Flashback- hồi tưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2 tháng trước.
Trời đang mưa. Mưa rất to. Những hạt mưa tới tấp rơi xuống như một binh đoàn người ngoài hành tinh chuẩn bị xâm lấn trái đất. Chả ai quan tâm, vì mỗi người đều đang phải lo toan công việc của mình. Bây giờ là cuối tuần, tôi và 2 người chị của mình cùng quay về với mẹ. Đây như là một truyền thống của gia đình chúng tôi. 4 người phụ nữ sống nương tựa vào nhau, không cần bóng dáng của một người đàn ông.
"Lại thêm một người nữa mất tích."- Reyna- chị cả của tôi thở dài. Chị là một bản sao hoàn hảo của mẹ tôi: mái tóc đen dày óng ả, khuôn mặt trái xoan thanh tú với cặp mắt xanh di truyền của nhà Frachelson. Chị 26 tuổi. Thật tiếc khi chị quyết định sống độc thân để lo cho mẹ, bởi vì có thể thấy chị đã đốn tim của không biết bao nhiêu gã đàn ông.
"Ai cơ?"- tôi hỏi.
"Em cần phải xem tin tức nhiều hơn. Người ta đã phát hiện ra 9 người bị mất tích trong vòng 2 tuần. Tất cả đều được cho là biến mất ở công viên Central Park. Em phải cẩn thận đấy."

"Haha. Đúng lúc em có một cuộc hẹn hò giấu mặt ở đấy ư. Thật mỉa mai làm sao."
"Dù sao em cũng nên cẩn thận."- Reyna nhún vai.
Trước khi tôi kịp phản bác lại, chị thứ của tôi- Thalia- người có biệt tài căn giờ rất chuẩn- xuất hiện gọi chúng tôi vào ăn tối. Cũng vẫn cặp mắt ấy, nhưng chị khác hẳn mẹ và Reyna. Mái tóc tém nhuộm xám càng làm tôn lên khuôn mặt tròn của chị. Chị như là một người đàn ông trong nhà, bởi vì tính cách mạnh mẽ của chị. Nhưng cũng có thể là do chị là một lesbian. Dù có vì lí do gì chăng nữa thì chị vẫn là chất trung hoà cho cả gia đình.
"Đừng có đực mặt ra đấy nữa, Myra. Vào phụ mẹ bày đồ ăn ra đi."- Thalia gắt.
Tôi đứng dậy, cầm chiếc điều khiển lên tắt tivi. Hình ảnh của 9 người mất tích hiện ra giữa màn hình, bên dưới là số điện thoại để liên lạc với gia đình. Tại sao tôi lại có linh cảm xấu về buổi hẹn hò sắp tới của tôi nhỉ? Không, rõ ràng chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi. Làm gì có chuyện cả 9 người đều mất tích tại cùng một nơi trong cùng một khoảng thời gian ngắn như vậy được chứ. Cảnh sát cũng không phát hiện dấu hiệu gì lạ thường, chứng tỏ tôi sẽ không làm sao đâu, đúng không? Chỉ là một trò nhảm nhí để nâng cao sự cảnh giác của người dân thôi mà.
Nghĩ đến đó, tôi tắt phụt tivi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net