Chap 30.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về đến phòng anh đóng sầm cửa. Cô thì ngồi trên giường của anh. Cô sợ sệt cúi mặt xuống đất. Anh đóng xong cửa thì đi tới phía tủ áo lấy một bộ đồ thoải mái đi thẳng vào phòng tắm.

Tất cả mọi hành động từ đầu cho đến cuối đều thanh thoát và ánh mắt anh không một lần rơi đến nơi cô. Khiến cô có chút buồn tủi, nếu đã không thích sự hiện diện của cô sao ban nãy không để cô về đi cho rồi. Kéo vào đây rồi làm người ta đau lòng.

Mải suy nghĩ thì cánh cửa phòng tắm cũng bật ra. Anh một thân quần đùi rộng, áo thể thao bước ra. Trên cổ vẫn còn quàng cái khăn để lau mái tóc vừa gọi. 

Anh bước đến ngồi lên giường cách cô một khoảng, cả hai vẫn duy trì trạng thái im lặng nhất định.

- Anh có máy sấy tóc không? 

- Trong tủ quần áo.

Cô bước xuống lại mở tủ quần áo lấy ra cái máy sấy tóc rồi bước bến cái bàn cạnh giường cắm điện.

- Anh lại đây em giúp anh sấy khô tóc.

Cô nhìn anh ánh mắt mong chờ, giữa khuya rồi nếu để tóc ướt như vậy sợ anh sẽ đổ bệnh mất.

- Không cần. Ngủ đi!

Anh hờ hững nói không thèm nhìn đến mặt cô mà cần khăn lại vắt lên giá treo.

- Sẽ bệnh đó để em sấy cho đi mà.

Wonyoung vẫn không chịu bỏ cuộc mặc dù cô đã cảm thấy rất tủi thân muốn bật khóc.

- Haizzzz dẹp ngay bộ mặt đáng thương đó đi. Sấy nhanh còn ngủ, mệt chết đi được.

Anh nhìn thấy bộ mặt sắp khóc tới nơi thì có hơi đau lòng nhưng vẫn buông ra lời nói sắc bén. Tại sao cô ta có bao nhiêu ủy khuất liền đem chưng hết ra mặt vậy chứ.

Wonyoung im lặng mà chuyên tâm sấy tóc cho anh. Mặc dù là đàn ông nhưng tóc anh rất mềm, ngón tay thon dài luồng qua từng sợi tóc một cách chuyên nghiệp. Đây cũng có thể xem là lần đầu tiên họ tiếp xúc thân mật như vậy sau nhiều năm gặp gỡ nên cũng coi như là có tí tiến triển đi.

- Sau này anh đừng tắm đêm nữa không tốt đâu.

- Ờ.

- Cũng đừng nên uống rượu thường xuyên.

- Em là đang quan tâm tôi?

Yujin cười nhạt nhìn Wonyoung qua tấm kính bàn. Chợt động tác tay cô sựng lại, nhìn thẳng vào ánh mắt sắc như dao lam của anh. 

Ánh mắt anh lúc này 10 phần là châm biếm cô. Cô hiểu chứ.

- Em chỉ muốn tốt cho anh!

- Nếu là 6 năm trước tôi đây sẽ cảm động đến khóc. Chỉ tiếc, đã qua 6 năm khôn lên rất nhiều. Bây giờ nghe chỉ thấy buồn cười.

Anh hơi nhếch mép nói.

- Em mèo khóc chuột cho ai xem vậy Jang Wonyoung? Trước đây là do tôi tự mình ngu ngốc nên mặc cho em tùy ý bỡn cợt, không một chút so đo.....nhưng tôi của bây giờ rất khác em nhắm em chịu nổi tôi của hiện tại thì hãy cầu xin tôi tha thứ.

Anh nhìn chằm chằm lên tấm kính đang phản chiếu hình ảnh cô đứng phía sau không chậm không vội nói. 

- Lúc trước là do em sai với anh. Em sai rất nhiều. Em coi thường tình cảm của anh, là lỗi của em. Em bỡn cợt, đùa giỡn với cảm xúc của anh, là lỗi của em. Em chưa từng ngoái đầu nhìn lại phía anh, là lỗi của em. Em không chăm sóc tốt cho Jinyoung con chúng ta, là lỗi của em. Nhưng đến khi em học được cách thương rồi thì anh đã đi mất giữa biển người rồi. Để anh ra đi cũng chính là lỗi của em.

- .............

- Tất cả mọi lỗi lầm đều là do một tay em gây ra....cho nên bây giờ em mới đứng đây tùy ý cho anh nặng nhẹ. Em không trách anh vì em không có tư cách trách. Em xem đây là quả báo của mình. Em không mong cuộc đời đối xử nhẹ nhàng với em vì để em đứng đây cùng anh giờ này đã là quá nhân từ cho em rồi.

- .............

- Chỉ mong anh có thể vì đoạn tình cảm xưa. Cạn tình nhưng vẫn còn nghĩa mà nghĩ lại. An Yujin anh có thể tha thứ cho em không? Anh có thể đối xử dịu dàng với em được không?

Wonyoung nói mà cảm giác phần má mình đã ướt. Cô không khóc chỉ là nước mắt tự nhiên lại rơi thôi. Muốn kiềm nén cũng không được rồi. Những lời 6 năm qua luôn ấp ủ trong lòng cho đến hôm nay rốt cuộc cũng có cơ hội mang đem giải bày với anh. 

Cô đã trả cái giá rất đắt trong 6 năm qua. Thứ mà 6 năm qua cô luôn đi tìm đó chính là anh và con cùng với giấc ngủ ngon. Cảm giác tội lỗi cứ ám lấy cô. Ám một màu xám kịt lên cuộc sống của cô.

- Chúng ta....đi ngủ đi.

Yujin nghe thấy sự chân thành của cô. Ánh mắt đó chính xác không thể lừa phỉnh được. Nhưng anh vẫn không cho phép bản thân buông thả theo cảm xúc. Anh cần thời gian suy nghĩ cho quyết định này. Anh thở dài một hơi rồi nói ra.

Anh nắm tay cô kéo lại giường. Nằm xích qua một bên chừa phần trống còn lại cho cô. Cô nằm xuống lấy hết can đảm bình sinh quay qua ôm chặt lấy anh mà oà khóc như một đứa trẻ. 

Thứ mà cô luôn tìm 6 năm qua, đơn giả chỉ là cái ôm chặt như này. Được bung xả tất cả hỉ nộ ái ố. Được phép yếu đuối rồi oà khóc cho anh xem, cho anh dỗ dành cô như này. 

Yujin thấy cô khóc dữ dội qua cũng không cầm được lòng mà quay qua ôm đáp lại cô. Tay anh vỗ nhẹ lên đầu cô một cái vỗ về.

Wonyoung vì hành động đó của anh không nín khóc mà càng khóc dữ dội hơn.

- Em...em hức xin lỗi.

- Nín dứt đi. 

- 6 năm qua.... chưa một ngày em ngủ ngon...hức.... Xin lỗi..

- Được rồi nín đi.

Anh vuốt nhẹ mái tóc cô. Wonyoung khóc ướt hết một mảng áo của Yujin. Cô vừa khóc vừa dụi vào người anh để lau nước mắt. Anh có hơi buồn cười với dáng vẻ này. Đây là lần đầu tiên anh thấy hình ảnh cô như vậy.

- Anh... hức... hôi rượu quá.

Wonyoung đã nín khóc nhưng vẫn còn xụt xịt nói. Wonyoung trước giờ vốn rất ghét mùi rượu và thuốc lá. Mà hôm nay Yujin còn nồng nặc mùi rượu. 

- Thế em ngủ đây, tôi qua sopha bên kia ngủ.

Hồi còn nhỏ mỗi khi ba cô đi tiếp khách ngoại giao về mà có dùng đến rượu cô liền khó chịu tránh xa ông ấy và cự tuyệt ông ấy lại gần. Mà giờ này nằm đây ôm cái hủ chìm này nhưng vẫn cảm thấy rất dễ chịu và thoải mái.

Anh nói xong dự định ngồi dậy thì cô nhanh nhẹn kéo anh nằm yên vị trí cũ. Gác chân lên người anh, tay ôm chặt lấy eo anh mà giữ lại.

- Đừng đi mà....huhu.

Hai hàng nước mắt vừa ngưng bây giờ lại chảy lại. Yujin giật mình thở dài. Phụ nữ làm bằng nước đúng là có thật mà. 

- Tôi sẽ không đi em nín đi mà. 

Yujin gạt đi hay hàng nước mắt của cô. Nghiêng mình vòng tay qua eo cô ôm đáp trả. Ngay giây phút thấy cô khóc bao nhiêu lòng kiên định ban đầu của anh đều bị phủi sạch sẽ hết rồi.

- 6 năm qua em đã luôn đi tìm cho mình giấc ngủ ngon.

- Không khóc nữa ngủ đi có gì mai nói.

- Nói xong sẽ ngủ mà hức...

- Xong rồi tôi nghe rồi em ngủ đi.

Anh vuốt lấy mái tóc mềm mại của cô. Hít lấy hương thơm trên tóc. Hương thơm ấy qua bao năm vẫn vậy, vẫn hệt nhưng xưa không có gì thay đổi.

Wonyoung khóc mệt quá thì cũng đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Tay cô mặc dù đã ngủ nhưng vẫn giữ chặt lấy áo anh, cứ như cô buông ra thì anh sẽ biến mất. 

Anh thấy Wonyoung đã ngủ định sửa lại tư thế cho cô thoải mái nhưng chỉ vừa trở mình cô đã khó chịu mà ôm ghì chặt anh hơn. 

- Ưm....Yujinie...em...

Cô nói trong mơ mộng vô thức. Anh khẽ mỉm cười trước thân ảnh trước mặt, cứ hệt như đứa trẻ to xác.

- Yujin đây. Wonyoung ngoan.

Anh giữ lấy cái tay đang mơ màng mà quơ quào loạn xạ của cô. 

Cả đêm cứ thức trắng mà ngắm nhìn người phụ nữ trong lòng say giấc mộng. Ngắm mãi cũng không chán khuôn mặt của nữ nhân này. Đôi khi anh đã tự hỏi do cô quá xinh đẹp hay là do anh quá si tình.

Đã qua rất nhiều nắm thứ tình cảm ấy vốn không thuyên giảm chút nào mà ngược lại ngày càng nhiều thêm một ít. Anh sợ sẽ có ngày nó một lớn đến mất đi sự kiểm soát mà quá bi lụy cô như trước đây. 

___________
End.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net