Part 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên mỏm đá khổng lồ nhô ra ngoài, cao hơn con đường mòn kia tầm 15m, tồn tại một bóng người khoác lớp áo choàng đen bóng bằng vải nỉ không thấm nước, dài đến cổ chân, mũ trùm liền với thân áo, phủ kín đầu và phần trên gương mặt của người đó. Kẻ bí ẩn đứng phỗng như cột huyền thiết đen tuyền, vững chãi cắm chặt xuống mỏm đá, bất kể mưa gió, lúc nào hơi thở cũng đều đặn, mỏng tan như khói, toàn thân bất di bất dịch, âm thầm cúi đầu quan sát toàn bộ diễn biến bên dưới.

Khi Vương Hiểu và Khổng Nhã Khanh đi khuất, Tần Cảnh Dương cũng không còn ở đầu bên kia lối mòn, kẻ nọ mới ngẩng đầu lên, quay lưng rời đi.

Toàn thân y phục màu đen được phủ bên ngoài bởi lớp áo khoác dài, hắn nhảy trên những mỏm đá nhỏ hơn rồi ung dung đáp đất, rẽ vào lối đi khác dẫn xuống chân đồi. Bước chân nhanh nhẹn, chuyển động khéo léo, hành sự gọn gàng, thời tiết mờ sương cùng cơn mưa phùn không thể khiến hắn chùng bước, càng không thể che đi tầm mắt sắc bén như chim cắt của người này. Áo choàng bám đầy những giọt nước mưa, long lanh như sương sớm đọng trên lá, khi hắn di chuyển với cước bộ nhanh, dài, vạt áo sẽ bay phất lên, phấp phới trong gió.

"Đã đến lúc rồi, sẽ không bao lâu nữa...".

Hắn dừng bước, ngửa mặt lên trời, đôi mắt nhắm lại, hai tay nắm lấy mép áo choàng, hít thở sâu thật sảng khoái...

Như được hồi sinh.

Thời tiết và quang cảnh vốn rất ôn hòa, đẹp đẽ, trong phút chốc trở nên gay gắt.

Gió thổi bạt mũ trùm, hất tung vạt áo choàng, đem nó căng ra, từ đằng sau trông giống như đôi cánh của quỷ dữ.

Mái tóc dài màu nâu sậm ánh hung, lớp trên được tóm gọn lại bởi món trang sức từa tựa chiếc kẹp mang hình trăng khuyết rỗng ruột, viền được làm từ vàng trắng, để lộ ra đuôi tóc dọc theo đỉnh gáy kéo dài xuống, lớp dưới để xõa, dài qua vai.

Hắn mở mắt ra, ánh sáng trắng từ trên cao rót xuống như dòng suối từ thiên đường gột sạch những vết thương vô hình của người này, khẽ đánh thức nội lực và ý chí sống còn vô biên ẩn sau đôi đồng tử màu hổ phách.

.

"Tiểu Sâm, ta đã nói với ông ấy gia đình của Nhậm Kiên đang trốn ở Manila nhưng không hề cho biết vị trí cụ thể. Lúc đó, ta chỉ dựa vào suy đoán sơ bộ của mình để bức cung Nhậm Kiên thôi, nhưng dựa theo phản ứng của hắn thì việc này hết tám phần là thật rồi. Tần Kinh Thiên nhất định sẽ thủ tiêu cả gia đình Lương Bằng lẫn Nhậm Kiên để trừ hậu hoạn. Em thay ta lo họ, nhất định phải bảo vệ bằng được mấy người đó, mang theo vài thân tín của chúng ta giải quyết tốt việc này. Về phía Tần đại lão gia, ta sẽ tìm cách bày trò cho ông ấy chơi, để tên Du đem về vài tử thi báo cáo, lập công.".

"Chị, Tần Kinh Thiên đã nhổ cỏ sẽ nhổ tận gốc, mấy cái xác không nhận diện được không thể lừa được ông ta đâu. Lão già sợ nhất là bị trả báo, mưu sát, ngày nào người nhà của địch thủ còn sống, ông ta sẽ ngủ không ngon. Chuyện này sẽ bị truy đến cùng, lúc đó ông ấy sẽ không tha cho chị đâu.".

"Vương gia, Nhậm Kiên làm điều bất nghĩa nhiều năm, hắn tự biết gia đình sẽ gặp nguy hiểm nên luôn tìm cách đem bọn họ giấu biệt đi, cắt đứt toàn bộ mối quan hệ với bên ngoài. Tần Kinh Thiên không biết mặt họ, muốn kiểm chứng sẽ hao phí rất nhiều công sức. Tính cách đa nghi của ông ấy sẽ không giao cho ta hay tùy tiện phân phó cho kẻ ất ơ nào đảm nhiệm việc này. Như vậy, cứ tập trung tung hỏa mù cho tay sai thân cận ưa thích của ông ấy là được. Tần Kinh Thiên hung ác, quỷ quyệt đến đâu cũng sẽ không mạo hiểm đến tận hiện trường, đích thân giám sát việc trừ khử dư đảng. Trước tiên đối phó tên Du, sau đó sẽ giải quyết bên ông ấy. Ta vốn không được phép can dự vào việc này, một chút thông tin ông ấy cũng không cho ta biết, người dưới quyền ta đều nhất nhất đem những gì ta làm báo lại cho cha ta, ông ấy sẽ không nghi ngờ ta. Bề trên không gọi thì ta đừng chủ động đi thưa là được. Muốn kiểm chứng ta sẽ cho ông ấy bằng chứng thuyết phục tuyệt đối, mà người hăng hái tình nguyện đem mấy thứ đó dâng lên sẽ không ai khác là tay sai đắc lực của ông ta.".

"Chị, chúng ta chuẩn bị kỹ lưỡng đến đâu vẫn phải cẩn thận, sơ sẩy sẽ lập tức mất mạng. Dù việc này chúng ta đã thống nhất và xúc tiến từ trước, em vẫn thắc mắc vì sao chị lại chiếu cố gia quyến của bọn Lương – Nhậm ? Chúng ta thân cô thế cô, người ít, lực yếu, vất vả nhẫn nhịn, gầy dựng suốt mười mấy năm mới được như bây giờ, hiện tại ra sức bảo vệ đám người ấy là quá mạo hiểm. Đáng hay không ?".

"Vương gia, Lương Bằng không phải treo cổ tự sát mà là bị siết cổ đến chết. Hắn đã vào thế đường cùng vận mạt rồi, tại sao phải giết hắn ? Ai muốn làm chuyện này nhất ? Nếu nói Lương Bằng bội bạc, vì muốn thoát thân đã đổ hết tội lỗi lên đầu Nhậm Kiên nên xung đột với nghĩa đệ, sau đó tên Kiên chó cùng bứt giậu, hành sát hắn... có phải quá khiên cưỡng không ? Chức phận của Nhậm Kiên trong bộ máy là có thật, nhưng chỉ để hợp thức hóa cho việc hắn can dự vào chính sự mà thôi, bản chất hắn là phường võ biền, cục mịch, thay Lương Bằng cho kẻ khác "bốc hơi" trong đêm. Đem những tội danh lớn như vậy đổ lên đầu hắn, mấy ai tin đây ? Nhậm Kiên thô thiển, vụng tính nhưng không phải ngu si. Em nói xem sau khi Lương Bằng chết rồi hắn sẽ sống yên ổn sao ? Họ Lương đổ thì họ Nhậm cũng sụp. Một kẻ từ xưa đến nay chỉ biết núp bóng và thừa lệnh người khác hành sự không thể nào tự mình đứng mũi chịu sào, đảm đương đại cục được. Giải pháp tốt nhất của hắn là tẩu thoát ngay lập tức, chạy càng xa khỏi Hong Kong càng tốt. Hắn tại sao phải giết Lương Bằng ? Lý tưởng một chút mà nói, phe cánh của họ Lương đã bị Tần gia làm cỏ gần hết, nhưng rễ con chi chít thì vẫn còn, trong thời gian ngắn chưa thể loại bỏ sạch sẽ được. Nếu Lương Bằng bị đem ra xét xử, mức án cao nhất là ngồi tù chung thân, đặc khu Hong Kong không có án tử hình. Giả như một ngày đẹp trời hắn được ân xá thì bè đảng họ Lương lẫn Nhậm Kiên đều sẽ có hy vọng. Nói tóm lại, suy luận làm sao thì trốn biệt tích vẫn là giải pháp tốt nhất, Nhậm Kiên không có lý do để giết Lương Bằng. Nhưng người khác có.".

"Tần Kinh Thiên ?".

"Nếu chỉ dừng ở đó thì chẳng có gì để ta bận tâm. Tiểu Sâm, hôm nay khi Nhậm Kiên nghe đến ba chữ "Khổng Nhã Khanh" đã rất ngỡ ngàng. Hắn không biết cô ấy là ai. Cứ cho rằng hắn nhận lệnh đi thuê người tông chết Khanh Khanh, những gì hắn được cung cấp là tấm hình của cô ấy... làm sao hắn biết cô ấy sẽ ra đường vào lúc nào ? Nhà cô ấy ở đâu để bắt đầu theo dõi ? Tại sao chiếc xe không lao đến vào lúc bọn ta đi cùng nhau mà phải đợi đến khi ta rời khỏi Khanh Khanh, vào quán mua điểm tâm ? Nếu hắn thật sự nhận lệnh phải giết chết cô ấy, hẳn nhiên phải tính làm sao để Khanh Khanh chết hoàn toàn rồi sau đó thủ tiêu tên tài xế chứ ? Đâu thể để kẻ kia dễ dàng rơi vào tay tên Du rồi sau đó khai ra tất cả ? Để tên Du đem đống khẩu cung đó đến cho ta ? Muốn biết Khanh Khanh sống chết ra sao, nếu không biết đến cái tên Khổng Nhã Khanh để vào bệnh viện thăm dò, cũng phải biết biệt thự Khổng gia để lén xem xét tình hình chứ ? Cứ cho rằng ta đã nghĩ nhiều, Nhậm Kiên không cần biết Khổng Nhã Khanh là ai, chỉ nhất nhất nhận lệnh ra tay, tại sao tên Du lại vội vã bắt hắn vĩnh viễn câm miệng khi ta nhắc đến Khanh Khanh ?".

"Ý chị là...".

"Tiểu Sâm, muốn trả thù Tần gia, tại sao lại nhắm vào Khổng Nhã Khanh ? Chính trị gia không phải con nít, bọn họ sẽ không cất công, mạo hiểm năm lần bảy lượt ra tay chỉ để trả thù vặt cho bõ ghét. Quay trở lại thời điểm đó, muốn dằn mặt, trút oán với Tần đại lão gia thì món hời nhất chính là Tần Kiến Bang. Hắn là đích tôn, chẳng phải ta, càng chẳng phải em. Nhưng nếu chọn ta hay em thì vẫn còn dễ hiểu và hợp lý hơn chọn Khổng Nhã Khanh. Người ngoài phần nhiều đều cho rằng kế thừa Tần Kinh Thiên sẽ là Tần Kiến Bang vì Tần gia xưa nay trọng nam khinh nữ, bất luận hắn sẽ thi vào trường cảnh sát còn ta học luật, chẳng có gì chắc chắn về sự nghiệp chính trị của ta. Tần Cảnh Dương thời điểm đó không phải là mối nguy hại cũng chẳng hề là món hời cho bọn chống đối Tần gia đảng để gây sức ép cho Tần Kinh Thiên, huống hồ là thanh mai trúc mã của cô ấy !".

"Người duy nhất xưa nay luôn dè dặt, phòng chừng chị là Tần Kinh Thiên. Nói vậy, kẻ thủ ác với Khanh Khanh cũng là ông ấy !".

"Ta không biết vì lý do gì ta thật hy vọng tất cả chỉ là mình đa đoan, suy đoán lung tung. Có thể vì ta không muốn thừa nhận mình đã sai, trong phút chốc vì mất đi nữ nhân mình yêu nhất mà đánh mất luôn cả lý trí lẫn nhân tính, để người khác lừa một cú ngoạn mục, sử dụng như cỗ máy giết người bạo ngược, lê khắp toàn Hong Kong đòi mạng những ai chống đối hắn. Cũng có thể bởi đây là lần cuối cùng trong đời ta vẫn ngu ngốc mong ông ấy xem ta là con ruột của mình chứ không phải công cụ, rằng ông ấy dù tàn độc với cả thế gian cũng sẽ không ra tay với chính con của mình...!".

"...".

"Phụ thân, ông không yêu thương ta, đối với ta ghẻ lạnh, khinh miệt như thế nào cũng được, ta từ đầu tới cuối không tranh không đoạt, cớ sao lại ra tay với người con gái ta yêu ?!!!".

.

"Tần Hãn Long, lâu quá không gặp !".

Bộ xương khô nằm trên giường nghe ai đó gọi tên mình liền giật bắn, cố gắng gượng dậy, nửa bò nửa lết ra xa khỏi phía âm thanh phát ra. Những kẻ hắn không muốn gặp, sợ gặp nhất đều đến tìm hắn, cha con Tần Kinh Thiên cùng Ma vương vừa rời khỏi, giờ lại có thêm người đến.

Tần Hãn Long cuộn tròn tấm thân như gỗ khô mục ruỗng của mình, bịt chặt hai tai, miệng lẩm nhẩm liên hồi như tụng niệm.

"Đừng qua đây ! Đừng qua đây ! Biết gì ta đều đã nói hết rồi ! Đừng hại ta ! Ta khổ sở đủ rồi, tha cho ta đi ! Cầu ngươi tha cho ta...".

"Không cần hoảng ! Ta không hại ngươi. Ta đến để đưa ngươi đi.".

Kẻ đó từ từ tiến lại, âm thanh phát ra khàn khàn, ồ ồ như ngâm trong cổ họng, như vang ra khoảng không gian tối tăm rồi vọng lại.

Điện không biết đã tắt từ lúc nào. Căn phòng rất nhanh trở nên ngột ngạt, Tần Hãn Long vốn đã quen với bóng tối hoặc ánh đèn tù mù leo lét lại trở nên sợ hãi hơn khi bị giam giữa bóng đêm vô cùng.

"Hắn đã hứa sẽ không giết ta... sẽ không giết ta... ngươi còn đến đây làm gì ?".

"Hắn hứa với ngươi nhưng ta chưa hề hứa với ngươi.".

"Ngươi... ngươi... không thể nào... ngươi đã chết từ lâu rồi mà.... Tuyệt đối không thể... Kẻ cầm miếng ngọc hình rồng không phải là ngươi sao... Không đúng, vừa rồi, hắn rõ ràng...".

Tần Hãn Long nghe được hơi thở của hắn, cảm nhận khí tức lạnh toát, bức người như băng tuyết ngàn năm từ phía đó tràn đến, nuốt gọn mình, hoảng hốt quay lại nhìn, chỉ thấy trước mắt tối đen, duy nhất hai con ngươi màu hổ phách le lói, cùng với thanh âm quỷ ma kia giúp bộ xương khô xác nhận kẻ ấy đã tìm về từ cõi chết.

"Kẻ cầm miếng ngọc hình rồng chính là ta. Đây cũng chính là ta. Tần Hãn Long, ngươi còn nhớ rõ ta không ?".

"Nhớ chứ... nhớ chứ... năm đó...".

"A ~ Không quên là tốt. Ta chết về tay ngươi kia mà. Kể lại cho ta nghe ngươi cùng Tần Kinh Thiên đã giết ta như thế nào đi. Ta ở thế giới khác chờ các người đã lâu lắm rồi, lâu đến độ quên mất mình vì sao phải chết, làm sao lại chết... Thành thật kể lại cho ta nghe đi. Phần lương thiện trong ta đã tha mạng cho ngươi, nhưng ta thì rất uất ức đó !".

"Không... không...".

"Đừng sợ. Ngươi thủ thỉ với ta thôi, chuyện này chỉ hai chúng ta biết, Tần Kinh Thiên sẽ không tài nào phát hiện ra đâu. Lại đây, nói cho ta nghe ta vì sao phải chết, cha con ngươi làm sao giết ta, nói cho ta nghe những gì ngươi đã nói với ta ban nãy... Ta không nghe được sẽ không thể siêu thoát, sẽ ở đây ám ngươi mỗi ngày, sẽ tống ngươi xuống mười tám tầng địa ngục chịu khổ, mãi mãi không được phép bước vào vòng luân hồi.".

"Ta nói... ngươi đừng đánh, đừng giết, đừng bắt ta đi... Ta nói hết cho ngươi.".

Tần Hãn Long trườn đến gần bóng đen, gom sức tàn kể vắn tắt lại những gì hắn yêu cầu, bộ xương khô sớm chẳng còn minh mẫn, nhưng những nỗi ám ảnh cả đời thì lão buộc phải nhớ, ngày đêm bị nó hành hạ, ăn không ngon, ngủ không yên.

"A ~ Ra là như vậy, ta nhớ rồi, ta đã nhớ ra rồi... Hai cha con các người lập mưu hạ sát ta rồi hại chết cả phụ thân thật khéo, thật khéo, thật hoàn mỹ ! Hahahaha ! Hahahaha !".

Tràng cười vừa phẫn uất, vừa trêu ngươi vang lên, như tiếng ma than quỷ khóc, oan hồn đòi mạng khiến Tần Hãn Long lạnh hết chân tay, trái tim già cỗi muốn bứt ra khỏi mọi ràng buộc, chạy trốn khỏi lồng ngực, linh hồn đã cực kỳ suy yếu như bị tiếng cười ma quái đó lôi ra khỏi thể xác, tàn bạo vung roi đánh cho tiêu tán, đánh đến hôi phi yên diệt.

Tần Hãn Long điên cuồng giãy giụa, muốn giật tung xích để giải thoát tứ chi của mình khỏi chiếc giường mà lão đã dán thân trên đó bao nhiêu năm nay, ú ớ kêu cứu. Lão biết căn phòng này cách âm tuyệt đối, nội bất xuất, ngoại bất nhập, dù kêu đến khản cổ, tắt tiếng có lẽ cũng chẳng ai đến. Nhưng lão quá sợ hãi, chỉ một lòng cầu sinh, miễn là có cách, vô vọng đến đâu vẫn sẽ làm. Sợi xích xé rách khăn trải giường khiến gòn bay tứ tung , cổ tay, cổ chân Tần Hãn Long bị gọng kiềm cắt dứt da thịt, máu ứa ra, chảy ròng ròng. Đôi mắt khô khốc, đục ngầu, chìm sâu trong dòng lệ, con ngươi toát lên kinh hãi tột bậc.

Tràng cười quỷ dị ấy như bóp nát cả không gian, kéo đổ, đập nát hết mọi thứ. Ngoài kia, sấm đánh đì đùng, mưa tuôn xối xả, trời nổi bão giông. Mười mấy năm nay Tần Hãn Long không có khái niệm thời tiết, vì căn phòng này chẳng những được cách âm mà còn không có bất kỳ cửa sổ hay ô thông sáng nào. Đây là sự trừng phạt, hình thức tra tấn mà Tần Kinh Thiên dành cho cha mình. Tuy nhiên, trong vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi, quá nhiều chuyện mờ ám xảy ra. Biệt viện Tần gia toàn bộ đều bị mất điện, đám gia nhân tìm đủ mọi cách sửa vẫn không được. Trời đất đột nhiên rần rần chuyển biến trong khi mấy ngày liền đều nắng đẹp, trời quang, dẫu có mưa cũng chỉ lất phất mười mấy phút liền tạnh.

Gió tạt gió gào gió rít. Sấm oang oang đánh liên tục như trời long đất lở, như Lôi thần tróc quỷ, mưa nhấn chìm mọi thứ, nước ào ào đổ như dòng thác vĩ đại của thiên cung đổi dòng, xối xuống trần gian.

Cao xanh thịnh nộ.

"Ta cùng bao nhiêu kẻ đã chết oan mạng dưới tay cha con ngươi chờ ngươi ở bên kia thế giới, Tần Hãn Long ! Mười mấy năm chịu giam cầm tại đây quá đau khổ ư ? Không đâu ! Đời đời kiếp kiếp ngươi đều sẽ thụ phạt dưới mười tám tầng địa ngục. Chúng oan hồn sẽ tìm ngươi báo oán, cùng nhau xâu xé ngươi !!!!".

Quỷ dữ đưa mặt đến gần Tần Hãn Long, trợn mắt gầm lên, tay hắn cầm vật phát sáng nho nhỏ, để ánh sáng lờ mờ quét lên chân dung đáng sợ của hắn.

"Ngươi... không phải...là... Hoàng...Vũ...K...".

Tần Hãn Long trân trân nhìn quỷ dữ vừa hiện thân, toàn thân lão co giật, ngực đau như bị dao đâm thấu, mắt trợn ngược, sùi bọt mép, mạch máu trên đầu muốn vỡ tung. Lão rướn người, gắng sức vươn tay với lấy lọ thuốc đặt trên chiếc tủ đầu giường.

Bộp !

Hình ảnh cuối cùng Tần Hãn Long thấy được là lọ thuốc bị quạt đổ ngay trước mắt lão, thuốc rơi vãi khắp sàn, trong khi đầu ngón tay lão đã chạm đến nó.

Tần Hãn Long phát ra tiếng rít ai oán rồi tắt thở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net