Chap 26.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Wonyoung đã tự nhốt mình trong phòng 3 ngày trời đã suy nghĩ về trước đây. Phải chăng cô đúng như lời ông Jang nói. Đã quá vô tâm vô tình. 

Giờ cô cảm thấy thật nhớ thằng bé. Chỉ muốn cha con họ ở đây để cô có thể học cách bế con, pha sữa cho con, thay tã cho con... Cô muốn làm những việc của một người mẹ phải làm.

Nghĩ đến đây nước mắt cô ướt đẫm cả khuôn mặt. Họ đi rồi cô mới chợt nhận ra, thế gian này thật vô vị và cô thật cần họ.

- Về bên em được không Yujin, xin anh.

Cô vừa lau nước mắt vừa thì thầm. Chỉ cần anh chịu quay về có như nào cô cũng chịu. 
_______________

Yujin mướn được một căn hộ nhỏ ở Daejeon hơi chật chội nhưng ít ra vẫn có chỗ che mưa che nắng cho 2 cha con. 

- Jinyoung chịu khó một thời gian ba sẽ ráng kiếm tiền thuê nhà đẹp cho con.

Anh vuốt má thằng bé thủ thỉ. Bé con rất ngoan không quấy phá khóc lốc. Được ăn cho ăn xong mang đi tắm rồi là ngủ. Cho nên cũng không quá mệt mỏi với bé.

- Không biết em đã biết chúng tôi đi chưa nữa?

Anh thầm nghĩ trong đầu. Bật cười với suy nghĩ chính mình. Nếu có biết, thì đã sao chứ. Người ta mừng con không hết huống chi là. Anh đang muốn cô hối hận, khóc lóc kiếm tìm sao? Thật là ảo tưởng mà..

______ 6 năm sau_______

6 năm qua cô đã cố rất nhiều trong việc tìm kiếm anh và con. Chạy khắp nơi để hỏi. Hỏi cả Kim Chaewon người bạn duy nhất của anh. Đến quán bar chỗ anh từng làm để hỏi quê của anh vẫn không có kết quả. 
Nhưng cô chưa từng bỏ cuộc. Cô muốn sửa chữa sai lầm ở quá khứ. Sau sự kiện đó, cô đã cự với Hwang Hyunjin. Cô từ chối và không còn qua lại với anh. Có lần lên bar để điều tra manh mối Yujin, cô còn gặp hắn hôn điên cuồng một cô vũ nữ. 

Lúc đấy chỉ biết trơ người cười nhạo bản thân ngu muội. Chỉ vì một tên không ra gì mà đã bỏ lỡ người yêu mình hơn cả sinh mạng. 

Ngay cả việc tối kị nhất đời người " không bỏ 2 kiểu người: người sinh mình và người mình sinh" . Đạo lí đơn giản đó ngay cả đứa trẻ 8 tuổi cũng biết nhưng người gần 30 như cô không thông suốt.

Cái giá phải trả cho sự mê muội cả 6 năm sống trong day dứt.
Sống trong mong chờ một bóng người.

Người ở lại đã đau khổ vậy thử hỏi người ra đi phải đau như nào nữa. 6 năm không dài không ngắn nhưng chi ít nó cũng đã làm thay đổi đi một số thứ. Suy cho cùng thứ duy nhất không thể biến đổi chỉ có thể là lòng chấp niệm của người.

Kỳ thực, cuộc đời này ngắn lắm.
Hầu hết mọi chuyện dù lớn hay nhỏ, dẫu vui hay buồn, 6 năm sau nhìn lại cũng chỉ là một câu chuyện mà thôi. Người gặp gỡ dù thật lòng hay giả dối, dù yêu thương hay lợi dụng, 6 năm sau nhìn lại cũng chỉ là một cái tên mà thôi. 
Chỉ cần là chính mình chân tình và lẽ phải còn mãi theo thời gian...

Jinyoung giờ đã vào lớp 1 rồi. Yujin thì ban ngày chạy taxi ban đêm vẫn lên bar kiếm thêm chút đỉnh. Cuộc sống không buồn cũng không vui. Anh luôn cố gắng bù đắp cho Jinyoung cả phần vật chất lẫn tinh thần. 

Là một người đàn ông phải vừa đóng vai trò làm cha, làm mẹ thử hỏi có bao nhiêu áp lực gánh trên vai. 6 năm qua anh vẫn luôn tự hỏi đã có giây nào cô nhớ đến cha con anh chưa?

- Ba ơi ba.... Jinyoung vừa làm kiểm tra được 100₫ này.

Đứa bé trông bụ bẫm, nước da trắng hồng, khuôn mặt tuấn tú chạy lại xà vào lòng anh.

- Jinyoung của ba giỏi quá con muốn ba thưởng gì nào?

Anh xốc bé ngồi trên đùi anh tay cưng nựng hai cái má phúng phính của bé. 

Đã không ít lần nhìn Jinyoung ngủ mà anh bật khóc. Nó giống hệt Wonyoung nhất là cặp mắt và cái miệng. Mỗi lần nó cười lên là biết luôn địa chỉ nhà ba mẹ nó rồi.

- Jinyoung muốn được đi công viên với ba......với mẹ nữa.

Nhìn Jinyoung chùn xuống mà anh quặng thắt. Nếu còn cách khác thì anh đã thử rồi.

- Mẹ chúng ta đang rất bận không đi cùng con được. Jinyoung đã hứa là không được buồn rồi mà.

Anh vuốt đầu thằng bé cưng chiều nói.

- Vậy mẹ còn phải bận bao lâu hả ba?

- Ba cũng không rõ nhưng nếu Jinyoung ngoan mẹ sẽ về sớm thôi.

Anh ôm chặt thằng bé vào lòng. Không phải chỉ có mình thằng bé nhớ mẹ, anh cũng nhớ mẹ của nó.  Đã 6 năm rồi vẫn chỉ ngoảnh về một phương trời. Mặc dù cố ép bản thân phải quên đi nhưng sâu trong thâm tâm vẫn chưa từng quên đi hình bóng cô ấy. 
______________

Hôm nay gia đình 2kimz và Wonyoung có chuyến đi công tác đến Daejeon để khảo sát tình hình chi nhánh bên ấy. Vừa bước xuống sân bay họ đã là tâm điểm của mỗi ánh nhìn. Toàn trai thanh gái tú. 

Cả ba vừa đến khách sạn để đồ và tắm rửa sau một chuyến đi dài. Sửa soạn cho một buổi đi ăn tối. Nhà hàng họ chọn là một là một nhà hàng năm sao sang trọng. 

- Mời 2 quý cô xinh đẹp ngồi. 

Chaewon kéo lấy hai ghế đối diện cho 2 cô. Nở một nụ cười thật tươi và lịch thiệp.

- Cảm ơn quý ngài lịch thiệp.

Wonyoung cũng cười đáp trước điệu bộ anh nhìn qua Minjoo trêu chọc:

- Giờ thì tao đã hiểu sao mày lại say ảnh như điếu đổ rồi.

- Gì chứ? Ai u mê ai còn phải xem lại à?

Minjoo bị trêu trề môi nói.

- Có thì nhận đi thế mới đáng mặt dân chơi.

Wonyoung thích thú điệu bộ nhỏ bạn càng buông lời châm chọc.

- Wonyoung nói đúng đó. Có thì nhận đi có gì đâu mà ngại.

Chaewon thấy Minjoo đỏ mặt nên cũng góp vui. Nghe Chaewon nói Minjoo liền lườm anh bằng ánh mắt sắc lẹm. Anh giật mình biết mình lỡ lời nên cuối xuống giả vờ xếp lại đĩa.

- Rồi sao sợ vợ vậy người anh em?

Wonyoung nhìn cách mà Chaewon sợ Minjoo cô buồn cười suýt sặc nước. 

- Không phải sợ đấy là tôn trọng.

- Sợ mà nên cửa nên nhà cũng nên sợ.

Minjoo nghe Chaewon nói vậy liền cưng chiều mà nựng má anh.

Wonyoung nhìn cảnh hai người đó âu yếm mà chạnh lòng. Giá như 6 năm trước cô không phạm phải sai lầm thì có lẽ bây giờ cô và Yujin cũng như vậy, còn có thêm cục cưng nhỏ nữa. Chỉ vừa nghĩ đến mà mắt đã đỏ hoen. 

Đã 6 năm rồi người mà trông nhất vẫn chưa thấy bóng dáng. Nhớ đến đau thắt tâm can. 

- Wonyoung à, dạo này em có tin tức gì của cha con họ chưa?

Chaewon thoạt nhìn đã hiểu phần nào suy nghĩ của Wonyoung. Anh cũng trách thầm Yujin, sao có thể nói đi là đi như vậy. Đồng ý là phần lỗi của Wonyoung nhưng trừng phạt một cô bánh bèo như này có phải là quá nhẫn tâm không. Không mắng, không đánh nhưng lại làm cô day dứt 6 năm liền.

- Anh ấy đã muốn trốn em thì cho dù có kiếm như nào cũng vô ích thôi._Wonyoung cười nhàn nhạt, nhấp miếng vang trắng nói.

- Anh tin rồi có ngày nó sẽ hiểu. 

- Đúng rồi, rồi mày sẽ được hạnh phúc mà. 

Cả hai thấy tâm trạng cô trùng xuống cũng an ủi cô.

- Em không trách Yujin vì đây là cái giá mà em đáng nhận được. Em không mong anh ấy hiểu cho em, cũng không mong anh ấy hối hận. Chỉ mong khi gặp lại anh ấy vẫn cho em cơ hội làm mẹ của Jinyoung.

Wonyoung đưa mắt nhìn ra khung cửa kính xa xăm. 

"Có khi nào bạn hiểu được cảm giác nhớ một người, thật sự rất nhớ, nhớ nhiều lắm. Nhưng chỉ biết nhớ thôi, chứ không thể nào đến bên để ôm thật chặt, vì còn một khoảng cách xa, xa lắm"
_______________
End.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net