Chương 49: Cô muốn hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không hề báo động trước tay của JiYeon bị cánh tay phía sau giữ chặt, sau đó kéo cô vào trong ngực mình.

Jiyeon kinh ngạc ngẩng đầu liền nhìn thấy một một đôi thâm thúy. Hồn thiếu chút nữa bị dọa bay.

“Myungsoo, cậu….. .” Chanyeol oán hận nhìn Myungsoo cười khẽ. Hiện tại bản thân đang tỏ tình, hắn tại sao có thể không biết điều đến đây phá hư  tình thế?

” Xin lỗi, em gái tôi còn nhỏ cho nên cậu tìm người khác đi.” Myungsoo cười trả lời thay cô.

“Tôi muốn  nghe câu trả lời của Yeonnie.” ChanYeol vẫn chăm chú nhìn JiYeon.

“Câu trả lời của tôi chính là của cô ấy .” Myungsoo lãnh ngạo tuyên thệ chủ quyền của mình.

“Yeonnie không phải là hàng hóa,cô ấy có quyền lựa chọn điều mình muốn .” Mặt ChanYeol không còn dịu dàng ngược lại tràn đầy tức giận.

Tranh chấp như vậy làm cho những người khiêu vũ xung quanh ngừng lại, tất cả mọi người tò mò nhìn ba người chỗ Myungsoo .

Nghe ChanYeol nói khóe miệng của Myungsoo khẽ giương. Mắt lại suy nghĩ gì đó nhìn phản ứng của Vân U Nhi.

“U Nhi, đáp án của em là  gì?” Cung Khải Trì lại lần nữa đem tầm mắt của mình đặt ở trên người JiYeon.

“Em… .” Nhìn vẻ mặt nhu tình của ChanYeol, JiYeon không biết nên cự tuyệt như thế nào nhưng cô biết người trong lòng của mình là ai.

“Anh muốn từ miệng của em nghe được đáp án.” ChanYeol không buông tha nhìn cô.

Mắt cô mang theo sợ hãi nhìn về phía Myungsoo.

Chẳng qua Myungsoo lại không cho JiYeon một cái ánh mắt, như cũ hứng thú muốn biết câu trả lời của cô.

“Có chuyện gì muốn nói chờ sau kỷ niệm ngày thành lập trường kết thúc hẵn tính.” Junhyung kéo cánh tay của JiYeon rồi nhìn ChanYeol và MyungSoo nói ra.

“Chờ một chút.” Myungsoo lại duỗi ra cánh tay ngăn cản đường đi của Junhyung.

“Myungsoo, đừng làm rộn.” Nhìn thấy Myungsoo như  muốn gây chuyện, Junhyung không biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng hắn chính là không hi vọng tại buổi lễ sắp kết thúc xảy ra chuyện không vui.

“Em chỉ là không muốn làm cho người nào đó trong lòng bị dày vò mà thôi. Em gái tốt của anh, đáp án của em là sao?” Mặc dù Myungsoo đang cười, nhưng tất cả mọi người biết rõ một giây trông thấy hắn vung tay, bởi vì hắn chính là như vậy thay đổi thất thường.

“Thực xin lỗi,em bây giờ còn nhỏ cho nên không có biện pháp tiếp nhận ý tốt của anh, xin lỗi.” JiYeon nhìn thẳng vào mắt ChanYeol, nhỏ giọng nói xong một câu.

“Đây là lời thật lòng của Yeonnie sao?” ChanYeol không tin.

JiYeon gật đầu. Trên thực tế đây là lời nói thật của cô.

“Nghe thấy không? Đây là do một mình cậu muốn khó xử cho nên đừng trách tôi.” Myungsoo vui vẻ nhìn phản ứng ngượng ngùng của ChanYeol.

“Được, anh chờ em, anh sẽ chờ em đến khi lớn.” Xem ra ChanYeol cũng không muốn buông tha.

Myungsoo bỏ ngoài tai lời đó tay liền tự nhiên khoác lên trên bờ vai cô.”Vậy thì thật là đáng tiếc.”.”em gái, chúng ta đi khiêu vũ đi.” Hắn thuận thế đem Jiyeon sang một bên, rồi sau đó nhẹ nhàng vun tay giúp cô tiếp tục nhảy theo điệu nhạc.

JiYeon chỉ có thể như tượng gỗ phụ họa theo vũ bộ của Myungsoo.

Nhìn thấy hai người nhẹ nhàng nhảy múa giống như một bức tranh vẽ xinh đẹp,cũng là phá lệ chói mắt.

Mà Junhyung chỉ có thể thu tay mình lại.

“Có phải vui vẻ lắm hay không?” Myungsoo kề môi gần tai cô hỏi. Cánh tay ôm eo của JiYeon tăng thêm lực đạo.

Ngước mắt nhìn gương mặt kêu ngạo trước mắt, JiYeon lắc đầu. Cho tới nay đều cô muốn nhất cũng chỉ là mình có thể làm thư ký của anh cả,có thể góp một chút sức nho nhỏ giúp Kim gia. Nhưng mà bây giờ, không biết hạnh phúc của mình có phải quá xa vời hay không …giống như giấc mộng mãi mãi không thể chạm vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net