Anh và Em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình yêu là gì?
Là cảm xúc hay chất hóa học?
La những vần thơ hay câu hát?
Là bài toán khó giải hay câu văn ngọt ngào?
Chỉ biết rằng......
Nó xuất phát từ con người và con người quyết định tới khởi đầu và kết thúc của tình yêu?
Và liệu em có nghĩ giống anh?
Ý anh là tình yêu đấy?
..........

Anh và em là bạn thời thơ ấu.Nhà chúng ta cách nhau qua 1 cây táo,nơi là khởi đầu cho định mệnh của đôi ta.Lần đầu gặp em là năm anh lên 5,dưới cây táo khi ấy,em tập hát bài "Twinkle Star".Đôi mắt em to và long lanh phản chiếu ánh từng áng mây nhẹ nhàng trôi nổi giữa bầu trời.Đôi môi chúm chím bi bô hát và mái tóc tết ngược ra đằng sau . Em như một thiên sứ bé bỏng đang liên khúc cùng với thiên nhiên rộng lớn bên quanh em.Em thật dễ thương và xinh xắn.Bất chợt em quay lại nhìn anh ánh mắt thuần khiết ấy.Và em hỏi:
-"Cậu nà con trai à?"

-"Ừm"
-"Cậu tên gì dzậy?"
-"Tớ tên là Đức"(tôi cúi đầu khẽ trả lời)
-"Tớ tên nà Mai.Cậu có thít màu vàng ko dzậy?"
-"Tớ có."
-"Vậy chúng mình làm bạn nhaaaaaa."
Kể từ ấy anh và em là bạn thân.Tình bạn ngây ngô,trong sáng ấy tưởng chừng như kéo dài mãi cho đến năm vào cấp 2 anh và em tạm xa nhau do nhà em phải chuyển đi chỗ khác.Chúng ta hứa sẽ giữ liên lạc với nhau.Đến khi gặp em vào năm cấp 3 anh và em đã cùng học cùng trường.Và rồi chuyện gì đến cũng phải đến.Cứ ngỡ tình cảm ấy sẽ là bạn bè,nhưng em khiến anh trật 1 nhịp tim.Năm 15 là năm anh đã thích em......

Em trông thật xinh đẹp trong tà áo trắng.Đôi môi em nhỏ nhắn và căng mọng ánh lên màu của quả cherry còn tươI.Ánh mắt em như những con sóng vật vờ sau buổi hoàng hôn ,trông thật buồn và sâu thẳm.Dường như đằng sau đôi mắt ấy em đã che giấu nhiều nỗi buồn khó tả nhưng khiến em càng trở nên xinh đẹp hơn.Mái tóc dài thướt tha trong gió mùa xuân.Em mang vẻ đẹp của 1 thiếu nữ tuổi 15 tràn đầy sức sống và tuổi trẻ.Nhưng em không còn cười.Thì ra mọi chuyện bắt đầu từ ngày em chuyển sang nơi khác.Bố mẹ em đã ly hôn và không ai muốn nhận nuôi em.Điều đó đã để lại cho em một vết thương méo mó không thể chữa lành và giờ em sống với một góa phụ đơn thân.Em trông thật trầm mặc và cô đơn.Mỗi khi nhìn thấy đôi mắt và khuôn mặt ấy ,anh cũng cảm giác buồn theo.Mặc dù vậy,em vẫn nói chuyện với anh hoặc vì anh là người bạn duy nhất của em.Đó là cho đến hôm đấy,ngày mà thay đổi tuổi trẻ của anh và em.

Đó là một đêm đầy sao.Sau khi tan học lớp của chúng ta có mở tiệc liên hoan mừng năm mới trước khi nghỉ tết.Sau bữa tiệc,anh và em rảo bước về nhà.Bầu trời vằng vạc phản chiếu đôi ta.Ánh trăng như theo dõi chúng ta qua từng bước chân,lúc chậm ,lúc nhanh.Ánh mắt em ngước lên nhìn anh rồi nhìn trời nhưng dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể che giấu được nỗi buồn ánh lên,nỗi buồn diễm lệ như màn đêm đầy sao sa.Chúng ta nói với nhau những chuyện đã trải qua.Câu chuyện rôm rả như khắc ghi từng câu từng chữ giữa bầu trời tĩnh mịch.Nhưng mỗi khi nhắc đến hai chữ gia đình và bạn bè,em như lặng người đi.Và sau đó em nói:
-"Đức à,tôi có điều này muốn nói với ông."

-"Gì vậy Mai?" 

-"Tôi muốn đến một nơi.Đó là nơi tôi có thể coi là thiên đường.Là nơi tôi có thể yên tâm dựa vào bờ vai ai đó,là thiên đường của riêng tôi."

Nói đến đây em bỗng mín chặt môi.Bên trong em có gì đó sắp trào ra,như ngọn lửa phun trào bên trong trái tim nguội lạnh của em.Em cảm thấy buồn và cô đơn rất nhiều.Bàn tay gầy và lạnh run rẩy lắm lấy gấu áo anh.Em rưng rưng nước mắt.Đôi mí em co giật muốn trào ra nước mắt,nhưng em đang cố kìm nén lại.Tôi hiểu được điều đó.Và rồi tôi đã ôm em vào lòng,như phản xạ có điều kiện,tôi nói:
-"Không sao đâu Mai bà không phải kiềm chế đâu,hãy để những giọt nước mắt nói thay tâm trạng của bà."
Và rồi như một ngòi nổ,những cảm xúc buồn bã bên trong em bắt đầu bùng phát rơi ra cùng với nước mắt.Em rưng rức khóc.Tôi chỉ biết nhìn em với con tim đau thắt.Lần đầu em khóc to như thế này.Toàn thân em ấm dần lên và run run.Chân em không còn vững nữa đến nỗi anh phải ôm em bằng cả 2 tay.Thật ra cảm giác này không tệ lắm ,nhất là khi anh có thể nhìn em từ dưới,thân hình nhỏ bé ôm trọn vào lòng.Nhưng cho đến khi tôi nghe thấy em nói khẽ :

-"Hóa ra ở bên Đức tôi mới thấy thiên đường'"

Anh sững sờ một lúc.Anh không biết phải nói gì.Mái tóc dài xõa xuống,đôi môi cherry của em bắt đầu mấp máy từng hồi:

-"Đức à,em thích anh."
Trong lòng anh cảm xúc thật khó tả lúc này.Anh và em nhìn nhau thật lâu.Ánh mắt đượm buồn của em đã có sức sống trở lại.Hai mí mắt cong cong lộ hẳn ra.Đôi môi cherry đỏ hồng thêm lần nữa.Và anh thấy nụ cười em.Nụ cười mà tạo hóa đã bỏ quên cho em vì ghen tị với vẻ đẹp của em,vẻ đẹp của Mai.Từ lúc đấy anh đã hiểu ra rằng,người mình ôm bây giờ không phải là cô bạn thân nữa,mà là cả thế giới của anh.Anh khẽ lau nước mắt em. Giọt nước mắt ấy khiến anh hạnh phúc vì anh biết bản thân anh quan trọng với ai đó,nơi em có thể là thế giới của anh,nơi anh là thiên đường của em.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net