Chapter 02 : Cô gái, những đứa trẻ và một con khỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 1

Đã tám ngày kể từ khi bọn khỉ ăn món thực phẩm là con người lần cuối cùng. Vì số lượng thịt người khá hạn chế nên bọn chúng chỉ ăn khoảng một con người vào một tuần, những ngày khác thì sẽ dùng thịt thú thay cho món ăn chẳng có mấy nhân tính ấy. Nhưng cũng sẽ có một vài lúc chúng sẽ ăn trên cả ba người vì cơn thèm ăn.

Trước tiên, hãy nói sơ qua một chút về những điều xung quanh.

Ở một nơi không có lấy một sự phân chia hai buổi sáng tối như thế này thì việc kiểm tra thời gian dường như là bất khả thi, nhưng thời gian được xác định bởi một thứ khác, chính là chu kỳ của việc “Món quà trời ban”, nó xảy ra ba ngày một lần và sai số của nó cũng có thể là không nhiều.

Tất nhiên là việc xác định thời gian trong hang động này là không thể rồi, chẳng có lấy sự phân chia sáng tối gì mà. Nhưng Shiki đã bỏ ra tận một ngày để xác định thời gian bằng cách đợi khi "Món quà trời ban" xuất hiện, cậu sẽ tính từ lúc đó cho đến khi tỉnh dậy và cho nó sẽ là một ngày theo chu kì.

Về “Món quà trời ban”, nó là một chu kì được xem như là việc “đào thải thức ăn” của con quái vật, cứ mỗi bảy mươi hai giờ trôi qua thì đâu đó trên bầu trời đen ngòm ngoài cửa hang của bọn khỉ sẽ có một cơn chấn động từ những thứ đâu đó trên trời rơi xuống. Chúng đa số là cây cối, đá và xác thú vật lẫn con người, kể cả nguyên vẹn và mất mát. Nhưng số lượng con người rơi xuống rất ít, chỉ có khoảng một đến ba người trong khoảng mười lần xuất hiện “Món quà trời ban” mà thôi.

Về bọn khỉ, chúng là một nhóm lạc bầy bị “hốt” vào đây bởi đợt càn quét của con quái vật cóc khổng lồ, dường như cũng đã gần hai trăm năm trôi qua rồi chứ không ít. Chúng cũng là một trong những sinh vật đầu tiên bị đưa vào nơi đây, như là một sự trừng phạt thích đáng cho những loài man rợ.

Còn nơi mà bọn chúng đang ngự trụ, chưa thể xác định được, giống như sự hiểu biết mơ hồ của việc ban quà từ thần linh vậy. Chỉ có thể biết được một chút rằng đây là một hang động với rất nhiều đường hầm giun, nó cũng giống như một hầm ngục mà những thợ mỏ khai quậc để tìm kiếm những nguyên liệu quý giá vậy.

Tuy ở đây là một hầm ngục không có sự chiếu sáng của ánh nắng hay ánh trăng, nhưng may mắn rằng đá lân tinh hiện hữu dường như ở mọi lối đi nên việc chẳng thấy được đường đi sẽ chẳng phải là mối quan tâm đối với những ai chẳng thể nhìn trong môi trường thiếu ánh sáng.

Chỉ vừa mới tức thì, bọn khỉ vừa đi tìm thức ăn thêm một lần nữa, như theo chu kỳ đã định ra từ trước.

Khung cảnh hoang tàn một tuần trước giờ đây đã biến mất, chẳng có lấy một chút giải thích chính đáng nào cho nó cả. Khung cảnh bây giờ là một làn cỏ xanh tươi với xung quanh là hàng trăm thân cây to đến mức chọc thủng cả bầu trời xếp thành những hàng ngang ngay ngắn, trông chẳng khác gì một đội du kích với việc hóa trang bằng những bộ trang phục đồng điệu với thiên nhiên cây cỏ.

Chúng hòa làm một với khung cảnh xung quanh, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp, khác hẳn với sự đáng sợ mà một tuần trước nó đem lại.

Tuy nhiên, dù cảnh có đẹp đến đâu thì cũng chẳng thoát được những thứ như máu me vương vãi, dính đầy trên từng mặt cỏ xanh mướt.

Xác thú vật lại tiếp tục nằm rải rác xung quanh.

Hai con người, một cô gái đang bị một đứa bé đè lên bụng, và may mắn rằng họ rớt trúng một bụi cây dày và êm nên chẳng bị nguy hiểm đến tính mạng mà chỉ bất tỉnh, thương tính nặng nhất nếu xảy ra thì có thể bị gãy xương do rơi từ độ cao đó xuống mà thôi.

Nhưng cũng thật đáng thương cho cô gái và đứa bé khi mà sớm muộn gì họ cũng sẽ làm một phần trong chuỗi thức ăn của bọn khỉ mà thôi.

Vẫn tiếp tục như mọi khi. Ba con khỉ đen vẫn phân chia ra, lần này thì có chút khác biệt so với lần trước vì xác thú vật lần này nhiều hơn gấp bội, còn con người thì chỉ có hai. Thế nên, một con khỉ khuân hai người và hai con còn lại thì khuân hàng tá xác quái vật bằng tấm lưới khi trước.

Trông chốc lác, bọn khỉ rời khỏi đồng cỏ này, quay lại vào trong cứ địa.

Một ngày sau, khung cảnh đẹp đẽ biến mất và trở lại với sự hoang sơ, chỉ có đất và đá, trông chẳng khác gì một hang động bình thường.

 Phần 2

Con khỉ đen nằm ngang, tay chống cằm, nhìn Shiki nấu chín đống thịt thú từ lửa tạo ra bằng việc ma sát giữa một khúc cây, một khúc gỗ và một đống lá cây khô.

Lửa cháy lên bập bùng, mùi thịt chín tỏa ra. Shiki thì vui mừng, bên trong hang động, những người vừa tỉnh dậy thì chảy cả nướt bọt, còn những ai đang ngủ thì cũng phải thức giấc vì mùi thơm từ thịt chín.

Đây là lần thứ ba trong tuần khi mà Shiki dùng kỹ năng tạo lửa từ cuốn sách chỉ dạy cách sinh tồn khi lạc trong rừng mà mình từng xem qua, chưa bao giờ cậu thấy nó có ích như bây giờ cả. Trước đó, Shiki còn cười khẩy khi đọc nó vì cậu còn chẳng biết mình có cơ hội bị lạc trong rừng nữa không mà.

Shiki cũng cảm ơn trí nhớ vì đã giúp cậu nhớ ra những điều này, nếu không thì cậu sẽ bị bắt ăn thịt sống, cái cảm giác ăn thịt sống khiến cậu nôn ra mọi thứ vì chẳng thể nào nuốt nổi mấy thứ như vậy.

Kể ra thì cũng khá là may mắn, Shiki đã nhiều lần tự cười với chính bản thân mình trong đêm, ngay kể cả khi ngủ cậu còn có thể mớ mà cười vu vơ nữa vì cái mạng của mình đã được giữ lại.

Khi mà bọn khi bắt cậu ra khỏi hang giam, chúng tiến hành một thứ mà cậu nghĩ đó là nghi thức kết nạp dành cho kẻ ngoại đạo. Và bốn vết cắn in hình dấu răng sâu và bầm tím trên người cậu chính là bằng chứng cho việc này.

Shiki đã thực sự nghĩ mình tới số và chịu cái cảnh bị ăn thịt bởi chính những loài cùng họ với mình.

Đổi lại với sự may mắn đó, Shiki giờ đây phải chịu áp lực làm thủ lĩnh của bọn khỉ, hiện giờ cậu chỉ dưới trướng của con khỉ đen mà thôi.

Lý do dẫn đến cớ sự này chính là vì việc Shiki đã ăn đầu người – cho dù chỉ là phần da và não, nhưng trong mắt bọn khỉ thì cậu bây giờ cậu là một con đực chuẩn khỉ, nếu một con cái nào đó xuất hiện thì chắc chắn cậu sẽ được đính hôn rồi đẻ con với con khỉ cái đấy luôn chứ chẳng đùa được.

Đó chỉ là một phần mà thôi, và hiện giờ Shiki cũng khá có tiếng nói với bọn khỉ. Và để giao tiếp, cậu dùng ngôn ngữ cơ thể để diễn tả cho chúng hiểu.

Cậu nhất định sẽ bảo vệ tất cả những con người ở nơi đây, chính vì thế cậu đã bảo với con khỉ đen rằng thịt người phải nuôi cho mập thì mới ăn ngon được, chính vì vậy mà cả tuần nay bọn khỉ chỉ ăn thịt sống.

‘Ơn trời vì chúng hiểu!’. Shiki đã luôn biết ơn vì điều này, và cậu luôn nghĩ câu này trong đầu mỗi khi giải thích cho chúng hiểu điều gì đó.

Tuy vậy, khi mà Shiki đã mời bọn chúng ăn thịt chín, chúng từ chối vì thịt sống vẫn ngon hơn nhiều. Và Shiki đã dùng chính lượng thịt khổng lồ này để giúp cho những con người xấu số bên trong những hang giam kia giải được cơn đói của mình.

Shiki đã từng có ý định bảo họ ăn đầu người, nhưng sau một đêm suy nghĩ lại thì cậu bác bỏ nó ngay, chỉ vì, theo một quy luật tự nhiên, cái gì nhiều quá sẽ chẳng tốt. Khi mà lượng người được tha nhiều quá thì bọn khỉ ắt hẳn sẽ thịt luôn tất cả cho tóm gọn, bởi vì bản chất của chúng vẫn là thú ăn thịt, chúng chỉ đang tạm thời ngưng ăn để nuôi mập thực phẩm quý giá của mình mà thôi.

Sau khi no say với đống thịt sống và xương quăng tùm lum trên mặt đất, bọn khỉ lăn đùng ra ngủ khò khè như bản năng vốn có. Khi đó, cậu đem đống thịt vẫn còn hơi nóng vào cho từng người, ai nấy cũng cảm ơn cậu ríu rít vì đã giúp họ.

“Cảm ơn cậu nhé, chàng trai, nếu không có cậu thì chúng tôi vào bụng bọn chúng từ đời nào rồi. Một lẫn nữa, cảm ơn cậu!”

Đó là một người đàn ông, ông ấy có vẻ là một người lao động tay chân thường xuyên vì vẻ ngoài của ông khá là lực lưỡng với làn da rám nắng. Ông ấy tên Jumba, nhìn vẻ ngoài đầy cường tráng như trai trẻ thế thôi, chứ thật ra ông ấy đã sáu mươi rồi, ông ấy làm nghề thợ săn, và cái cách mà ông ấy rơi vào bên đây cũng là do con cóc khổng lồ ấy.

“Không có gì… nhưng cháu đây cũng chẳng đảm bảo được mạng sống cho ai cả, chỉ là phương pháp tạm thời, trước lúc chúng bắt đầu ăn một ai đó lại thì cháu sẽ cố gắng giải cứu mọi người.”

Shiki lo âu bày tỏ, hiện giờ, cậu đang gánh trên vai một trách nghiệm hết sức nặng nề vì có được niềm tin từ lũ khỉ, việc này khiến bản năng muốn bảo vệ đồng loại của cậu dâng lên, chính vì vậy cậu đã đưa ra mục tiêu và hứa là sẽ cứu hết tất cả mọi người ở đây.

“Cậu trẻ đây cứ lo, chẳng sao đâu, dù gì bọn ta cũng đã quá tuổi rồi. Nếu sống tiếp được thì tốt, còn không thì do số phận vậy, nếu như bọn khỉ tiếp tục thì bọn ta sẽ hỗ trợ cháu hết mình để cứu những đứa trẻ còn lại.”

Người đàn ông nói và nhìn sang phía bên kia hang động, cho dù nó cách cả một bức tường dày, nhưng ông lão vẫn nói chuyện với đám trẻ bên kia bức tường hằng đêm.

Shiki cũng đưa mắt nhìn sang đó, có một cô gái và bốn đứa trẻ. Họ đang ăn uống thật ngon lành, tuy nhiên, riêng cô gái thì ăn trong sự lo sợ, trông chẳng khác gì một người mắc chứng bệnh bi quan thời kỳ cuối. Nhưng bọn trẻ đã cứu vớt được không khi do cô gái ấy tạo nên, bọn chúng vừa ăn vừa vui đùa, đúng với lại tính cách mà bọn trẻ nên có, điều này làm Shiki vui lây.

Thấy vậy, Shiki chào ông lão và những người lớn khác bằng một câu chào tạm biệt và cái gật đầu. Cậu đi sang phía hang động của bọn trẻ, đứng ngoài tấm lưới và hỏi chúng:

“Mấy nhóc ăn ngon chứ?”

Bọn trẻ nghe thấy tiếng của người quen liền lao tới và hỏi thăm ríu rít, chúng cũng chỉ tầm sáu đến tám tuổi mà thôi, và ai nấy đều trông tràn đầy sinh lực, đúng thật là mấy đứa trẻ làm không khí căng thẳng ở đây giảm đi rõ rệt.

Nhưng thật sự thì người làm không khí sợ hãi ban đầu giảm đi chính là Shiki, vì cậu đã kéo dài thời gian sống của họ và một lời hứa đảm bảo sự an toàn nên họ đã lạc quan trở lại.

Nhưng cô gái đang ăn với gương mặt bí xị kia thì chẳng khá hơn chút nào kể từ lúc tỉnh dậy. Cô ấy được đưa vào đây ba ngày trước cùng với đứa trẻ kháu khỉnh đang vui đùa với hai đứa trẻ khác trong hang. Shiki đã gắng gặng hỏi bao nhiêu lần rồi nhưng cô gái trẻ đó vẫn không nói dù chỉ một từ nào, có vẻ cô ấy vẫn còn sợ nên cậu cũng chẳng trách được.

“Mấy đứa cứ ăn đi nhé, đói nữa thì gọi anh, anh ở bên cạnh hang mấy đứa thôi.”

Bọn trẻ “Dạ!” lên một tiếng đáng yêu và tiếp tục chơi đùa, trước khi đi, Shiki vẫn cố ngoái đầu lại nhìn cô gái, cô ấy vẫn im lặng mà nhìn xuống mặt đất với nét bi quan đã trở thành đặc trưng của bản thân mình từ lâu.

Shiki thở dài ngao ngán, tuông ra một lời bình luận về cô gái và bước đi về hang của mình.

“Đẹp như thế mà… không lẽ câm sao..?”

“Tôi… không có câm…”

Cô gái trẻ đã nói nên lời với đôi bàn tay bấu chặt chiếc váy đã vấy đầy đất bẩn, nhưng giọng của cô, nó quá nhỏ, nhỏ đến mức mà lũ trẻ đang vui đùa cũng chẳng thể biết được rằng có người vừa nói.

Phần 3

Cái lạnh không phải là điều khó thấy ở nơi đây, nhưng vào một số thời điểm nhất định thì cái giá băng đó sẽ làm cho con người phải rùng mình mà run rẩy khi chúng cố gắng xâm nhập vào từng lớp thịt của họ.

Shiki, những người lớn tuổi hay cả những đứa trẻ, họ luôn phải trải qua tình trạng như thế này dường như là cả khoảng thời gian đi vào giấc ngủ. Thế mà việc này cũng đã được mọi người làm quen nhanh chóng, tuy là vẫn còn chút gì đó lạnh giá bất chợt làm họ nổi da gà.

Shiki đã tỉnh dậy từ lâu, không phải vì trời quá lạnh khiến cậu chẳng được ngon giấc, mà là, cậu đã quá quen với giấc ngủ chỉ với khoảng năm tiếng đồng hồ mỗi ngày.

Khi cậu đi ngang qua hang giam sát hang của mình, một tiếng động cục kịch vang lên, ắt hẳn đó là tiếng của mấy cục đá rơi xuống mặt đất vì Shiki cũng chẳng lạ gì với chúng. Nhưng rồi bỗng dưng hông cậu bị chính mấy cục đá tạo ra âm thanh quen thuộc đó phóng thẳng vào hông thì nó mới trở nên bất bình thường.

‘Làm gì có chuyện đá rơi phương ngang thế chứ…’

Shiki liếc nhìn vào hang của bọn trẻ vì cậu nghi ngờ rằng chúng đang đùa với cậu, nhưng không, bọn trẻ vẫn đang chìm sâu trong giấc ngủ.

‘Mà… cô ấy đâu rồi?’

Cảm thấy quái lạ vì ở đây thiếu mất một người, Shiki đưa mặt sát gần với lại tấm lưới và liền giật bắn người về phía sau vì cô gái ấy xuất hiện bất thình lình.

Shiki nghía sang phía bọn khỉ, ơn trời, bọn chúng không tỉnh dậy dù cậu vừa mới khẽ kêu lên âm thanh phản xạ của sự bất ngờ.

“Cô làm gì thế? Lỡ tụi khỉ tỉnh dậy thì sao?”

“Tôi… xin lỗi!”

“Ừ, không sao.”. Bỗng Shiki nhíu mày, nhìn đăm chiêu cô gái. “Vậy là cô nói được sao?”

“Phải… chỉ là chưa quen với nơi này thôi…”

Cô gái nắm chặt tay phải, đặt giữa ngực và nói.

“Tôi cũng chỉ dần quen với nơi này thôi, chẳng trách cô được. Mà, cô ngủ không được sao? Lạnh hử?”

“Chỉ là… tôi nhớ nhà thôi.”

“Đúng là con gái.”. Shiki khẽ cười, chỉ sang bọn trẻ. “Nhìn bọn trẻ đi, không thấy chúng vô lo à, sao cô không tập như vậy cho dễ dàng sống sót hơn nữa đi?”

“Làm sao tôi có thể chứ. Anh biết mà, cơ hội về nhà dường như là không có còn gì!”

Cô gái bỗng dưng hừng hực đáp lại Shiki.

“Sao tự dưng tức giận với tôi chứ? Nếu được thì cô gắng thêm một thời gian nữa đi, tôi sẽ cố gắng cứu và đưa tất cả mọi người rời khỏi đây.”

“Đừng mơ nữa, bất khả thi thôi.”

Cô gái trả lời một cách quá bi quan, nó làm Shiki phát bực.

“Chính vì cô cứ bi quan như thế nên không có gì tốt đẹp đến đấy, lạc quan lên đi rồi mọi điều tốt đẹp sẽ đến thôi, mẹ tôi đã từng nói thế đấy. Vả lại, chuyện gì cũng có thể dùng cái đầu để giải quyết mà… mặc dù tôi chẳng tự tin lắm vào khả năng của mình…”

Shiki cười khẩy, cậu ngồi bệt xuống đất, cậu chẳng hiểu sao mình lại muốn nói chuyện với người con gái này.

“Anh biết gì về bọn khỉ?”

“Theo những gì tôi biết, chúng thích ăn thịt sống, thịt người là món khoái khẩu. Sức mạnh chúng sở hữu cũng rất đáng gờm, và quan trọng hơn cả, chúng rất thông minh.”

“Vậy anh biết tên gọi của chúng không?”

Shiki lắc đầu, trưng ra bộ mặt tỉnh bơ.

“Làm sao mà tôi biết được chứ…”

“Mougora”. Cô gái khẽ nói.

“Cô vừa nói gì?”

“Mougora, là tên của bọn chúng.”

“Cô biết về chúng sao?”

Shiki chồm tới sát cô với đôi mắt mở to khiến cô nàng phải sợ hãi mà lùi về phía sau một khoảng.

“Anh đáng sợ quá đấy.”

“Xin lỗi, tôi hơi quá khích. Nhưng, cô biết gì về chúng? Hãy kể hết cho tôi nghe, xin cô!”

Shiki quỳ và cầu xin cô gái, vì những thông tin này chắc chắn sẽ giúp cậu việc gì đó trong mục tiêu đánh bại bọn khỉ man rợ này.

“Đã nói rồi, dù anh có biết thì cũng chẳng thay đổi gì được đâu. Bởi vì…”

Cô gái đột nhiên dừng lại khi bắt gặp ánh mắt quyết tâm của Shiki, chưa bao giờ cô thấy được đôi mắt đẹp và mạnh mẽ như thế cả

“Chịu thua anh luôn… được rồi, tôi sẽ kể mọi thứ mình biết.". Cô gái trẻ hằng giọng, bắt đầu trình bày. "Loài của bọn chúng là Mougora, sống khắp nơi trên Liên Đại Lục Fliora, và là chủng quái chuyên ăn thịt sống. Chúng tận dụng sức mạnh hình thể và sức khỏe cơ bắp để săn mồi, kể cả những cái bẫy mà chúng học được từ con người cũng được đưa vào sử dụng. Nhưng loài Mougora này dường như đã biến mất từ lâu rồi, giống hiện tại chỉ có chiều cao cỡ con người hoặc hơn một chút mà thôi, và, khỉ đen cũng đã được ghi chép là tuyệt chủng vì chẳng ai còn thấy nó trong suốt hai trăm năm qua nữa rồi”

“Đúng là linh trưởng, nhưng chúng thông minh hơn hẳn loài bình thường, quá mức luôn đấy chứ. Còn Liên Đại Lục Fliora mà cô nói đến, nó là nơi này sao?”

“Phải, là tất cả bảy đại lục trên toàn thế giới, đó là tên gọi tóm gọn.”

“Xem ra cô biết rất rõ nhiều thứ, vậy nơi đây thì sao? Có thông tin gì về nó không?”

“Việc này thì không, tôi chỉ biết mơ hồ về nó, có lẽ đây là một trong vô vàn “Tàn tích thực thể cổ đại” mà mọi người đồn đại.”

“Nghe ngầu vậy! Nó là gì?”

Shiki trầm trồ lên.

“Một dạng được xem là các mê cung hay hầm ngục, chúng xuất hiện ngẫu nhiên và thường ở dưới dạng những loài quái vật khổng lồ. Có một tin đồn, nếu chinh phục được nó thì sẽ có một phần thưởng đáng giá, kho báu dư sống nghìn đời hay là cả sức mạnh của quỷ thần. Nhưng những chuyện này thì người trong thủ đô mới biết rõ, tôi sống ở nơi cách xa thủ đô, chỉ là một ngôi làng nhỏ nên chẳng biết nhiều.”

“Cảm ơn cô nhiều lắm, mà nè, cô biết gì về mấy thứ gọi là ma thuật không?”

Đây vốn là lúc cần thiết để hỏi về những thứ như vậy, đặc biệt là khi mà trước mặt Shiki hiện giờ là một nguồn thông tin quý báu.

Cô gái chơm chớp đôi mắt, đưa ngón trỏ từ tay phải lên, một ngọn lửa như đến từ ngọn đèn dầu thắp sáng lên.

“Ý anh là cái này?”

“Sao cô làm được vậy? Có thể chỉ tôi không? Tuyệt thật đấy!”

Shiki bất giác làm âm trời lên, làm thế nào, cái nguyên lý nào cho việc thắp lửa mà chẳng cần tác động của các nguyên tắc vật lý chứ? Mặc dù đây là chuyện thường đối với Shiki vì cậu đã đọc rất nhiều truyện huyền ảo, nhưng đúng là nó xảy ra trước mắt mới thấy khó tin đến dường nào.

“Thì… tôi nghĩ đến ngọn lửa, cái nóng, sự sinh nhiệt, và hình dáng, thế là ra. Tất nhiên là cần cả sự luyện tập, tôi chỉ sử dụng được những thứ cơ bản mà thôi. Vì công việc của tôi cũng chẳng cần mấy thứ năng lực này làm gì cho khổ thân luyện tập.”

Cô gái nói như thể nó quá dỗi bình thường, nhưng với một người như Shiki vào hiện tại thì nó cũng khá là có gì đó chút khó khăn, vì trước đó cậu đã thử tưởng tượng như cô ấy nói rồi, nhưng kết quả thu được là số không tròn trĩnh trong bậc thang đo đếm độ thành công.

“Vậy ra năng lực cần phải luyện tập khổ công như vậy… tôi cứ nghĩ chỉ cần tưởng tượng là sẽ sử dụng được dễ dàng.”

Shiki đã chấp nhận hoàn toàn những lời Satan nói là sự thật, năng lực của thế giới này chẳng giống với những quyển truyện mà cậu đã đọc tí nào.

‘Nhưng không sao, chắc chắn mình sẽ làm được!’

Shiki nghĩ, quyết tâm, cậu hỏi cô gái.

“Vậy cô dạy cho tôi được không? Tôi nghĩ sẽ có ít trong việc giải thoát cho mọi người đấy.”

“Tôi chỉ biết cơ bản, liệu anh học rồi có làm được gì không?”. Cô gái đưa mắt về phía bọn khỉ. “Hình thể, sức mạnh và cả trí thông minh của bọn chúng, anh nghĩ mình làm được gì với mấy thứ năng lực này chứ?”

“Hiện giờ thì tôi chưa biết, nhưng chắc chắn sẽ có cách để vận dụng nó, chẳng có thứ gì vô dụng khi ta có thể vận dụng chúng mà.”

Shiki mỉm cười, dẫu gì thì cậu cũng có niềm tin mãnh liệt rằng những thứ tồn tại trên đời đều có ý nghĩa của nó. Thế nên, chẳng có thứ gì bị xem là vô dụng hay vô nghĩa khi đã xuất hiện trên trần thế cả.

“Nếu anh đã muốn như vậy… được thôi. Tôi sẽ giúp anh, nhưng nói trước nhé, tôi chỉ biết sử dụng ba nguyên tố trong ngũ hành thôi.”

“Như thế là quá tốt rồi, nhất là lửa, tôi sẽ không phải tốn công ngồi cọ quậy cây gỗ đó để nướng thịt nữa. Vậy hai nguyên tố còn lại là gì?”

“Mộc và Thổ.”

“Vậy nó tạo ra cây cỏ và đất đá sao? Tuyệt dữ vậy!”

Shiki lại trầm trồ, đây là lần thứ “n” mà cậu trưng ra cái vẻ mặt ngây ngô đấy.

Cô gái bật cười.

“Làm gì có chuyện đó chứ, nó là ở mức cao cấp hơn rồi, tôi chỉ vận dụng những thứ có sẵn và khuếch đại nó lên một chút thôi.”

“Vậy phiền cô chỉ dạy cho tôi, tôi sẽ cố gắng luyện tập để giải cứu mọi người…”

Shiki ngâm nga rồi im lặng nhìn cô gái, cô ấy dường như hiểu được ý của Shiki nên khẽ cười và nói.

“Yuimei, gọi tôi thế là được rồi.”

“Cảm ơn cô, vậy từ nay xin được cô chiếu cô, Yuimei!”

“Được rồi, lại sát đây, tôi sẽ chỉ anh những điều cơ bản để luyện tập, còn lại thì anh phải tự thân mà nâng cao nó lên thôi, tôi chỉ giúp anh được có thế.”

Shiki gật đầu, cô gái nhìn cậu một chút rồi bắt đầu với một nụ cười.

Họ đã tận dụng thời gian khi bọn khỉ ngủ để học hỏi một cách triệt để, sau gần một giờ đồng hồ trôi qua, Yuimei đã truyền đạt hết tất cả những gì mà Shiki cần thiết để bắt đầu điều khiển được các nguyên tố cơ bản và nguyên lý hoạt động của chúng.

Shiki cảm ơn cô gái và tiếp tục công việc đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net