Chap 35.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi bị đạp té lăn ra hắn ta vẫn chưa sợ mà còn to họng.

- Cô ấy chỉ đang giận tao để mày xem Wonyoung sẽ chọn tao hay cái thằng vô tích sự bám váy đàn bà như mày!

Hắn nằm ôm bụng vừa bị anh đạp đau điếng mà nói.

Yujin nghe hắn mắng chửi cũng không đáp trả vì vốn hắn nói đâu có sai. 

Anh là một tên vô tích sự có việc giữ người mình thương cũng làm không xong lại không ra người không công việc ổn định, không bằng cấp làm sao có thể bảo ban, che chở cô nửa đời còn lại.
Vả lại lời nói và hành động của người phụ nữ đang đứng trước mặt lại rất mâu thuẫn. Cô ấy nói cô ấy yêu anh, nhưng không phải cô ấy vẫn đang nhắn tin qua lại với hắn ta sao. 

Đang kẹt trong mớ suy nghĩ thì bỗng *Chát*

Nhìn lại thì là Wonyoung vừa tát Hyunjin. Có vẻ cái tát rất mạnh vì mặt hắn đã hiện lên cả 5 dấu tay rồi.

- TÔI CẤM ANH XÚC PHẠM TỚI ANH ẤY. ANH ẤY THÌ SAO CHỨ? VẪN TỐT HƠN LOẠI NHƯ ANH CẢ NGÀN LẦN. ÍT RA YUJIN VẪN THẬT LÒNG VỚI TÔI! TÔI CHỈ CẦN BIẾT TÔI YÊU ANH ẤY LÀ ĐỦ. GIỜ THÌ BIẾN ĐI, NẾU ANH CÒN CÓ LÒNG TỰ TRỌNG THÌ TỪ NAY VỀ SAU ĐỪNG TÌM ĐẾN TÔI NỮA! CÚT!

Wonyoung tức giận hét lớn vào mặt hắn ta. Hắn sững sờ, đây là lần đầu tiên cô giận như vậy với hắn. Trước đây cũng chưa từng, một lần cũng chưa từng. Nay vì Yujin mà cô chửi hắn lại còn đánh hắn....hắn đã thua thật sao!?

Yujin nắm cổ áo hắn lôi sềnh xệch ra sân rồi khoá luôn cổng lại. Anh vào nhà đi ngang qua cô không nói không rằng thở dài một hơi rồi đi lên phòng, khoá trái cửa. 

Cô bước đến gõ cửa rất lâu nhưng vẫn không thấy hồi âm, nên ngồi thụp xuống mà thút thít.

Sóng chỉ vừa yên, biển lại mới vừa lặng thì bị hắn ta đến khuấy cho đục ngầu cả lên.

Anh bên trong cũng không ổn hơn tí nào. Chỉ im lặng mà kiềm nén cơn ghen tuông. Sự im lặng đến đáng sợ, không nổi cáu cũng không phẫn nộ.

- Mở cửa cho em đi mà!

- Tôi cần yên tĩnh, em ra chỗ khác đi.

- Nghe em nói đi Yujin, em chỉ yêu mình anh...hức....ngoài anh ra...em chẳng thể say đắm thêm một ai.

Yujin bên trong bị cô quấy chỉ thở dài mà lấy điện thoại cắm headphone vào mở vài bài ballad nằm phịch xuống giường mà ngủ, mặc cho cô bên ngoài có kêu khan cả họng.

Wonyoung kêu khàn cả cổ mệt mỏi quá cũng ngồi phịch xuống, dựa vào cửa. Thật sự người ta nói khóc xong thường ngủ rất ngon. Dựa vào cửa chờ mỏi mòn nên ngủ khi nào cũng không hay.

__________________

Kim Minjoo đúng là cái đồ thù dai. Cô đã giận Chaewon bền vững mặc cho anh có van xin, nài nỉ cô vẫn không một chút động tâm.

Hôm nay anh lại mặt chai mày dạn mà lết cái thân xác qua nhà mẹ cô để xin lỗi cô.

Xe anh vừa tấp vào lề thì đã thấy cô đang trên một chiếc xe bước xuống, người đang mở cửa xe lại là tên Kim Woojin đáng ghét đó.

Anh thấy cảnh đó thì vừa giận vừa tức liền bật mạnh cửa xe cố tình đóng lại thật mạnh để gây sự chú ý của họ. 

Anh tiến tới hùng hồn xốc cổ áo Woojin lên, mặt hầm hầm sát khí.

- AI CHO MÀY ĐỘNG TỚI CÔ ẤY HẢ?

Anh hét lớn rồi đấm vào mặt Woojin cái nào cái nấy như trời giáng. Hắn ta và Jennie vì quá bất ngờ nên cũng không kịp lường trước.

Kịp nhận thức được vấn đề thì mặt Woojin cũng đã tứa máu miệng.

Minjoo thấy thế thì hoảng hồn nhào vào tách họ ra.

- Ngừng tay lại Chaewon.

Minjoo cố chen vào tách hai người đàn ông 1m8 đó ra.

- EM TRÁNH RA!

Chaewon hất Minjoo ngã nhào xuống nền, Minjoo một lần cũng chưa từng thấy anh như vậy, anh không quan tâm đến lời nói của cô dù chỉ là một chút.

Anh vẫn còn nóng máu liền đấm thêm cho hắn ta vài tay vào mặt, Woojin bị Jisoo đánh đến đuối nên cũng không còn sức đâu mà chống chế.

- TÔI NÓI LÀ BỎ ANH ẤY RA! ANH CÓ NGHE HAY KHÔNG HẢ KIM CHAEWON?

Minjoo nhào tới dùng hết sức bình sinh mà đẩy anh thật mạnh, khiến anh té lăn xuống nền. Anh cũng không còn hơi sức đâu mà ngồi dậy.

Người mà anh dồn hết tâm tư thương yêu bây giờ đang đứng dang hai tay trước mặt anh....để bảo vệ một người đàn ông khác.

- TỪ KHI NÀO ANH LẠI TRỞ NÊN LƯU MANH NHƯ VẬY HẢ? ANH NGHĨ ANH LÀM VẬY LÀ ĐÚNG SAO? SAO ANH HỒ ĐỒ VẬY KIM CHAEWON?

Minjoo đúng cung tay lại thành nắm đắm mà hét lớn. Hắn ta bị đánh đến ngay cả ngồi dậy cũng không nổi mà chỉ có thể núp sao lưng cầu cứu Minjoo.

- Vậy em nghĩ em giận tôi rồi chạy đến đây vui vẻ cùng hắn ta là đúng sao?

Anh nhìn cô ánh mắt sắc lẹm, anh tưởng cô giận anh đến không thèm ra khỏi phòng nhưng anh đâu có dè thấy được cảnh này.

- Chúng tôi là đi cà phê để bàn công việc. Từ khi nào mà con người anh hồ đồ vậy? 

- Cho là vậy đi! Hah

- Anh mau xin lỗi anh Woojin cho tôi!

Minjoo đứng khoanh tay nhìn anh đang ngồi bẹp chống hai tay dưới nền xi măng kia.

- Tôi không làm gì sai để xin lỗi hắn. 

- Anh không chỉ hồ đồ, tọc mạch mà còn là tên không nói đạo lí. 

- ĐÚNG TÔI LÀ CÒN NGƯỜI NHƯ VẬY ĐẤY! 

- ...........

- EM THÌ HAY RỒI TRONG KHI CHÚNG TA ĐANG GIẬN NHAU THÌ EM LẠI VUI VẺ TUNG TĂNG ĐI HẸN VỚI TRAI. EM COI TÔI LÀ GÌ? 

*CHÁT*

Anh vừa nói xong thì cảm nhận má bên trái nóng rát. Cô hôm nay lại đánh anh, vì một tên đàn ông khác. 

- Khá lắm! Khá lắm Kim Minjoo! Đánh rất dạn tay, không một chút nhân nhượng. 

- .....Em....em.....

Minjoo sau khi nhận thức được hành động lố tay của mình có hơi sựng lại.

- CÔ ĐÃ TỪNG BỊ HẮN DỤ RỒI MANG LÊN GIƯỜNG ĐỒI BẠI NHƯ THẾ NÀO, CÔ QUÊN RỒI SAO? TÔI LÀ LO LẮNG CHO CÔ NÊN MỚI KHÔNG CHO CÔ TIẾP XÚC VỚI HẮN. MÀ COI KÌA....COI KÌA.... COI BỘ CÔ CŨNG KHOÁI MUỐN CHẾT RỒI CÒN GÌ.

- .........Em......

Minjoo lắc đầu, nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt. Cô không ngờ chuyện mà cô luôn cố gắng giấu anh vì sợ anh buồn mà anh lại biết như vậy. Chuyện cũ trước đây hoá ra là anh đều rõ cả chỉ là không muốn nói. Nỗi đau cố cất giấu của cô một lần nữa lại bị anh khơi dậy. Lòng ngực nhói đau từng hồi.

- Nín đi Minjoo! CÔ LUÔN CÓ LÍ DO VÀ TÔI THÌ KHÔNG BAO GIỜ CÃI LẠI CÁI LÍ DO ĐÓ! TÔI LUÔN ĐỂ CHO CÔ ĐÚNG, DÙ CHO CÔ CÓ SAI. LUÔN NÓI NHỎ NHẸ ĐỂ CHO CÔ CÓ THỜI GIAN SUY NGHĨ LẠI. NHƯNG TÔI THẤY MỘT CHÚT TRÂN TRỌNG CÔ CŨNG KHÔNG CÓ. HÔM NAY Ở ĐÂY 3 MẶT 1 LỜI. CHỌN ĐI 1 LÀ THEO TÔI LÊN XE VỀ NHÀ. 2 LÀ Ở LẠI ĐÂY VÀ ĐỪNG BAO GIỜ VỀ NHÀ TÔI NỮA.

Anh mỗi một câu nói đều sấn tới người cô. Nhìn anh của lúc này cô thật là có chút sợ hãi nhưng sự tức giận thì lại cao hơn. 

- Tôi sẽ về nhưng tôi cần đưa bạn tôi vào rửa vết thương.

Cô thật sự muốn về nhà vợ chồng đóng cửa lại nói chuyện nhưng cô không thể vô trách nhiệm mà bỏ mặc người bị hại trong câu chuyện này.

- VỀ HAY KHÔNG?

Anh nhìn cô sắc lẹm.

- Sẽ về nhưng anh chờ một xíu.

- TÔI NÓI LÀ BÂY GIỜ .... BÂY GIỜ VỀ HAY KHÔNG?

Anh tức giận hết lên dọng một cái vào mui xe.

- ANH ĐỪNG CÓ MÀ QUÁ ĐÁNG. ANH ẤY LÀM GÌ ĐỂ BỊ ANH HỒ ĐỒ ĐÁNH NHƯ VẬY CHỨ. TÔI LÀ ĐANG GIẢI QUYẾT MẤY CÁI NGU NGỐC CỦA ANH ĐẤY. ANH CÓ GIỎI THÌ ĐỪNG GÂY PHIỀN PHỨC. ANH GIÀ ĐẦU RỒI, CÓ THỂ GIẢI QUYẾT MÂU THUẪN BẰNG LỜI NÓI MÀ. SAO HỞ MỘT CHÚT LÀ ĐỘNG TAY ĐỘNG CHÂN NHƯ MỘT ĐỨA CON NÍT VẬY KIM CHAEWON. 

- ANH LÀM TÔI RẤT THẤT VỌNG. ANH LUÔN THIẾU SUY NGHĨ NHƯ VẬY......ANH...

- Tôi trẻ con. Tôi hồ đồ, ngu ngốc. Tôi cái gì cũng gai mắt em. Tôi là cái thằng tọc mạch thiếu suy nghĩ. Vậy cho nên...haizz bỏ đi.

Anh bước tới hơi cúi người xuống để nhặt cái áo vest rơi trên nền. 

Minjoo tưởng anh lại định đánh Woojin nãy giờ ngồi im ru sao lưng cô thì dang hai tay ra chặn lại theo quán tính. Anh nhìn thấy vậy thì nhếch miệng nhạt. Cô biết mình bị hố nên hơi rụt tay lại nhưng nhận được nụ cười khinh bỉ đậm của anh.

- Nếu khó chọn đến vậy. Tôi chọn giúp em.

- .........

- Chúng ta....chia tay đi!

Chaewon cảm thấy đau vậy cũng đã đủ rồi. Càng dây dưa chỉ càng thêm mệt mỏi. Huống hồ cô cũng ý đậm tình nồng với Kim Woojin đến vậy chi bằng toại nguyện cho họ cũng coi như là buông tha cho bản thân mình. Anh chỉ mất đi một người vốn không thương anh.

Anh không cho cô có cơ hội nói tiến tới mở cửa xe rồi phóng vụt đi thật nhanh.

Minjoo hận không thể đuổi theo anh lúc này vì còn phải coi vết thương cho Woojin.

- Anh không sao đó chứ?

- Anh không sao! Em đừng lo.

- Hay đến bệnh viện nha?

- Anh không sao thật mà! Chỉ cần em quan tâm bao nhiêu vấn đề đều không sao!

Hắn nhìn cô nở một nụ cười chân thành đôi mắt ấy từng làm cô si mê, cứ ngỡ trăm năm bây giờ nhìn vào chỉ thấy sượng.

- Đừng làm vậy nữa! 

Cô nhìn hắn buông câu nói rồi cũng dìu hắn vào nhà để sát trùng vết thương.

______________

Sau khi ngủ một giấc dậy, Yujin định bụng xuống bếp nấu cơm chiều cho Jinyoung vừa mở cửa ra thì một cục trắng trẻo ngã xõng vào. Wonyoung đang ngủ bị ngã đến tỉnh ngủ, lờ mờ tỉnh dậy thấy anh thì mỉm cười.

- Anh chịu ra rồi!

-Có gì để khi khác. Tôi đi nấu cơm!

_______________
End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net