Truyện ngắn Anh yêu em thiên sứ cặp đôi Nguyên Văn kết HE

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chào các bạn tôi tên Cảnh Nguyên, tôi chỉ là một nhân viên bình thường. Công việc của tôi thì bấp bênh, tôi luôn nghĩ mình là một kẻ thất bại, muốn bỏ cuộc, nhưng từ khi em ấy xuất hiện cuộc sống của tôi khác hẳn. Không nói nhiều, vào chuyện thôi

Buổi sáng tại nhà Cảnh Nguyên
👩: Cảnh Nguyên, con dậy ngay cho mẹ (hét lớn).
Cảnh Nguyên: um hôm nay là chủ nhật, mẹ cho con ngủ chút đi.
👩: ai nói với con hôm nay là chủ nhật, hôm nay là thứ hai. Là ngày con được nhận vào công ty Mã Thị.
Cảnh Nguyên: cái gì, sao mẹ không nói sớm, trễ giờ rồi "chạy nhanh vào vệ sinh cá nhân ".
👩: haizz (lắc đầu).
15 phúc sau
👩: con lại ăn sáng đi, rồi đi làm.
Cảnh Nguyên: dạ thôi, trễ giờ rồi con đi đây.
👩: ơ cái thằng nhóc này "bà lắc đầu ".

Tại công ty Mã Thị
Á Hiên: cậu biết mấy giờ rồi không, mà giờ này mới tới.
Cảnh Nguyên: tôi xin lỗi phó chủ tịch, tại tôi...
Á Hiên: tại cậu ngủ quên phải không, tôi không thể chấp nhận thái độ làm việc của cậu được. Quy định của  công ty, trước phỏng vấn, tôi đã nói với cậu rồi, cậu quên rồi sao.
Cảnh Nguyên: dạ tôi...
Á Hiên: cậu bị đuổi việc, ngay hôm nay không cần làm việc.
Cảnh Nguyên: phó chủ tịch, cậu không có quyên, chỉ có chủ tịch mới có quyền đuổi tôi.
Á Hiên: hừm, chính chủ tịch nhờ tôi đuổi việc cậu. Công ty Mã Thị, không thể chấp nhận một người như cậu vào làm việc.
Cảnh Nguyên: tôi....
Á Hiên: mời cậu về cho, đi vào trong.
Cảnh Nguyên: bước ra khỏi công ty, hic hic tại sao số mình lại xuôi như vậy (khóc).
Ở trên trời, Văn nhi đã thấy hết tất cả.
Diệu Văn: anh ấy thật tội nghiệp, mình phải giúp anh ấy.
Văn nhi bay xuống, hiện ra trước mặt Cảnh Nguyên.
Cảnh Nguyên: ơ, cậu là ai vậy?
Diệu Văn: tôi là Thiên sứ.
Cảnh Nguyên: Thiên sứ! Hở trên đời này, cũng có thiên sứ tồn tại sao.
Diệu Văn: tôi là Thiên sứ thật đó, cậu muốn tôi giúp cậu, có một cơ hội để trở lại công ty Mã Thị làm việc không.

Cảnh Nguyên: hở, cậu giúp tôi, cũng như không thôi. Vì tôi chỉ là một người thất bại, chả làm gì ra hồn, đi đâu cũng không ai nhận.
Diệu Văn: sao anh lại nghĩ như vậy, anh không cố gắng thì làm sao thành công. Nghe lời tôi, thay đổi đi.
Cảnh Nguyên: cậu là gì, mà tôi phải nghe thôi cậu đi đi, tôi không cần cậu giúp "bỏ đi".
Diệu Văn: haizz anh thật cứng đầu mà. Làm sao giúp anh thay đổi bây giờ.
Buổi tối tại quán bar
Cảnh Nguyên: ực mình đúng là bất tài, hic hic tại sao ông trời lại bất công như vậy.
🧑: xin lỗi quý khách, quán chúng tôi tới giờ đóng cửa rồi, mời quý khách về cho.
Cảnh Nguyên: um, đứng dậy trả tiền, ơ xin lỗi tôi không có tiền.

🧑: cái gì không có tiền, mà vào đây.
Cảnh Nguyên: tôi...
🧑: xin quý khách trả tiền.
Diệu Văn: nhiêu đây đủ rồi chứ.
🧑: ơ dạ đủ rồi, hừ.
Cảnh Nguyên: ực cảm ơn ực cậu.
Diệu Văn: haizz đưa Cảnh Nguyên ra ngoài, anh nghĩ cách này có thể giúp anh hết buồn sao.
Cảnh Nguyên: hic hic tôi chỉ là một người vô dụng, chả làm gì ra hồn, nhiều lúc chỉ muốn chết cho xong.
Diệu Văn: tức giận tát Cảnh Nguyên một cái bốp, khiến Cảnh Nguyên tỉnh. Anh thật sự rất ngu ngốc, anh nghĩ vậy là sai rồi, nếu muốn trở thành một người khác, thì thay đổi đi, còn không suốt đời anh chỉ là một kẻ thất bại "định bỏ đi ".
Cảnh Nguyên: đừng đi, ở lại với tôi, hic hic tôi buồn lắm.
Diệu Văn: anh muốn trở lại công ty Mã Thị, làm việc không.
Cảnh Nguyên: tôi muốn, cậu có cách nào giúp tôi không.
Diệu Văn: chỉ có cách này, anh hãy đến gặp chủ tịch, xin chủ tịch cho anh một cơ hội.
Cảnh Nguyên: umk tôi biết rồi, cảm ơn cậu.
Sáng hôm sau tại quán cà phê
Gia Kỳ: cậu hẹn tôi ra đây có chuyện gì không.
Cảnh Nguyên: tôi..tôi xin chủ tịch, cho tôi một cơ hội để trở lại công ty Mã Thị làm việc.
Gia Kỳ: nếu tôi nói không thì sao, tôi không chấp nhận.
Cảnh Nguyên: hic hic tôi xin chủ tịch, hãy cho tôi một cơ hội, tôi hứa sẽ thay đổi, sẽ cố gắng làm việc.
Gia Kỳ: haizz thôi được rồi, cậu nính đi, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng. Nếu cậu không thay đổi, thì cậu biết rồi đó..
Cảnh Nguyên: dạ vâng tôi biết rồi, tôi cảm ơn chủ tịch.
Mấy ngày sau
Cảnh Nguyên đã thay đổi trở thành một người khác, đã thành công trong công việc. Cậu đã thành lập, một công ty riêng mình, cuộc sống của cậu khác hẳn.
Cảnh Nguyên: cảm ơn em, Thiên sứ, em là động lực giúp anh thay đổi. Ơ em sao vậy.
Diệu Văn: Cảnh Nguyên à, em đã xong nhiệm vụ rồi, em phải trở về trời.
Cảnh Nguyên: hic hic, xin em đừng đi, ở lại với anh.
Diệu Văn: nhưng mà em...
Bỗng mẹ của Diệu Văn xuất hiện.
Nữ thần: Văn nhi, mẹ đã quan sát, cậu ta rất tốt, con hãy cho cậu ta một cơ hội để yêu con, ở bên cạnh con.
Diệu Văn: dạ vâng, con biết rồi, con cám ơn mẹ.
Nữ thần: nhờ cậu chăm sóc con trai tôi, ta chúc hai con hạnh phúc "biến mất".
2 năm sau
Tại lễ thành hôn
👨: Cảnh Nguyên con có đồng ý lấy Diệu Văn làm vợ không.
Cảnh Nguyên: dạ con đồng ý.
👨: Diệu Văn, con có đồng ý lấy Cảnh Nguyên làm chồng không.
Diệu Văn: dạ con đồng ý.
Cả hai trao nhẫn cho nhau, trao nhau nụ hôn.
1 năm sau
Diệu Văn đã hạ sinh một tiểu Thiên sứ, gia đình họ rất vui vẻ, họ sống với nhau rất hạnh phúc.
Hết cho tỷ Ý kiến nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net