18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không bỏ cuộc. Lúc đầu cậu có vẻ rất tự tin, luôn đinh ninh mình sẽ là người thắng cuộc nhưng càng về sau, An Hữu Trân càng mất đi sự tự tin ấy của mình. Cốt truyện đã vì cậu mà thay đổi khá nhiều, bây giờ cậu chỉ biết được phần đằng sau chứ phân cảnh hiện tại chính cậu phải tự tay mình viết tiếp. Mà không biết trước chuyện gì thì mới là nguy hiểm nhất, đối với người chẳng có gì như cậu thì lại càng phải cẩn thận khi đối mặt với người chẳng thiếu thứ gì kia.
Mọi chuyện hiện nay đang nằm trong tầm kiểm soát của cậu nhưng chưa chắc nó đã diễn ra theo ý muốn của cậu hoàn toàn, bởi vì chỉ cần một cái gật đầu của Đan Ni thì diễn biến có thể trở về theo cốt truyện ban đầu và Trương Nguyên Ánh sẽ tuột khỏi tay cậu.

Tổng giám đốc một công ty lớn vs một Phó phòng nhỏ bé, một đại ca của tổ chức lớn vs một người dân thường, không cần đoán thì kết cục cũng rõ như ban ngày. Kim Mẫn Châu và Thôi Tuệ Tinh là hai người tốt, may mắn ở điều đó. Chỉ cần có hai người này thì lợi thế sẽ nghiêng về phía cậu, cán cân cũng vì thế mà đổi chiều.

- Hữu Trân , hay là chúng ta đổi công ty? Làm việc ở chỗ này tớ lúc nào cũng không có cảm giác an toàn.

- Cậu thử nghĩ xem, với năng lực của Đan Ni , với gia thế và tiền bạc của anh ta thì anh ta có thể đuổi cùng giết tận không? Thừa khả năng. Cho dù chúng ta có đi đâu cũng lực bất tòng tâm rồi.

- Hay là chuyển về công ty của bố tớ? Chỉ cần tớ nói bố tớ cũng sẽ chấp nhận cậu mà.

Nguyên Ánh tựa đầu lên vai Hữu Trân , mệt nhọc nói. Chưa bao giờ cô cần cậu như lúc này. Và thật may mắn là cậu vẫn ở đây, để cho cô dựa dẫm.

- So với nơi đây thì công ty của bố cậu chẳng bằng, hai chúng ta đến đó càng khiến ông ấy khổ sở, chi bằng chúng ta chấp nhận đối mặt với anh ta. Dù sao thì cũng có em gái và hôn phu của anh ta chống lưng, cậu cần gì phải lo lắng như vậy.

- Nhưng mà... Mẫn Châu và chị Tuệ Tinh không thể theo chúng ta cả đời được.

- Cũng chưa chắc tình cảm anh ta đối với cậu là suốt đời suốt kiếp. Biết đâu đó chỉ là sự rung động nhất thời của một kẻ rảnh rỗi?
An Hữu Trân vừa nói vừa hạ vai xuống để cho Nguyên Ánh thoải mái hơn. Cô cần cậu và cậu là người phải giúp cô, đây là mối quan hệ mà cậu từ đầu đã gây dựng cho mình.

- Tớ không có chút tình cảm gì với anh ta cả, cậu hiểu mà. Ngay cả mặt anh ta đến tận bây giờ tớ còn chưa nhớ kĩ. Chỉ biết là khuôn mặt anh ta có chút giống Mẫn Châu , tính cách thì lúc nào cũng cố tỏ ra mình là đẹp nhất, là giỏi nhất trong mắt người khác...

- Nếu... Nếu thôi nha. Nếu bây giờ anh ta thay đổi, trở nên dịu dàng hơn, luôn nói với cậu những lời mật ngọt và luôn quan tâm, chăm sóc cậu thì cậu có động lòng không?

- Tớ không biết. Chỉ cần nhìn thấy anh ta là tớ đã không có cảm tình rồi nên tớ chẳng muốn tưởng tượng bất cứ điều gì hết. Không phải chán ghét, tớ chính là ghê tởm loại đàn ông như anh ta.

An Hữu Trân im lặng, cậu không nói, cũng chẳng muốn phản biện lại những lời cô vừa nói, mặc dù rất muốn. Chẳng phải trong truyện cô vẫn cảm động và yêu anh ta đến chết đi sống lại hay sao?
.
.
.
.
Đan Ni đứng ngoài, vô tình nghe hết tất cả những lời nói của Nguyên Ánh và Hữu Trân , tất nhiên là cả những lời nói có tính sát thương cao nhất. Ngay cả Tuệ Tinh cũng chưa bao giờ nói ghê tởm anh, mặc dù nàng ấy biết tất cả những việc anh làm bên ngoài. Từ khi theo đuổi Nguyên Ánh , anh không đi bar, không ngủ hoang và hết sức nghiêm túc, chân thành với một mình cô ấy nhưng cô ấy trả lại cho anh cái gì? Sự sợ hãi, vẻ mặt khinh bỉ và "ghê tởm"?
Tình yêu của anh, thứ mà mọi người phụ nữ đều mong muốn qua miệng cô thật rẻ tiền! Có lẽ cách của anh là sai, nhưng tình cảm anh dành cho cô là thật. Cô biết việc anh làm, anh đã rất ngạc nhiên nhưng anh không muốn bỏ cuộc vì việc ấy.
Nguyên Ánh biết, An Hữu Trân biết thì chắc chắn Mẫn Châu và Tuệ Tinh cũng đã biết nên mới dính kết với nhau như vậy. Được, hôn phu đã biết thì hôn ước càng dễ bị hủy bỏ. Em gái đã biết thì quá trình đoạt vợ lại càng dễ dàng. Không có gì là không thể xảy ra, nếu bốn người đã muốn chơi thì Đan Ni này nhất định sẽ khiến mấy người bất ngờ.

--------------------

- Hữu Trân,  Nguyên Ánh, lúc nãy hai người nói gì trong phòng vậy?

- Hửm? Bàn về kế hoạch chạy trốn khỏi đây mà bất thành, sao vậy? Có chuyện gì à?

Mẫn Châu vỗ trán, mặt không thể giấu được sự thay đổi của mình:

- Bảo sao lúc đó anh hai lại tức giận đến như vậy. Trong lúc chị An Hữu Trân và chị Nguyên Ánh đang nói chuyện, anh hai đã đứng ở ngoài và nghe hết tất cả. Lúc rời đi trông anh ấy vừa đáng sợ vừa nguy hiểm, chẳng giống anh ấy trước đây chút nào.

- Thật sao? Bọn chị đã không hay biết gì mà tuôn ra hết rồi, bây giờ phải làm sao đây? Anh ta vốn dĩ đã rất khó đối phó rồi, nay lại bị chọc giận thì lại càng khó đối phó hơn trăm nghìn lần.

- Em phải đi tìm chị Tuệ Tinh . Lúc này chỉ có chị ấy mới có thể hạ hỏa được anh hai thôi.

An Hữu Trân nhanh nhẹn nắm lấy tay Mẫn Châu, thì thầm:

- Nói với chị ấy, hủy hôn với Đan Ni trước khi anh ta làm điều ấy.

- Chị điên rồi. Người có thể làm chị dâu em chỉ có một, đó là Thôi Tuệ Tinh, ngoài ra em sẽ từ chối hết, cho dù có là chị Nguyên Ánh đi chăng nữa.

- Nghe lời chị đi, đây là một phần kế hoạch.

- Không đời nào. Chị ấy có thể khuyên được anh Đan Ni và chị hãy quên cái kế hoạch gì gì đó của mình đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net