The portal- cánh cổng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã 10 phút trôi qua kể từ khi tôi và 2 người lạ mặt kia đứng trước một cái cây cổ thụ. Bản thân cái cây không có gì đặc biệt, nhưng những người xung quanh cái cây khiến nó trở thành cái cây kì lạ nhất trong Central Park. Người phụ nữ- Piper- áp tay vào thân cây và lẩm nhẩm gì đó như đang tụng kinh, còn người đàn ông- Wilbur- vừa hoàn thành xong công việc của mình là cắm xuống xung quanh cái cây một hàng rào những cành cây khô. Tôi đứng ngắm bọn họ từ nãy đến giờ, trong đầu nghĩ xem mình có nên trốn đi hay không. Nhưng trước khi tôi quyết định được điều gì, Wilbur đã đứng trước mặt tôi và ra hiệu cho tôi đi theo anh ta. Tôi bước vào trong hàng rào cành cây. Đến bây giờ tôi mới để ý: mắt Piper đang phát sáng. Và cái cây đang dần dần trở nên trong suốt hơn. Chẳng nói chẳng rằng, Wilbur cầm lấy tay tôi và rạch một đường ngay giữa lòng bàn tay. Lưỡi dao sượt qua tay tôi tạo thành một đường thẳng tắp, nhanh và sắc đến nỗi, sau một thoáng tôi mới phản ứng và kêu lên. Tôi nhìn sang Wilbur, nhưng anh ta chỉ cười và ra hiệu "suỵt", không một lời xin lỗi. Anh ta chỉ tay vào lưỡi dao của mình, những giọt máu của tôi còn đọng trên đó. Anh ta đưa lưỡi dao lại gần cái cây, đoạn nghiêng lưỡi dao để máu nhỏ xuống gốc cây. Ngay khi giọt máu vừa thấm vào vỏ cây, cái cây lập tức biến mất. Hoặc là tôi đang mơ hoặc là tôi đang bị mất máu trầm trọng. Cái cây biến mất để lộ ra một cái hố đen sì, sâu không thấy đáy. Tôi nhìn 2 người bọn họ, kiểu như "chúng ta nhảy xuống cái hố này á?". Họ gật đầu và không lưỡng lự, nhảy xuống cái hố. Tôi còn đang đấu tranh tư tưởng xem có nên nhảy hay không. Coi bộ cũng khá là "an toàn". Tôi không muốn chết khi mà mới chỉ có 21 tuổi. Nhưng bọn họ có vẻ là những pháp sư hàng "xịn", có thể hồi sinh cho tôi chăng? Hoặc ít nhất là làm cho tôi một cái thẻ bảo hiểm mạng sống? Họ đã nhờ sự giúp đỡ của tôi, chứng tỏ họ muốn tôi sống. Tôi nhìn xung quanh, chẳng có ai đi ngang qua hay để ý đến cái hố bí ẩn ở ngay giữa công viên. Cơ hội cuối cùng để chạy đi đây. Một...hai...ba...
Chân tôi đã làm trái lệnh của tôi. Và trước khi tôi nhận thức được điều đó, xung quanh tôi đã trở nên tối om như mực.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net