả?” Trong lòng của Jiyeon dường như giãy giụa.

“Được! chỉ cần Yeonnie quyết định là được, còn lại anh sẽ thay anh xử lý.” Bởi vì vợ chồng SeungHo hàng năm không có ở nhà,cho nên có thể nói Jiyeon là một tay Junhyung che chở lớn lên .

Jiyeon gật đầu, rời đi sao? Có lẽ là một quyết định thật tốt, như vậy cô vừa có thể thoát khỏi Myungsoo, lại có thể lại lần nữa bắt đầu một cuộc sống mới.

“Nếu như Yeonnie cảm thấy cái trán không sao thì anh yên tâm.” Nhìn thấy miếng băng tuyết trắng,Junhyung lên tiếng nhắc nhở. Bất quá trong lòng của hắn không tin cô lại không cẩn thận như vậy, cho dù đây không phải là Myungsoo động thủ tổn thương , cũng nhất định là người có quan hệ với Myungsoo. Có thể là mình lại bất lực nhưng bất lực như vậy làm cho Junhyung lần đầu tiên trong đời có cảm giác bị thất bại.

“Em biết rồi anh cả, nếu như anh cả không có việc gì em cần về phòng đọc sách trước.” Bây giờ Jiyeon cần làm nhất là bỏ chạy đừng để anh cả hỏi thêm nửa.

“Đừng để cho trán dính nước.” Junhyung vẫn không yên lòng nhắc nhở Jiyeon phải cẩn thận.

Jiyeon gật đầu sau xông lên lầu.

Vừa đi vào gian phòng của mình Jiyeon bị một bóng đen bao phủ, túi sách đột nhiên cũng từ trên tay của mình vô lực rơi xuống trên thảm.

Cửa đang mở không một tiếng động bị đóng lại.”Có đúng là rất vui hay không?” Lời nói mang theo khinh thường  vang lên sau lưng Jiyeon.

“A.” Jiyeon bị dọa đến kinh hô một tiếng, quay người lại đã nhìn thấy nụ cười nguy hiểm của Myungsoo không chớp mắt nhìn mình, mà hai tròng mắt vô cùng u ám .

“Vui đến không thể mở miệng sao.” Thanh âm lười biếng của Myungsoo vang lên tay cũng đồng  thời giữ chặt cằm đang muốn tránh né của cô.

“Không, không có.” Jiyeon không biết mình có chỗ nào chọc phải anh,vừa rồi cả hai nói chuyện rất bình thường mà.. nhưng cô biết rõ hiện tại hắn rất đáng sợ, rất đáng sợ, hơi thở kia giống như có thể tùy thời đem chính mình xé nát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net